Linh Chu

Chương 288: Ẩn tàm sa la



Coi như là thiên tài trong cấp bậc bát đại sử thi cũng chưa chắc có năng lực lớn như vậy a!

Phong Phi Vân sờ sờ Huyết Cấm huyền trạc trên cổ tay, ánh mắt ngưng tụ, chuyện trong yếu nhất hiện tại chính là gỡ xuống cái vòng tay này, nếu không liền hoàn toàn bị người chế trụ.

- Phong công tử!

Một cái thanh âm kiều mỵ mà ngọt ngào từ phía sau truyền đến, qua giây lát liền đã đến bên tai của Phong Phi Vân.

Một cỗ mùi thơm mê người truyền vào chóp mũi của Phong Phi Vân.

...

Một cỗ hương phong đánh tới!

Hồng ảnh chợt lóe, Huyết Vũ đã đứng ở trước người của Phong Phi Vân, làn da như bạch tuyết, hồng sa như sương, ở dưới ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên da thịt như ngọc sáp của nàng.

Thanh phong thổi tới, nhấc lên hồng sa đơn bạc trên người nàng, thêm vào vài phần quyến rũ.

Hiền tài trong thiên tài biệt phủ đều đã đi hết, liền chỉ còn lại Huyết Vũ cuối cùng đi theo, cười dịu dàng nhìn vào Phong Phi Vân, một đôi phượng nhãn tràn đầy tình ý.

Phong Phi Vân ôm hai tay, cười nói:

- Huyết Vũ cô nương quả nhiên là một người đáng tin, đặc biệt đi theo ta, chẳng lẽ thật sự muốn đền bù một đêm ôn nhu ở Tuyệt Sắc lâu?

- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta đổi lại một chỗ khác.

Ánh mắt của Huyết Vũ hướng bốn phía quét một cái, sau khi xác định không có ai, lúc này mới kéo theo Phong Phi Vân biến mất ở trong màn đêm.

Vương Mãnh, Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô tự nhiên cũng đi theo!

Một tòa lầu các ba tầng đột ngột mọc lên, bên cạnh có thể thấy được người người ở trong vạn tượng tập đốt đèn, nơi xa có thể thấy Vẫn tháp cao vút vào trong mây.

Phong Phi Vân cùng Huyết Vũ giờ phút này ngồi ở đỉnh của tầng thứ ba, trước mặt hai người có bày một chén thanh đồng tửu bôi của riêng mình, bên trong đã rót đầy rượu rồi, nhưng mà bọn họ đều không uống rượu.

Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội đều thủ ở phía dưới, cũng không đi lên trên đỉnh.

Sau khi Huyết Vũ mời Phong Phi Vân đến chỗ này liền không nói một câu, lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, trong ánh mắt lại càng nhiều thêm vài phần ưu tư.

Ngón tay của Phong Phi Vân hoạt động ở trên thanh đồng tửu bôi, đánh vỡ yên lặng, nói:

- Ta rất hiếu kỳ, nếu như Ngọc Thiền cô nương cùng Huyết Vũ cô nương đi tới vạn tượng tập, vì sao nàng lại không cùng rời đi với ngươi?

- Bởi vì chủ nhân lưu nàng lại, tối này nàng sẽ thị tẩm cho chủ nhân!

Huyết Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dung nhan tuyệt sắc không che đậy được khổ sở vô tận kia.

Phong Phi Vân cau mày, trầm mặc một hồi lâu, uống xong một nửa chén rượu.

- Lời của chủ nhân không người nào không thể thể không nghe, đừng nói là thị tẩm, coi như là hắn muốn lấy tính mạng của chúng ta, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Phàm là người dám làm nghịch hắn, chỉ có con đường chết.

Huyết Vũ do dự chốc lát, lại khẽ cắn đôi môi, nói:

- Có lẽ người tối mai thị tẩm cho hắn chính là ta!

Trong cặp mắt trong suốt kia của nàng không còn giống như một yêu cơ tuyệt sắc, càng giống như một nữ hài tử tội nghiệp.

- Tu vi của ngươi cao như vậy, chẳng lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn?

Phong Phi Vân nói.

- Một ngón tay của hắn là có thể giết chết ta mười lần rồi!

Huyết Vũ nói.

- Hắn là Vô Hà công tử?

Phong Phi Vân nói.

- Vô Hà công tử cũng đã thua ở trong tay hắn!

Huyết Vũ nói.

Phong Phi Vân lại trầm mặc, uống nốt nửa chén rượu còn dư kia, từ từ nói:

- Vậy hắn rốt cuộc là người nào?

Trời đêm hơi lạnh, mặt trăng đã đi lên đến đỉnh đầu, đã là nửa đêm rồi, trong Kỳ Thiên sơn mạch ở bên ngoài ngàn dặm truyền đến tiếng chuông vang hùng hậu, trong vòng ngàn dặm đều có thể nghe được tiếng chuông kia, liên tiếp vang lên chín thanh âm rồi mới dừng lại.

Đó là Tử Dạ Linh Chung ở trong Vạn Tượng tháp tự động vang lên, tuyên bố một ngày mới đã đến.

Huyết Vũ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết hắn là ai, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ biết hắn là ai? Dù sao hắn xem ngươi so với bất luận kẻ nào đều phải nặng hơn.

- Ta cũng không biết hắn là người nào!

Phong Phi Vân cũng là lắc lắc đầu.

Huyết Vũ nói:

- Hắn tụ tập nhiều anh tài như vậy đều là muốn trộm lấy một kiện linh bảo ở trong Vạn Tượng tháp, cũng là một trong chín kiện bảo vật trấn tháp của Vạn Tượng tháp.

- Là vật gì?

Trong lòng Phong Phi Vân vừa động.

- Ẩn Tàm Sa La!

Huyết Vũ nói.

Trong mắt Phong Phi Vân lộ ra vẻ nghi hoặc, đây còn là kiện linh bảo lần đầu tiên hắn nghe nói đến, hiển nhiên không rõ thần bí chủ nhân tại sao phải trăm phương ngàn kế lấy được kiện linh bảo này.

Đến cùng là một loại sinh vật hay là một kiện y phục?

Huyết Vũ tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc trong mắt của Phong Phi Vân, cho nên lại nói:

- Đồn rằng ở thời cổ có một tòa linh sơn huyền phù ở trên bầu trời, tên là Bồng Lai sơn, trên Bồng Lai sơn có một loại tằm, tên là Ẩn Tàm, Ẩn Tàm Sa La chính là lấy tằm ti của Ẩn Tàm bện thành y phục, chỉ cần mặc vào y phục do tằm ti của Ẩn Tằm này bên thành không chỉ có thể khiến cho thân thể ấn giấu trong vô hình, thậm chí có thể ẩn nặc được cả khí tức trên người. Chỉ cần mặc vào Ẩn Tàm Sa La, cho dù là một tôn cự kình đi qua bên người, hắn cũng chưa hẳn có thể phát hiện ra ngươi.

Cự kình cũng không phát hiện ra người mặc Ẩn Tàm Sa La, vậy nếu như mặc Ẩn Tàm Sa La đánh lén cao thủ cấp bậc cự kình, đó chẳng phải có thể khiến cho cự kình cũng bị mất mạng?

Nếu như trên đời này thật tồn tại Ẩn Tàm Sa La, như vậy quả thực chính là một kiện vô thượng thần bảo, lợi khí phụ trợ giết người, coi như là Thần Đô đế cung đều có thể đi lại tự nhiên, xuất nhập như chốn không người.

Phong Phi Vân nói:

- Ta không tin thiên hạ thật tồn tại cái gì mà Ẩn Tàm, cho dù là tồn tại Ẩn Tàm, như vậy tàm ti mà nó phun ra tự nhiên cũng không người nào có thể thấy được, nếu như không nhìn thấy thì lại như thế nào có thể bện tằm ti của Ẩn Tàm thành sa la?

Huyết Vũ nói:

- Cũng không phải là bất cứ sinh vật nào đều không nhìn thấy Ẩn Tàm, đồn rằng có một loại sinh vật chính là lấy Ẩn Tàm làm thức ăn.

Vạn vật tương sinh tương khắc, nếu như tồn tại sinh vật có thể ẩn thân, như vậy liền nhất định cũng tồn tại sinh vật có thể nhìn thấu sinh vật biết ẩn thân. Có thể lấy Ẩn Tàm làm thức ăn, như vậy tự nhiên cũng là có thể nhìn thấy Ẩn Tàm.

- Là sinh vật gì?

Phong Phi Vân nói.

- Phượng Hoàng, theo lời của cổ nhân, Phượng Hoàng sinh ra có đầu gà, cằm yến, xà cổ, lưng rùa, đuôi cá, năm màu, chính là chí tôn của yêu tộc, ánh mắt của Phượng Hoàng có thể nhìn một cái xuyên thấu hoàn vũ, đặc biệt là Phượng Hoàng Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy hư huyễn trên thế gian. Từng có một đầu Phượng Hoàng cư trú ở Bồng Lai sơn, lấy Ẩn Tàm làm thức ăn rồi bện ra Ẩn Tàm Sa La, sau đó lưu truyền đến quốc gia nhân loại. Dĩ nhiên đây đều là thần hóa truyền thuyết ghi lại trên sách cổ về Ẩn Tàm Sa La, độ chân thật cũng không cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.