Linh Chu

Chương 293: Trời sinh linh nhân



Một đội học viên của chấp pháp đội cầm trong tay ngân thương từ trên trời bay tới, tổng cộng có chín người, đều cưỡi trên ngân sắc dị điểu dài tám thước, quanh quẩn ở trên bầu trời quảng trường.

Chín người này đều vô cùng cường đại, chín đạo ngân quang từ trên trời hạ xuống, chế trụ sát khí trên người Lý Thái A.

Chấp pháp đội chính là học viên ưu tú nhất của Vạn Tượng tháp tạo thành, chiến lực kinh khủng, coi như là cường giả thế hệ trước cấp bậc Thiên Mệnh cũng từng chết ở trong tay cao thủ Chấp pháp đội.

Lý Thái A mặc dù là bá chủ của thế hệ trẻ nhưng mà lại cũng không dám khiêu chiến uy nghiêm của chấp pháp đội, thu liễm sát khí, hừ lạnh một tiếng.

Tất cả nghịch thiên tài tuấn của Trừ ma liên minh đều thu liễm khí thế, chín vị chấp pháp đội viễn cưỡi ở trên lưng dị điểu mới lại trùng thiên mà đi.

Phong Phi Vân đang khảo nghiệm linh giác, tự nhiên không biết sáu đại coa thủ của Trừ ma liên minh đã đến.

- Bá!

Đúng lúc này, đạo quang mang thứ tám từ trên thạch bàn truyền ra!

- Oanh!

Tất cả mọi ngưởi trở nên rối loạn rồi, linh giác đã gấp tám lần thường nhân, thiên tư của vị thiếu niên này cũng quá cao, chẳng lẽ thật sự là một vị trời sinh linh nhân, nếu là như vậy, tương lai rất có thể trở thành một vị Đại Tầm Bảo sư.

Phải biết rằng hôm nay Đại Tầm Bảo sư của cả Thần Tấn vương triều cũng chỉ có hai, ba vị, đều là siêu cấp đại nhân vật như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, rất nhiều chủ nhân của đại thế lực tu tiên đều phải cầu bọn họ.

Lão giả kia giờ phút này cũng là dụi dụi con mắt, cảm giác có chút mộng ảo.

Linh giác cao gấp tám lần thường nhân, thiên tư này cao đến bao nhiêu a?

Người chung quanh đều bị thiên tư của Phong Phi Vân làm cho khiếp sợ, từng người đều đang nghị luận rối rít, chỉ có sáu đại cao thủ của Trừ ma liên minh muốn xuất thủ rồi lại có điều kiêng kỵ.

- Làm sao bây giờ? Ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp không thể ra tay giết người, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể đối phó với hắn?

Lý Thái A hừ lạnh một tiếng.

- Hắn muốn gia nhập Vạn Tượng tháp, chúng ta cũng gia nhập Vạn Tượng tháp, chỉ cần bắt hắn lại, muốn chém muốn giết còn không phải là chuyện dễ dàng sao.

Một cái nghịch thiên tài tuấn nói.

- Nếu như hắn muốn vào linh bảo tháp, ta đây cũng tiến vào Linh bảo tháp!

Kỷ Phong cũng là một vị tử linh tử của Kỷ gia, tu vi đã đạt tới Thần Cơ đỉnh phong.

Chỉ có người của Kỷ gia mới biết được, Kỷ gia không chỉ là gia tộc tu tiên, cũng là một gia tộc Tầm Bảo sư.

Đệ tử của Kỷ gia từ nhỏ sẽ tu luyện bí thuật tầm bảo, tỷ như một quyển Linh Bảo quyển của Mộ Phủ Tầm Bảo lục liền giấu ở Kỷ gia, giá trị của Linh Bảo quyển không dưới Bát Thuật quyển, chính là bí thuật tu luyện chính đạo của Tầm Bảo sư.

Kỷ Phong thân là một trong mấy truyền nhân kiệt xuất nhất thế hệ này của Kỷ gia, tầm bảo bí thuật tự nhiên là vô cùng cao minh, xa xa không phải là mấy Tầm Bảo học đồ kia có thể so sánh được, thậm chí là một tí Tầm Bảo sư cũng không lợi hại bằng hắn.

- Ta cũng muốn vào Vạn Tượng tháp chơi một chút! Ha hả!

Tiểu tà ma ôm bạch sắc tiểu miêu nhi liền hướng về chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp lảo đảo chạy tới, bộ dáng kia giống như có chút còn chưa biết đi, tùy thời đều sẽ ngã xuống đất.

Mà Kỷ Phong thì hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới phía sau Phong Phi Vân, một tay nhấc Mộ Dung Thác lên, ném ra phía sau người mình.

Mà hắn thì xếp hàng ngay phía sau Phong Phi Vân.

Mộ Dung Thác mặc dù không phục nhưng mà lại chỉ có thể nhịn, không có biện pháp, tu vi của đối phương thật sự quá cường đại, hắn ngay cả khí lực phản kháng cũng không có.

- Bá!

Đạo quang mang thứ chín chớp động, quang mang kia như cũ không suy kiệt, nhưng mà cũng không lóe ra đạo quang mang thứ mười.

Lão giả kia sớm đã kích động vô cùng, thẳng đến khi Phong Phi Vân mở mắt, mới lên tiếng nói:

- Đây chỉ là thạch bàn dùng để khảo nghiệm linh giác của Tầm Bảo học đồ, chỉ có thể dung nạp cường độ chín lần linh giác so với thường nhân, muốn khảo nghiệm cường độ linh giác chân chính của ngươi thì phải vào trong linh bảo tháp khảo nghiệm.

Phong Phi Vân cảm giác được linh giác gấp chín lần thường nhân xa xa không phải là cực hạn của hắn, nghe lời nói của lão giả này liền nhất thời thoải mái, nguyên lai là như vậy.

Bất quá mặc dù linh giác chỉ là gấp chín lần thường nhân cũng đã tương đối dọa người rồi, tuyệt đối có thể nói là thiên phú dị bẩm.

- Linh giác có thể gấp chín lần thường nhân, có thể không cần khảo nghiệm trận pháp cùng nhãn lực, tiểu tử, ngươi coi như đã là người của Linh bảo tháp chúng ta.

Lão giả hướng về phía Phong Phi Vân cười hắc hắc, giống như là một tên sắc lang đang nhìn chằm chằm vào một mỹ nhân nũng nịu.

Vô luận là ở địa phương nào, thiên tài đều là tương đối được hoan nghênh.

- Linh giác gấp chín lần thường nhân thì coi là cái gì, ta cũng có thể làm được.

Kỷ Phong từ phía sau Phong Phi Vân đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân một cái, lúc này mới đi tới trước mặt thạch bàn kia, trực tiếp đặt tay lên phía trên.

Cuối cùng vẫn là bị bại lộ, nhưng mà Phong Phi Vân không có chút sợ hãi nào, ở Vạn Tượng tháp là không cho phép giết gười, coi như là muốn tranh đấu cũng phải đi diễn vũ chiến tháp, nếu như người nào dám làm trái quy củ này đều sẽ bị cường giả của chấp pháp đội đánh chết.

Kỷ Phong mặc dù cường đại nhưng mà Phong Phi Vân lại cũng không sợ hắn, chân chính để cho Phong Phi Vân kiêng kỵ chính là tiểu tà ma kia, ánh mắt của hắn tìm ở chung quanh một phen, quả nhiên tìm được bóng dáng của tiểu tà ma.

Tiểu nha đầu này đang an tĩnh xếp hàng ở chỗ khảo hạch của Ngự thú tháp, một bên đùa với bạch miêu nhi trong ngực, một bên lộ ra nụ cười thiên chân vô tà, thời điểm khi nàng xoay người lại, vừa lúc đối mắt với Phong Phi Vân, lộ ra ánh mắt trong suốt, một tia sát khí trên người cũng không có.

Tựa như là một tiểu muội muội nhà bên.

- PHỐC!

Phong Phi Vân vẻn vẹn nhìn nàng một cái, bộ ngực nhất thời như gặp phải đòn nghiêm trọng, cổ họng ngòn ngọt, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lùi lại ba bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Mộ Dung Thác đỡ Phong Phi Vân dậy, có chút kinh ngạc, rõ ràng người tốt như vậy tại sao đột nhiên lai hộc máu, chẳng lẽ phát bệnh rồi?

- Đại ca, ngươi làm sao vậy?

Hai tay của Mộ Dung Thác dìu lấy cánh tay của Phong Phi Vân, cảm giác được trên tay tràn đầy máu tươi, chính là từ trên bờ vai của Phong Phi Vân chảy ra.

- Không có chuyện gì, cảm ơn!

Trong lòng Phong Phi Vân rung động không thôi, vội vàng vận chuyển Thần Cơ trong thân thể, linh khí mênh mông cuồn cuộn tràn ngập toàn thân, áp chế thương thế lại, lúc này mới đứng thẳng dậy được.

Phong Phi Vân lần nữa hướng tiểu tà ma nhìn thoáng qua, chỉ thấy nàng cũng nhìn mình, đang ha hả cười một tiếng, dùng đầu ngón tay út ở trên khuôn mặt nhỏ bé như quả táo vẽ vòng tròn, khả ái nói không ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.