Chín chưởng liên tiếp đều đánh lên trên người Kỷ Phong, chấn khiến hắn
liên tiếp nhổ ra chín ngụm máu tươi, cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất,
con mắt thứ ba cuối cùng vẫn chưa mở ra được, bởi vì linh khí nhạt nhòa
nên đã lần nữa khép kín lại.
- Ta không cam lòng!
Hắn toàn thân đẫm máu, té trên mặt đất không cách nào đứng dậy, trong miệng hô lên một tiếng.
Trong thanh âm này tràn đầy bất đắc dĩ và không phục, nhưng hắn thật sự
đã thất bại, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, tuy rằng té trên
mặt đất, nhưng chiến ý trên người lại không suy.
- Ngươi nếu có thể mở ra Nguyệt Luân Thiên Nhãn, hôm nay ta nhất định
không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cuối cùng vẫn không thể mở
ra, cái này chỉ có thể trách thực lực ngươi còn chưa đủ. Trên đời này
mỗi người đến lúc chết đều không cam lòng, nhưng bọn hắn vẫn chết. Không ai có thể đào thoát được số mệnh của Thiên Đạo cả, trừ phi có thể chiến thắng Thiên Đạo.
Phong Phi Vân đứng ở trước người Kỷ Phong, trên tay bắn ra linh mang,
muốn triệt để gạt bỏ đối thủ đáng sợ này, muốn cho hắn vĩnh viễn nhắm
mắt lại.
Oanh!
Một thanh cổ kiếm hình rồng ngang trời bay tới, kéo ra một cái đuôi vàng thật dài, tựa như đuôi rồng vậy.
Phong Phi Vân không thể không buông tha cho gạt bỏ Kỷ Phong, thu chưởng đánh về phía sau.
Bá!
Chưởng ấn bị kiếm khí xoắn phá, cổ kiếm hình rồng xé nát ống tay áo Phong Phi Vân, lưu lại trên cổ tay một vết máu.
NGAO!
Cổ kiếm hình rồng đã bay trở về, bay trở về trên lưng Lý Thái A, chui vào trong vỏ kiếm.
- Đây là ân oán giữa ta và Kỷ Phong, ngươi muốn nhúng tay?
- Phong Phi Vân, ngươi sai rồi, đây là ân oán giữa Trừ Ma Liên Minh
chúng ta với ngươi, chúng ta sáu đại cao thủ tề tụ Diễn Võ Chiến Tháp,
chỉ vì giết ngươi, hôm nay ngươi nhất định máu nhuộm ba thước.
Lý Thái A đáp xuống trên Diễn Võ Chiến Tháp, ngạo nghễ mà đứng, ngôn từ chuẩn xác nói.
Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn thoáng qua bốn vị nghịch thiên tài tuấn khác
của Trừ Ma Liên Minh ở xa xa, chợt lại thu hồi ánh mắt, cười lạnh nói:
- Đến một tên giết một tên, đến sáu tên giết sáu tên.
- Phong Phi Vân ngươi đánh giá mình quá cao rồi, ngươi đánh một trận với Kỷ Phong đã tiêu hao đại lượng linh khí, còn bị Vẫn Thiết Hỏa Châu chấn cho trọng thương, tuy rằng ngươi che dấu vô cùng tốt, nhưng lại không
thể gạt được ánh mắt của ta. Hiện giờ nếu ta ra tay, ngươi ngay cả một
chiêu của ta cũng không thể tiếp được. .
Lý Thái A tựa hồ cảm thấy giết Phong Phi Vân chính là một chuyện vô cùng quang vinh, mặc dù Phong Phi Vân vừa mới ác chiến một hồi với Kỷ Phong
xong.
Oanh!
Lý Thái A còn chưa dút lời liền trực tiếp bị Phong Phi Vân đánh bay ra
ngoài, trái tim bị Hắc Thủy thuật xuyên thủng, vỡ tan trở thành mảnh vỡ, máu tươi ba thước, té thẳng trên mặt đất.
Hắn hai mắt hắn trừng trừng, miệng cũng còn có chút mở ra, đến chết cũng không rõ vì sao mình lại chết trong tay Phong Phi Vân.
- Khục khục!
Trong miệng Phong Phi Vân ho ra hai ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả bàn tay,
thật sự là hắn đã bị thương không nhẹ, vừa rồi toàn lực ra tay, khiến
thương thế hắn bị dẫn động, khóe miệng tràn ra huyết dịch.
Tu vị Lý Thái A cũng không yếu hơn Kỷ Phong yếu bao nhiêu, cũng là
nghịch thiên tài tuấn, nhưng hắn lại quá khinh địch rồi, đây là nhược
điểm tâm lý, không phải nhược điểm tu vị, một công liền phá.
Một người khinh thị đối thủ của mình, nhất định sẽ khó mà sống lâu.
Ân oán giữa Trừ Ma Liên Minh và Yêu Ma Chi Tử cơ hồ toàn bộ Tu Tiên Giới đều biết, không ai muốn vào lúc này lại xen vào chuyện người khác cả,
một phương có thể sẽ đắc tội phần đông tiên môn ở Nam Thái Phủ, một
phương lại có khả năng đắc tội nữ ma.
Phong Phi Vân sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, khóe môi nhếch lên một tia máu tươi màu vàng, tựa như một lao quỷ mới vừa khỏi bệnh không lâu vậy,
hiển nhiên thân đã bị trọng thương, ngay cả đi đường cũng trở nên khó
khăn, chớ đừng nói chi đến ra tay giết người.
Lý Thái A ngã xuống trong vũng máu, Kỷ Phong cũng nửa chết nửa sống, hai người bọn họ đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng bọn hắn đều ngã xuống, Phong Phi Vân vẫn còn đứng đấy.
- Phong Phi Vân, ta đến kết thúc tánh mạng của ngươi.
Lại một vị nghịch thiên tài tuấn của Trừ Ma Liên Minh bay lên Diễn Võ
Chiến Tháp, hắn thân mặc áo choàng màu đen, mang theo Thanh Đồng chiến
ngõa nặng ba trăm cân, cầm trong tay một thanh Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao cao bằng người hắn.
Vị nghịch thiên tài tuấn này chính là đệ tử của Đại Diễn Tiên Môn, thiên phú và tâm tính đều thuộc loại đỉnh tiêm, Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao trong
tay càng là một kiện chiến binh chuẩn Linh Khí.
Hắn cũng không phạm vào sai lầm giống như Lý Thái A, tuy rằng thấy Phong Phi Vân tựa hồ như đã lung lay sắp đổ, nhưng hắn vẫn nghiêm chỉnh đối
đãi, hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của Phong Phi
Vân.
Lý Thái A chính là do quá coi thường Phong Phi Vân cho nên mới chưa phát huy được lực lượng gì đã bị Phong Phi Vân dùng thủ đoạn xảo trá đánh
chết, phơi thây tại chỗ.
- Phong Phi Vân đã bị trọng thương, những nghịch thiên tài tuấn này lại vẫn ra tay với hắn sao?
- Những ngững người này muốn đuổi tận giết tuyệt Phong Phi Vân, chưa trừ diệt hắn thì tuyệt đối không dừng tay.
- Ngay từ khi Phong Phi Vân leo lên Diễn Võ Chiến Tháp thì kết cục này
đã định rồi, sáu đại cao thủ của Trừ Ma Liên Minh đều tới, đây chính là
sáu cái lệnh phù tử vong.
- Phong Phi Vân muốn giữ mạng, nhất định phải giết chết hết sáu đại cao
thủ này, chỉ tiếc chiếu theo tình huống hiện giờ mà xem. . . aizz! Tánh
mạng Phong Phi Vân sắp xong đời rồi.
. . .
Mặc dù có rất nhiều người đều đối với việc luân chiến của Trừ Ma Liên
Minh đầu cảm thấy bất mãn, nhưng lại không ai đứng ra bất bình thay
Phong Phi Vân cả, bởi vì ai cũng không dám đắc tội với toàn bộ Tu Tiên
Giới Nam Thái Phủ.
Huống chi nói chuyện giúp Phong Phi Vân rất có thể sẽ bị ngươi coi là
thuộc trận doanh nữ ma, sẽ bị mọi người bài xích và đối địch, ai dám
dính vào chuyện này chứ?
Phong Phi Vân còn có thể ra tay sao?
- Khục khục!
Phong Phi Vân che miệng, lại ho khan hai tiếng, lại có máu tươi chảy ra, thấm ướt ống tay áo, giống như đã cực kỳ nguy kịch vây.
Hừ!
Vị nghịch thiên tài tuấn tay cầm Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao hừ lạnh một
tiếng, một đạo sóng âm đã bay ra ngoài, ngưng tụ không khí thành một
vòng xoáy, đánh lên trên người Phong Phi Vân, khiến hắn phải lùi liền
sáu bước.
- Phong Phi Vân, ngươi không phải vừa rồi rất ngưu sao, sau giờ ngay cả một đạo sóng âm của ta cũng không tiếp được thế?
Vị nghịch thiên tài tuấn kia lại quát to một tiếng, một ngụm kim mang từ trong miệng thốt ra, giống như một mảnh sóng lớn đánh lên trên người
Phong Phi Vân, lần nữa đẩy hắn lui lại mấy bước.