Linh Chu

Chương 313: Khảo thí Linh Giác (1)



Hắn đưa một đầu cá nướng thơm ngào ngạt tơi cho Phong Phi Vân, con cá này tươi mới màu mỡ, không tiêu không sinh, mang theo một cổ mùi thơm ngát của lá trúc, Phong Phi Vân tuy rằng đã từng ăn đã quen sơn trân hải vị, nhưng lại cảm giác những mỹ thực kia chẳng qua đều là thô thực mà thôi, căn bản không thể sánh với cá nướng này được.

Đôi tay kia của Mộ Dung Thác vô luận là nướng chim hay cá đều là nhất tuyệt, có thể trở thành bằng hữu với hắn, cái miệng quả thật được hưởng phúc rồi.

- Ngươi không đi làm đầu bếp, quả thực đáng tiếc!

Phong Phi Vân như gió cuốn ăn liền ba đầu, ném đầu xương cá đầy đất, khóe miệng đầy dầu như đang phản xạ lấy ánh mặt trời.

Từ khi bị trục xuất Phong gia, Phong Phi Vân đã thật lâu không được ăn vui vẻ như vậy, cười đến vui vẻ như vậy rồi.

- Ngươi nếu mở một một tửu lâu lớn thì ta khẳng định sẽ làm chủ bếp cho người.

Mộ Dung Thác trêu ghẹo cười nói.

Phong Phi Vân quăng cái đầu cá thứ tư xuống, nói:

- Thật sao?

- Ta tới giờ đều chưa từng nói giỡn

Mộ Dung Thác ánh mắt thâm trầm nói.

- Ha ha! Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay đấy.

Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất, vẽ ra một đường cong có kỳ quái, cũng có đồ văn phức tạp, từng cái ký hiệu đều lộ ra hàm súc thú vị.

Mộ Dung Thác đi tới, đứng ở bên người của hắn, nhìn nhìn đồ án trên mặt đất, nghi ngờ nói:

- Ngươi đang viết gì thế?

- Muốn trở thành một gã Tầm Bảo Sư, ngoại trừ cần Linh Giác vượt xa thường nhân còn cần nhãn lực hơn người và một ít yếu quyết trụ cột, ví dụ như trận pháp, chính là thứ bắt buộc Tầm Bảo Sư cần biết.

Cánh tay Phong Phi Vân xoay chuyển, trầm xuống, rất nhanh liền khắc ra trên mặt đất một tòa trận pháp.

Hoặc là nói là khung sườn của trận pháp!

- Ngươi muốn dạy ta trận pháp?

Mộ Dung Thác đại hỉ, thân thể gầy yếu ngồi chồm hổm xuống, tinh tế nghiên cứu đồ văn và đường cong trên mặt đất, lộ ra rất là có hứng thú.

Phong Phi Vân thu cành trúc kia lại, cũng gồi xổm người xuống, cười nói:

- Trận pháp thiên hạ thật sự quá nhiều, chủng loại pha tạp, hỗn tạp, thủ pháp hơn một ngàn loại, lại chia làm chín cấp bậc, cấp bậc càng cao, lại càng phức tạp, có trận pháp cao cấp cần bố trí đến vài năm mới có thể hoàn thành.

Mộ Dung Thác liền ngồi xổm bên người Phong Phi Vân, im im lặng lặng nghe Phong Phi Vân giảng giải, đôi mắt vĩnh viễn tràn đầy linh tính nhẹ nhàng chuyển động.

- Nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, tất cả trận pháp thiên hạ khung sườn lúc ban đầu đều giống nhau. Đây chính là theo như lời Đạo gia nói, Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vạn vật. Vạn vật tuy rằng phiền phức, nhưng lúc ban đầu đều là do Vô Cực và Thái Cực diễn hóa ra.

Phong Phi Vân sợ hắn nghe không hiểu, cho nên nói rất kỹ càng.

Mộ Dung Thác nhẹ gật đầu, nói:

- Như vậy ngươi bây giờ khắc ra chính là khung sườn của tất cả trận pháp sao?

- Xem như thế đi!

Phong Phi Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn, đưa cành trúc cho hắn ý bảo hắn vẽ lấy.

Thiên phú của Mộ Dung Thác ở mặt trận pháp khiến Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, thật giống như một người đã nghiên cứu trận pháp nhiều năm rồi vậy, chỉ vẽ thất bại ba lượt nhưng hắn đã vẽ ra được khung sườn trận pháp nguyên vẹn.

Đây chính là lý niệm trận pháp tinh túy mà rất nhiều vị tiên hiện Phượng Hoàng Yêu tộc trải qua nhiều năm nghiên cứu mới tổng kết ra được, sáng chế ra loại khung sườn có thể khắc tất cả trận pháp trên thế gian này, nó cao mình hơn trận pháp điển tịch của nhân loại rất nhiều.

Mộ Dung nắm thật đúng là vô thượng thiên tài của Tầm Bảo Sư nhất mạch, trong lòng Phong Phi Vân thầm nghĩ như thế.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác trôi qua, hai người vừa cười, vừa học, như thầy trò, cũng như bằng hữu.

Lúc mặt trời lên cao, Linh Bảo Tháp tôn sư khảo hạch Linh Giác bọn hắn đã tìm đến bọn hắn, muốn dẫn bọn hắn đi Linh Bảo Tháp khảo thí Linh Thức chân chính mạnh bao nhiêu.

Linh Thức có thể vượt qua chín lần thường nhân đã xem như kinh hãi thế tục rồi, sẽ được rất nhiều cường giả thế hệ trước của Linh Bảo Tháp coi trọng, hơn nữa mấu chốt là ở trong đó còn có một người là Yêu Ma Chi Tử, ngay cả tháp chủ Linh Bảo Tháp cũng chuyên môn hỏi tới việc này.

Sau khi biết được tin tức Phong Phi Vân chính là Yêu Ma Chi Tử, lão giả trước sau vẫn thích giả bộ 'trang Bức' này cũng thu liễm không ít, yên tĩnh ở phía trước dẫn đường, giữa đường lúc đi qua một mảnh vách đá dựng đứng thì Phong Phi Vân đột nhiên dừng bước.

Mộ Dung Thác đi ngay sau lưng Phong Phi Vân, đầu thiếu chút nữa đã đâm vào trên lưng Phong Phi Vân, hắn vội vàng dừng bước chân lại.

- Các ngươi làm sao vậy?

Lão giả kia phát giác hai thiên tài nhân kiệt sau lưng có thần sắc khác thường, liền hỏi.

Trong mắt Phong Phi Vân mang theo hàn ý, nói:

- Trong thạch bích kia, là người phương nào ẩn cứ trong đó?

Lão giả hơi híp mắt, thận trọng nói:

- Ẩn cư trong đó là một vị tiền bối Thiên Mệnh đệ nhất trọng, ngươi ngàn vạn chớ trêu chọc hắn, lão quỷ kia chính là một Tam phẩm Tầm Bảo Sư, đã từng tiến vào một tòa Thượng Cổ đại mộ, trên người lây dính thi độc, cho nên ẩn cư ở đây, đã hơn 100 năm không đi ra rồi.

- Kì quái, ngày xưa trên tuyệt bịch kia có mọc một gốc linh chi hai nghìn năm, hôm nay sao không thấy đâu nữa?

Lão giả lắc đầu, lầu bầu nói.

Phong Phi Vân cuối cùng lạnh lùng liếc vách đá dựng đứng kia một cái, sau đó mới từ từ đi theo.

Cái gọi là Linh Bảo Tháp, kỳ thật chính là một ngọn núi cự đại, chỉ là bốn phía ngọn núi đều là vách đá, trên vách đá dựng đứng có rất nhiều cổ tung, Trát Long linh mộc đen kịt.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ngọn núi nguy nga cực lớn kia xuyên thẳng đám mây, có Bạch Hạc bay quanh, tiếng thú rít gào, có linh mang phát ra từng trong khe đá, bên trong sinh trưởng lấy một gốc linh thảo ngàn năm.

Trong tầm mắt Phong Phi Vân, ít nhất ở trên ngọn núi này thấy được bảy, tám gốc linh thảo hơn ngàn năm, có kim tham di động trong đất bùn, có thủ ô lớn như cây dù, còn linh thảo tản ra hào quang đỏ thẫm ...

Quả nhiên không hổ là Linh Bảo Tháp, ở nơi khác coi như là một tòa tiên môn cỡ lớn nhiều nhất cũng chỉ có thể đào tạo hai ba gốc linh thảo, nhưng ở đây lại thấy được bảy, tám gốc.

Thánh địa của Tầm Bảo Sư, quả thật không giống người thường.

Cũng khó trách có tu sĩ công bố, thiên hạ bảo vật phân thập phần, Tầm Bảo Sư độc chiếm sáu phần, bốn phần khác người trong thiên hạ chia đều.

Linh Bảo Tháp không chỉ là thánh địa Tầm Bảo Sư, mà càng là bảo khố Vạn Tượng Tháp gửi Linh Bảo, bảo vậ bên trong rất nhiều, mức độ trân quý quả thực đủ để so với quốc khố đế cung, coi như là Linh Khí, Linh Dược, Linh Đan, Cổ Binh đều có không ít.

Trong đó trân quý nhất liền phải kể tới chín kiện Trấn Tháp chi bảo của Vạn Tượng Tháp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.