Có sát khí mênh mông cuồn
cuộn từ trên trời giáng xuống, khiến cao thủ thế hệ trước trong Vạn
Tượng Tháp đều bị kinh động, đạo Bạch Hồng kia đánh tới Linh Bảo Tháp,
sắc trời cũng vì thế mà thay đổi, sát uy cuốn thần vân, dẫn tới gió lạnh lăng lệ ác liệt.
- Cao nhân phương nào?
Bốn vị lão nhân hộ tháp của Linh Bảo Tháp đồng thời điểm một ngón tay
lên trời cao, bốn đạo linh quang kết thành một mảnh tứ mang cổ trận, tựa như Huyền Quy giáp khải.
Bành!
Tứ mang cổ trận bị Bạch Hồng lập tức đâm phá, bốn vị hộ tháp lão nhân
cường đại kia đồng thời bị thương, thân thể chấn động mạnh, từng người
nhổ ra một ngụm máu tươi.
Bọn họ đều là cường giả tiếp cận cấp bậc cự kình, thực lực có thể so với một vị tháp chủ, nhưng bốn người liên thủ cũng không thể ngăn cản đạo
Bạch Hồng này được
- Hừ! Nữ ma thật sự là cuồng vọng, ở ngoài vạn dặm ra tay đã muốn phá
hủy Linh Bảo Tháp, cũng quá không để Vạn Tượng Tháp vào mắt rồi.
Linh Bảo tháp chủ chính là cường giả cấp bậc cự kình chân chính, hơn nữa càng là một vị cửu phẩm Tầm Bảo Sư, nhãn lực vượt qua thường nhân vô số lần, liếc mắt đã nhìn ra mười vạn dặm, lờ mờ thấy được dáng người
tuyệt thế của nữ ma đang đứng trên đỉnh Thiên Vân phong, một màn này,
giống như là Ma Thần lâm thế trong cổ họa vậy.
Ngay một sát na ánh mắt nàng nhìn đến nữ ma, ánh mắt nữ ma cũng lạnh lùng trừng qua.
PHỐC!
Linh Bảo tháp chủ hai mắt đau đớn, ánh mắt vô biên như thủy triều rút
về, trong hốc mắt nhỏ ra hai giọt máu tươi, không ngờ nàng lại bị ánh
mắt của nữ ma gây thương tích.
Linh Bảo Tháp chủ tâm thần cực kỳ rung động, nữ ma thật sự quá kinh
khủng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy nàng một cái, may mắn mình
đã đạt đến tu vị cự kình, bằng không vừa rồi khẳng định đã chết dưới ánh mắt nữ ma rồi.
Tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng có thể ngự kiếm ngàn dặm lấy tánh mạng
người ta, mà nữ ma cách mười bảy vạn dặm cũng thiếu chút nữa trừng mù
hai mắt Linh Bảo tháp chủ.
Vạn Tượng Tháp dù sao chính là học thuật thánh địa đệ nhất thiên hạ,
Linh Bảo Tháp càng là đệ nhất trọng địa của Vạn Tượng Tháp, có rất nhiều cường giả ẩn núp trong bóng tối thủ hộ Linh Bảo Tháp, liên thủ rốt cục
cũng ngăn trở được nhất chỉ Bạch Hồng của nữ ma, bất quá cũng có rất
nhiều lão nhân nhận lấy trọng thương, bỏ ra một cái giá cực lớn.
Không ai biết rõ vì sao nữ ma lại đột nhiên công kích Linh Bảo Tháp, rất nhiều người đều cảm thấy nguy cơ, nữ ma đã dám công kích Linh Bảo Tháp, nói không chừng sớm muộn cũng có một ngày sẽ xông vào Vạn Tượng Tháp.
Phong Phi Vân mở hai mắt ra, thần thức lại về lại trong đại não, hắn tự
nhiên biết rõ vừa rồi nữ ma xuất thủ, cái này chẳng lẽ quan hệ với việc
vừa nãy mình tiến vào Thi Cung sao?
Cho dù tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, vậy thì trong Thi Cung cũng khẳng định cất dấu một đại bí mật về nữ ma.
- Hi vọng nữ ma đừng xông đến Vạn Tượng Tháp mới tốt.
Phong Phi Vân trong lòng nghĩ như thế.
Một ngày này, rất nhiều đại nhân vật trong Vạn Tượng Tháp đều đi tới
Linh Bảo Tháp, bí mật thương nghị lấy gì đó, đi một đám, lại tới nữa một đám, hiển nhiên đều đã bị nữ ma kinh động.
Chỉ là một kích phát ra từ cách đây mười bảy vạn dặm đã khiến người sợ
hãi đến mức đó, nếu nàng tự thân giá lâm, cho dù Vạn Tượng Tháp cường
giả như mây nhưng cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.
Phong Phi Vân và Mộ Dung Thác ở trong mắt những cường giả lớp trước này
đều là tôm tép, cho dù đi trên thang đá cũng không có bất kỳ ai liếc lấy bọn hắn một cái.
- Người gặp qua nữ ma chưa?
Vừa đi xuống Linh Bảo Tháp, Mộ Dung Thác đã ở một bên tò mò hỏi.
- Đương nhiên từng gặp!
Phong Phi Vân có chút nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo vài phần kỳ
quang, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hắn, sờ lên cằm, đánh giá cẩn thận
lấy.
Mộ Dung Thác một quyền đánh vào ngực Phong Phi Vân, giả bộ tức giận nói:
- Ta cũng không phải đại cô nương, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?
- Không có, ta chỉ là đang hiếu kỳ. . . Hai hàng lông mi ngươi vì sao
lại có chút không đối xưng lắm, ngươi khẩn trương vậy làm gì?
Khóe miệng Phong Phi Vân lộ vẻ mỉm cười, chợt ôm lấy bờ vai gầy yếu của
Mộ Dung Thác, lôi hắn qua, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói:
- Ta cho ngươi biết một bí mật, ở linh châu thành chúng ta, mọi người
đều nói, người hai hàng lông mi không đối xứng đặc biệt khó chịu. . .
Uy! Lại đánh ngực, rất đau đấy, còn đánh nữa, ta nói đều là sự thật mà.
- Chỗ các ngươi thế nào thế, nào có, nào có cách nói như vậy chứ!
Mộ Dung Thác kéo tay Phong Phi Vân ra, dọc theo thang đá đi xuống dưới,
không hề liếc lấy Phong Phi Vân nữa, giống như đã tức giận vậy.
- Này, đàn ông gì cũng quá nhỏ mọn đi! Chỉ đùa với ngươi chút thôi mà,
cùng lắm thì hai ngày nữa mang ngươi đi Vạn Tượng Tập uống hoa tửu có
được không?
Phong Phi Vân đuổi theo, lại không chút khách khí ôm lấy bờ vai hắn, lộ ra thập phần hào sảng.
- Ta không thèm đến nơi dơ bẩn kia.
Mộ Dung Thác lần nữa muốn kéo tay Phong Phi Vân ra, nhưng Phong Phi Vân lại ôm chặt lấy hắn, hắn căn bản không thể giãy ra được.
Hảo huynh đệ mà! Kề vai sát cánh là chuyện rất bình thường!
- Mộ Dung huynh, lời này của ngươi nói cũng quá mất trình độ rồi, nếu
không có nữ tử thanh lâu thì từ xưa đến nay nào có nhiều chuyện ái ân
như vây? Người đang trẻ tuổi thì phải tận hoan, ngươi quá bảo thủ rồi.
- Hừ, chỉ tiếc, những chuyện ái ân này cuối cùng nhất đều là nam nhân
phụ lòng nữ tử nhân, thanh lâu là chỗ cực lạc của nam nhân chúng ta,
nhưng lại hồn đoạn quật của nữ tử.
- Tình nghĩa nhiều là loại giết chó, phụ lòng phần lớn là người đọc
sách. Chúng ta đều là loại giết chó, có tình có nghĩa, những người thay
lòng đổi dạ kia tự nhiên không thể so với chúng ta được rồi.
- Có tình có nghĩa!
Mộ Dung Thác trào phúng cười.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Mộ Dung huynh vì sao lại cười khoa trương như vậy chứ?
- Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới một kẻ xấu thôi.
Mộ Dung Thác nói.
- Xấu như thế nào?
Phong Phi Vân nói.
- Ta cũng là khi còn bé nghe mẫu thân nói tới, kẻ xấu này là một tên tội ác chồng chất, tên là Phong Lại Tam, ba tuổi hành khất, năm tuổi giành
ăn với heo chó, chín tuổi trộm cắp, sau mười bốn trưởng thành càng thêm việc ác bất tận. Vào một ngày mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày ba
thước, Phong Lại Tam gặp một thiếu nữ đồng hương, chỉ thấy thiếu nữ này
ăn mặc áo vải đơn bạc, giày vải trên chân cũng đã thủng, đang chạy đi
trong gió tuyết lạnh, muốn đến thị trấn để bốc thuốc cho mẫu thân đang
bị bệnh nặng. Mà Phong Lại Tam lại uốn mình trong đống tuyết, đã đói
bụng ba ngày ba đêm, thiếu nữ này thương hại hắn, bố thí một cái mãn
thầu cuối cùng trên người cho hắn, hắn mới không bị chết đói.
Mộ Dung Thác một bên kể lấy câu chuyện, một bên dọc theo thang đá Linh Bảo Tháp đi vòng xuống dưới .