Linh Chu

Chương 404: Vô Hà công tử xảo trá (1)



Thiên tài biệt phủ bị một đám mây đen bao phủ, từ xa xa có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Trên đỉnh một tòa cung điện có một cổ tử thi, đầu đã bị người ta cắt đi, đôi tay biến thành bùn máu, máu tươi chảy ra từ cổ, dọc theo màu sơn ngói lưu ly không ngừng chảy xuống, nhỏ lên mặt đất.

Tích táp!

Vốn ngọc thạch trải đường mòn đã biến thành máu tươi sũng nước, giống như hóa thành huyết thạch, có bảy tám bộ hài cốt trải ngang trải dọc giống như tu la tràng, ngay cả tu sĩ cũng không dám bước vào đây, cho dù có người tài cao gan lớn đi vào nơi này, cũng nhất định bị dọa sợ hãi bỏ chạy ngay.

- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao tất cả mọi người chết cả rồi?

Phong Phi Vân nhìn qua cảnh tượng trước mặt, không cách nào liên hệ nơi này với huy hoàng ngày xưa.

Trong tòa cung điện từng tụ tập vô số thị nữ xinh đẹp, thiên tài nhân kiệt, nhưng mà những thị nữ đã hóa thành tử thi xếp thành một tòa núi nhỏ, bị một mồi lửa thiêu đốt, khói đặc cuồn cuộn, mỹ nhân đã hóa thành xương trắng.

Thứ lưu lại cuối cùng chính là tro cốt.

Cảnh này Phong Phi Vân thấy qua tại chỗ lão giả Thiên Mệnh Cảnh phơi thây, cánh tay phải bị vòng tay huyết cấm huyền chấn vỡ, ngực có một vết cào, trỏa này xuyên qua lồng ngực, là móng vuốt vô cùng sắc bén.

Ở vị trí vết cào còn có một nhúm lông đen mềm giống như lông mao.

- Nhất định là chủ nhân thần bí hạ thủ, phàm là người có liên quan tới hành động lần này đều chết đi.

Tất Trữ Suất nhặt nhúm lông đen mềm lên chà xát một cái, sắc mặt đại biến, đây chính là lông đen trên cánh tay của kẻ ở trên xe trâu.

Chung quanh chủ nhân thần bí có mấy nhân vật khủng bố, có được lực lượng đánh chết tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh, quái nhân lái xe trâu là một trong số đó.

- Hiện tại đoán chúng chúng ta sẽ không gặp độc thủ.

Phong Phi Vân tâm tư trầm trọng bay vút vào sâu trong hậu viện, đi tới bên ngoài một căn phòng thấp, căn phòng này vẫn đóng chặt như lúc trước, hắn đánh một chưởng vỡ nát cánh cửa, một tòa đại trận lập tức hiện ra trên bầu trời.

Bành!

Đại trận này bị Phong Phi Vân đánh nát dễ dàng, sau đó đi vào trong phòng, Tất Trữ Suất theo sát phía sau.

Trận pháp trong phòng này bị Phong Phi Vân phá vỡ, thông đạo đi thông xuống đất mở ra, khóa sắt bên trong phát động, phát ra âm thanh loảng xoảng liên tục, giống như đi thông tới cánh cửa địa ngục.

Vô Hà công tử bị vùi trong lòng đất, bị vây trong quan tài huyền vũ, cũng bởi vậy cho nên hắn không bị người ta đánh chết trước tiên, mà Phong Phi Vân lúc này nhân cơ hội chủ nhân thần bí rời đi mới đi tới đây.

Oanh!

Phong Phi Vân quen việc dễ làm, không dám phí một chút thời gian nào cả, sợ chủ nhân thần bí trở về, hai tay đẩy nấp quan tài nặng nề ra, bên trong có lệ khí tỏa ra ngoài.

May mắn hắn trước kia đã tế miểu quỷ ban chỉ ra, dùng uy áp của sáu bức bản đồ cổ ngăn cản lệ khí ăn mòn.

- Ha ha, thiên hạ đệ nhị mỹ nam tử đúng là quá chán nản, so với thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử như ta còn kém quá xa.

Tất Trữ Suất vốn sợ hãi nhìn qua Vô Hà công tử, sợ tên tuổi thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của mình bị cướp đi, nhưng khi nhìn thấy Vô Hà công tử hiện tại thì mừng rỡ.

Vô Hà công tử đúng là chán nản tới cực điểm, tóc dài mất trật tự, hai tay bị đinh chết trên vách quan tài, hai chân và xương quai xanh bị khóa sắt xuyên qua, còn có chín khóa sắt xuyên qua lồng ngực của hắn, dung luyện vào quan tài.

Gương mặt anh tuấn của hắn đầy máu đen, đôi mắt lợi hại có thể câu dẫn hồn phách nữ nhân giờ phút này đã nhỏ máu, kình khí trên người càng ngày càng suy yếu, giảm đi thật nhanh.

Tất Trữ Suất vốn cười thoải mái, nhưng mà sau khi nhìn rõ tao ngộ của Vô Hà công tử thì khó mà bật cười được, thiên tài cấp sử thi không phải chuyện đùa, đều bị hành hạ thành tình trạng như thế còn không cúi đầu, phần ý chí này quả nhiên đáng sợ.

Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã sớm khóc lóc thảm thiết đầu hàng rồi, làm gì mà kiên trì nhiều ngày như thế còn chưa chết chứ.

- Tô Quân!

Rốt cuộc Phong Phi Vân cũng dười nắp quan tài ra, nhìn thấy cánh tay bị quấn vào xích sắt thô đã bị đánh gãy.

Vô Hà công tử chậm rãi mở mắt ra, hé bờ môi khô nứt ra.

- Phong... Phong Phi Vân, ngươi rõ ràng... Còn không có... Chết ở... Trong tay nàng...

- Khốn kiếp, tên này là mỏ quạ đen, đám ông mày hảo tâm cứu ngươi, ngươi còn nói điềm xấu này, nếu không phải nhìn ngươi bộ dáng nửa sống nửa chết, ta đúng là muốn tát ngươi hai cái.

Tất Trữ Suất nhìn Vô Hà công tử rất không thoải mái, tuy chán nản tới cực điểm, nhưng lại suất khí hơn hắn rất nhiều lần, chuyện này làm cho hắn tự nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nam làm sao chịu nổi?

- Lấy nhị muội minh hỏa ra, trợ hắn phá phong!

Phong Phi Vân nói.

Xích sắt đều là huyền vũ thiết tạo thành, chỉ có nhị muội minh hỏa mới có thể dung luyện, mà vừa vặn Tất Trữ Suất huyết nhân thần bình có thu một đám nhị muội minh hỏa.

Hỏa diễm màu xanh da trời bay ra khỏi huyết nhân thần bình, bộc phát ra hai chủng hỏa diễm cực nóng cực lạnh, bắt đầu dung luyện xích sắt trên người Vô Hà công tử.

- Phong... Phong Phi Vân, ngươi và Đông Phương Kính Nguyệt quan hệ như thế nào?

Vô Hà công tử phục hồi mấy phần khí lực, khi dây xích đầu tiên bị nhị muội minh hỏa hòa tan, linh quang vô tận trong lồng ngực của hắn khởi động, giống như lỗ đen khổng lồ trong tinh không, không ngừng thôn phệ thiên địa linh khí, rất nhanh vết thương ở lồng ngực đã khép lại nhanh chóng.

Trong lòng Phong Phi Vân cũng sinh ra xúc động muốn đánh hắn, tên dâm tặc này vừa mới mở xích sắt đầu tiên rõ ràng đã nghĩ tới mỹ nhân, lại bắt đầu không thành thật một chút nào cả, rõ ràng còn nhớ Đông Phương Minh Nguyệt không quên.

Lẽ nào lại như vậy?

- Khục khục... Đừng hiểu lầm, nếu Vô Hà công tử Ta hôm nay thoát khốn, liền trai giới ba năm, ba năm này sẽ không động tới nữ nhân nào cả.

Tuy Vô Hà công tử đang cười, nhưng mà hận ý trong mắt khó che dấu, đắng chát khó có thể nói rõ.

Tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, cho rằng chỉ cần vỗ tay một cái là mỹ nhân sẽ nhào vào trong lòng, nhưng trước mặt một nữ nhân hắn không có chút tự tin nào cả, muốn trai giới ba năm, nghiên cứu ngự nữ chi thuật, ngày rời núi chắc chắn sẽ không ăn thiệt thòi nữa.

- Ngươi trai giới ba năm, có quỷ mới tin ngươi nói.

Phong Phi Vân nói.

- Lần này ta rất chân thành, Phong Phi Vân, xem phân thượng ngươi cứu ta, ta cũng sẽ không đoạt Đông Phương Kính Nguêệt của ngươi, nói thực ra, nếu ta thiệt tình muốn đoạt Đông Phương Kính Nguyệt, quả thực dễ như trở bàn tay, ở phương diện này ta rất chuyên nghiệp.

Vô Hà công tử thập phần chân thành.

Khóa sắt thứ hai trên người hắn hòa tan, lại có đại lượng linh khí rót vào trong người của hắn, thân hình đã hoàn toàn bị linh mang bao phủ, ngay cả quan tài trọng huyền vũ thiết nặng năm trăm ngàn cân cũng lung lay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.