Linh Chu

Chương 414: Lăng mộ (2)



Đúng là cuối mùa thu trên đỉnh núi có vài lá cây màu đỏ rơi xuống, hình dạng rất giống nhân tâm, hỏa hồng như tuyết ngọc, phiến lá mạch lạc cũng giống như mạch máu

Loại lá cây này quả thật chưa từng thấy qua.

Trên ngọn núi này đầy cổ bách, nhìn qua xanh tươi ngút ngàn, không có một cây màu đỏ nào cả, vì sao có lá cây huyết hồng quái dị như thế?

Lá cây từ đỉnh núi cao mấy ngàn thước rơi xuống, rất thưa thớt, chỉ có ba phiến.

Ba người theo gió bay lên, thu lấy một lá cây cho mình, cẩn thận cầm vào trong tay, lại bay xuống, bọn họ phát hiện lá cây huyết hồng này không tầm thường.

Lá cây này có nhiệt độ như lửa, đặt ở trong núi đủ khiến núi sôi trào.

- Ta ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, đây là hương vị trên lá cây phát ra!

Vương Mãnh nâng lá cây trong tay lên, cảm giác lá cây giống như có sinh mạng đang hoạt động.

- Ông trời...ơ...i... Chẳng lẽ là Hóa Đạo Thụ Diệp trong truyền thuyết?

Tất Trữ Suất cả kinh kêu lên, cầm chắc lá cây trong tay, sợ làm mất.

- Thật là Hóa Đạo Thụ Diệp!

Phong Phi Vân khẳng định suy đoán của Tất Trữ Suất.

Hóa Đạo Thụ còn hi hữu hơn Hóa Đạo Thạch nhiều, chưa từng nghe qua Thần Cơ vương triều có Hóa Đạo Thụ, không có nghĩ tới nơi này có một cây, rất có thể mọc ở đỉnh núi.

Mỗi một mảnh Hóa Đạo Thụ Diệp đều là kỳ bảo ngộ đạo, đối với tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh mà nói có hấp dẫn trí mạng.

Cho dù là nhân vật cấp bạc Cự Kình, vì một lá Hóa Đạo Thụ Diệp sẽ chém giết lẫn nhau.

- Ha ha! Lần này phát tài, nếu bán Hóa Đạo Thụ Diệp này cho Ngân Câu Phường, ít nhất cũng sẽ bán ra ngàn vạn kim tệ, không, không, kim tệ đã không thể cân nhắc giá trị của Hóa Đạo Thạch, có lẽ có đổi được mấy chục khối chân diệu linh thạch.

Tất Trữ Suất rất hưng phấn, giá trị của Hóa Đạo Thạch quá cao, dù sao gia tộc lớn như Phong gia một năm cũng chỉ có thể thu nhập mấy trăm khối linh thạch a.

Một mảnh lá cây có giá trị mấy chục khối linh thạch, đây quả thực còn trân quý hơn linh dược ngàn năm.

Hóa Đạo Thụ Diệp rơi xuống đất sẽ lập tức hòa tan, chỉ có thân thể huyết nhục mới tiếp được, ba người đều cẩn thận từng li từng tí, sợ Hóa Đạo Thụ Diệp rơi xuống đất, như vậy tài phú ngàn vạn sẽ biến thành hư ảo.

- Nếu như chúng ta tìm được gốc Hóa Đạo Thụ kia, quả thật còn mạnh hơn cả bảo khố thượng cổ.

Tất Trữ Suất cầm Hóa Đạo Thụ Diệp đặt vào trong quần lót, tuy Hóa Đạo Thụ Diệp nhiệt rất cao, hắn bị phỏng "Trứng dái ", nhưng mà lại cảm thấy như vậy rất đáng, hơn nữa cho dù bị người khác đoạt đi, người khác cũng chưa chắc nguyện ý ăn vào.

Lần này thật là "Nhức cả trứng dái ", nhưng mà cho dù nhức cả trứng dái hắn cũng nhịn.

Vương Mãnh cột Hóa Đạo Thụ Diệp vào đùi, hắn ngược lại da dày thịt béo, cho dù Hóa Đạo Thụ Diệp nhiệt độ đủ cao, với hắn mà nói cũng không có chút cảm giác gì.

- Đều là cường nhân ah!

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán, đặt Hóa Đạo Thụ Diệp vào trong tay áo, dùng linh khí bao phủ nó.

- Ngọn núi lớn này không được xông lên!

Phong Phi Vân gọi Tất Trữ Suất lại khi hắn định bay lên.

- Hôm nay ai cũng không ngăn được ta phát tài!

Tất Trữ Suất cảm thấy Phong Phi Vân nói rất không thể tin, căn bản không nghe khuyên bảo, đạp sóng mà đi, vượt qua sông dài, nhưng mà còn chưa có đặt chân lên đường nhỏ bên kia, một đạo điện quang hình người từ trong núi bay ra đánh thẳng vào hắn.

Phốc!

Trong miệng hắn thổ huyết rất nhiều, bay xa vài trăm thước, hắn giống như chó chết nằm trong bụi cỏ, run rẩy cả buổi mới đứng lên.

Làn da của hắn rất đen, giờ phút này càng cháy đen hơn, có thể nhìn thấy khói bay lên.

- Phong Phi Vân, rốt cuộc đây là nơi nào, ngươi sẽ không mang chúng ta vào cấm địa tử vong chứ?

Tất Trữ Suất toàn thân đau đớn, xương cốt toàn thân rung động, nếu không phải vừa rồi hắn cảm thấy nguy hiểm, đánh ra pháp thuật phòng thủ, nói không chừng giờ phút này đã bị lôi điện đánh thành cặn bã.

- Ta vừa rồi đã nhắc nhở ngươi, chính ngươi còn xông qua.

Phong Phi Vân nói.

Ngọn núi lớn này rất có thể chính là lăng mộ gia chủ đầu tiên của Phong gia, ai cũng không biết ẩn trong lòng núi trên tầng mây có Hóa Đạo Thụ hay không?

Tuy đây chính là tổ địa Phong gia, nhưng cũng là cấm địa của Phong gia, chỉ có lịch đại gia chủ Phong gia mới có tư cách tới đây tế bái.

Đã từng có đệ tử Phong gia vụng trộm xâm nhập, muốn đi vào lăng mô gia chủ đầu tiên của Phong gia, nhưng mà hắn gặp nguyền rủa vô danh, sau khi đi ra ba ngày thì thân thể hóa thành băng điêu, trước khi chết trời rơi nhiều tuyết.

Loại chuyện này không chỉ xảy ra một lần, sau đó càng ngày càng nhiều người chết đi, đệ tử Phong gia không dám xông loạn nữa. Cho dù đi vào tổ địa cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài rừng mà tế báo, sợ đi tới quá gần, đụng phải nguyền rủa tử vong trong truyền thuyết.

Tuy nơi này là cấm địa tồn tại lực lượng nguyền rủa thần bí, nhưng mà gia chủ lại có lực lượng khắc chế nguyền rủa, Phong gia chưa hẳn là không dời tới đây.

- Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của ta, nếu cả tộc Phong gia chuyển tới đây, rất có thể sẽ diệt tộc.

Tuy đây là tổ địa Phong gia, nhưng mà Phong Phi Vân lại cảm nhận được khí tức khủng bố, hỗn loạn mà pha tạp, khiến người ta hít thở không thông, mặc dù là đệ tử Phong gia cũng không dám đụng vào khí tức này.

Xác định Phong gia không có dời tới đây, Phong Phi Vân liền ý định mau chóng rời khỏi.

- Các ngươi nhìn sông lớn... Nước sông biến sắc!

Vương Mãnh kêu lên.

Nước sông vốn màu xanh, không biết lúc nào biến thành màu đỏ như máu, giống như sông máu, đưa mắt nhìn qua thì ánh mắt cũng phải đỏ lên.

Phong Phi Vân cảm giác trước mắt chính là ảo giác, vì vậy vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, nhưng mà thời điểm ánh mắt của hắn nhìn vào đáy sông, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn sởn gai ốc, nơi phát ra màu đỏ của sông này chính là xương cốt nhân loại to lớn.

Xương trắng này dài hơn hai trăm mét, nằm ở đáy sông, có bộ phận chìm vào trong bùn, mỗi một cục xương đều thô to hơn cây cột.

Vì sao xương cốt nhân loại lớn như thế?

Cho dù là cổ cương tộc nhân lớn nhất cũng chỉ cao bốn mét, đó cũng là cự nhân trong cổ cương tộc.

Nhưng mà dưới đáy sông lớn này có bộ xương khổng lồ tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, đã dài hơn hai trăm thước, một màn này quá rung động nhân tâm, không cách nào làm cho người ta tiếp nhận.

Rốt cuộc là xương cốt của ai?

Hoặc đây không phải là xương người, đây là hài cốt của Cổ Thần, Cổ Ma?

May mắn Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh không có nhìn thấy một màn này, bằng không bọn họ sẽ bị dọa hai chân mềm nhũn ra.

- Trên mặt sông xuất hiện hình chiếu, là một tiểu nữ hài, trong tay còn ôm con mèo nhỏ, chẳng lẽ có người đã đi trước chúng ta một bước leo lên đỉnh núi?

Tất Trữ Suất chỉ vào mặt sông, trong lòng rất không bình tĩnh.

Hắn tự nhiên không nhìn thấy hài cốt khổng lồ dưới đáy sông, nhìn thấy bóng người trải rộng mặt sông, đó là một hình ảnh tiểu nữ hài tà khí lẫm lẫm, nàng ôm một con mèo nhỏ, từng bước một đi lên đỉnh núi, cuối cùng biến mất trong sương mù trắng xóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.