Linh Chu

Chương 423: Một đêm gió tuyết



Tiểu tà ma ngoan ngoãn ngồi sau lưng Phong Phi Vân, mặc cát y trắng trên người, trên cổ có khăn choàng trắng vòng qua, hai tay ôm con mèo trắng nhỏ, đôi mắt mang theo tà tính sáng ngời, lông mi thật dài còn dính tuyết trắng, nháy hai cái giống như tiểu tinh linh trong băng tuyết.

Hô!

Một hồi gió rét sắc bén như đao hiện ra, nàng liền tranh thủ vạch áo bào trắng trên lưng Phong Phi Vân sau đó cả thân thể nhỏ bé chui vào trong áo bào của Phong Phi Vân, vẻn vẹn chỉ lộ nửa gương mặt đỏ bừng ra ngoài, con mắt thủy tinh như bồ đào nhấp nháy.

- Ca, ngươi nói thần tiên ma quái hung nhân trong tổ địa Phong gia chính là tổ tiên sống lại sao?

Tiểu tà ma thủ chỉ nắm lấy góc áo, buộc bản thân mình vào Phong Phi Vân, sợ thân hình nhỏ bé của mình bị gió thổi bay.

Phong Phi Vân ngồi trên lưng kỳ ngưu bốn bề yên tĩnh, tay niết một thẻ tre phong cách cổ xưa, đang nghiên cứu Bát Thuật Quyển, nhưng mà trong lòng không an tĩnh, rất đau đầu với tiểu tà ma.

Dựa theo quan hệ huyết thống mà nói, tiểu tà ma xem như đường muội của Phong Phi Vân, nhưng mà Phong Phi Vân hôm nay đã bị trục xuất khỏi Phong gia, hơn nữa tiểu tà ma xuất quan vốn chính là tới giết hắn.

Nhưng mà Phong Phi Vân cũng không biết vì sao, tiểu tà ma chậm chạp không ra tay với hắn, hơn nữa cũng không hỏi tới chuyện xương sườn tổ tiên và tượng thần thiết bài, ngược lại giống như thân muội muội dính bên cạnh hắn, có đuổi cũng không đi.

Sống ở đâu theo phong tục nơi đó.

- Có lẽ vậy! Nhưng mà cũng không nói được, dù sao gia chủ đời thứ nhất Phong gia đã chết hơn ngàn năm, hơn một nghìn năm ngay cả cự kình cũng chết già... Hắn làm sao có thể còn sống?

Phong Phi Vân cũng có chút không thể xác định.

Tổ địa Phong gia hóa thành khu vực tử vong phạm vi mấy trăm dặm, còn có quỷ quái thần bí trên đỉnh núi, ngay cả hòa thượng rượu thịt mang theo huyết nhân thần bình cũng không thể trấn áp được, vô cùng đáng sợ.

Còn có bộ xương trắng khổng lồ ngủ say trong huyết hà, cũng không biết nằm ở đáy sông bao nhiêu năm tháng, rất có thể là không thuộc về thế giới này, không thuộc về thời đại này. Phong Phi Vân có cảm giác một ngày nào đó nó sẽ chui ra khỏi đáy sông, làm cho thiên địa không an bình.

- Thế nhưng mà... Ta nghe nói Cự Kình cũng không phải là cực điểm của tu luyện, phía trên còn có cảnh giới, cao hơn Thiên Mệnh cửu trọng thiên, Niết Bàn chưởng sinh tử...

Tiểu tà ma nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, thân mật vuốt con mèo trong ngực của nàng.

- Tu vị của ngươi bây giờ là Thiên Mệnh mấy trọng?

Phong Phi Vân hỏi.

Con ngươi tiểu tà ma sáng lóng lánh, cười nói:

- Ha ha, ta không nói cho ngươi biết!

- Sư thúc, có biến!

Giọng của Vương Mãnh từ phía trước truyền tới, vô cùng kinh ngạc!

Hai đầu kỳ ngưu chạy nhanh như gió đã dừng lại.

Phía trước có dấu chân đen kịt, ở bên phải rừng hoang có một ngọn núi cao, trong không khí hàn tuyết bay thấp, che khuất ánh mắt người ta, nhìn ra xa khó nhìn thấy cái gì khác.

- Ta ngửi được hương vị người chết.

Hai con mắt tiểu tà ma sáng ngời như sao, lông mày cong cong, nhìn qua ngọn núi cao trước mặt.

- Là thi tà!

Phong Phi Vân vận chuyển phượng hoàng thiên nhãn, có thể nhìn thấy trên đồi núi xa xa có tử khí xung thiên, tràn ngập khí tức khắc nghiệt.

- Nơi này chính là phía bắc quận Tam Thánh, không nghĩ tới thi tà đã chạy tới nơi này, xem ra cả quận Tam Thánh chỉ sợ đã hoàn toàn biến thành địa bàn của thi tà.

Vương Mãnh nói.

Tất Trữ Suất cười hắc hắc, nói:

- Chỉ cần không gặp được nữ ma, mấy thi tà này chỉ là rau cải rắng, vừa vặn chém giết đoạt thi cung, đổi điểm tích lũy.

Vương Mãnh lườm hắn một cái, nói:

- Không có văn hóa thật đáng sợ, chẳng lẽ ngươi không biết thi tà tam biến cũng đã có thể sánh ngang lão tổ Cự Kình, tùy tiện gặp một con cũng bị ăn xương cốt không còn. Cho dù là thi tà nhị biến, có chút lão thi chiến lực khủng bố dọa người, có thể dễ dàng đồ sát tu sĩ Thiên Mệnh Cảnh.

Tất Trữ Suất lập tức cười không nổi!

- Thi tà!

Tiểu tà ma bờ môi động động, đột nhiên nhảy ra khỏi lưng kỳ ngưu, xuyên qua mà tuyết bay tới trên không ngọn núi kia, sau đó hạ xuống.

Trên người nàng mũi nhọn xông lên trời, tử khí bị chấn vỡ.

Cũng không lâu lắm, nàng lại từ đằng xa chậm rãi đi về, trên lưng mang theo túi vải lớn hơn thân hình nàng bốn năm lần, bên trong gập ghềnh, có huyết thủy và thi dịch chảy xuống.

Rầm rầm!

Nàng mở cái túi ra, một đống lớn xương trắng thi cung hiện ra, xếp thành một tòa núi nhỏ, chừng hai trăm ba mươi bảy cái.

- Ca, giúp ta chứa vào!

Nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán.

Ba người đều trợn mắt há hốc mồm, tiểu tà ma cũng quá mạnh, phải biết rằng cho dù là thi tà nhất biến, lực phòng ngự có thể sánh ngang với Thần Cơ đỉnh phong, chiến lực chấn động Tiên Căn sơ kỳ đến Thần Cơ đỉnh phong không đều.

Hơn hai trăm thi tà đủ để phanh thây tu sĩ Thần Cơ đỉnh phong, nhưng mà tiểu tà ma lại tốn một chút thời gian liền đánh chết toàn bộ, đào lấy thi cung.

Cái này tương đương với hai trăm ba mươi bảy điểm tích lũy.

Phong Phi Vân có được giới linh thạch, không gian bên trong có thể xếp thành núi lớn, trong tay đánh ra một đạo bạch quang, thu thi cung trên mặt đất lại, bay vào giới linh thạch.

Một đoàn người cấp tốc chạy đi, nhưng lại cẩn thận không ít, thi tà xuất hiện là tín hiệu nguy hiểm.

Mấy trăm thi tà có lẽ không coi là cái gì, nhưng nếu tao ngộ đại quân thi tà, đây chính là là lực lượng có thể tiêu diệt tiên môn, cho dù tiểu tà ma cũng không có khả năng bỏ chạy đào mạng.

Trên đường đi lại tao ngộ vài đám tiểu thi tà, đều là thi biến chưa lâu, toàn bộ đều bị đám người Phong Phi Vân đánh chết.

Tiểu tà ma ra tay nhanh nhất, cũng mạnh nhất, đã thu hơn một trăm tám mươi tòa thi cung.

Phong Phi Vân, tiếp theo thu thập một trăm bốn mươi tòa thi cung.

Vương Mãnh, thu thập ba mươi bảy tòa thi cung.

Tất Trữ Suất, thu thập bốn mươi ba tòa thi cung.

Đây là chiến tích dọc đường của bọn họ, tiểu tà ma một người chiếm tám thành trong đó, thật sự là đoạt tận danh tiếng.

Trong lòng mỗi người đang tính toán, quyết định tiến vào quận Tam Thánh thì phải tách ra, bằng không sẽ bị tiểu ma tiên chèn ép, rất khó ló đầu ra.

Dọc theo cổ đạo này, lại đi hai ngày, rốt cục bắt gặp tu sĩ xuất hiện, trong đó tự nhiên không thiếu thiên tài Vạn Tượng Tháp.

Một tuấn kiệt trẻ tuổi Vạn Tượng Tháp khống chế mười chiếc hoàng kim chiến xa, có trên trăm nô bộc cùng chiến tướng, vào lúc trời sắp tối bay qua đầu.

Mười hoàng kim chiến xa này có năm trăm con dị cầm tu vị năm trăm năm kéo xe, bánh xe nhấp nhô giữa không trung, phát ra âm thanh ông ông, tách tuyết trên bầu trời ra.

- Đó là một tuấn kiệt kiệt xuất bài danh top năm mươi của Bách Tháp Bảng, Trữ Phong Đao, chính là người của Tứ Phương Thiên Hầu phủ. Không lâu trước đó đại quân thần vũ đại bại, Tứ Phương Thiên Hầu chết trong ta nữ ma, máu tươi nhuộm đỏ ngọn núi, sau đó Trữ thiếu chủ của Tứ Phương Thiên Hầu kế thừa hầu vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.