- Ta lại hết lần này tới lần khác đang hỏi ngươi mà?
Hoàng Đạo Nam nói.
- Ngươi không dám hỏi nàng!
Phong Phi Vân giọng mỉa mai cười.
- Ai nói ta không dám, thiên hạ không có chuyện ta không dám làm!
Hoàng Đạo Nam hừ lạnh một tiếng, đạo bào màu vàng hơi đỏ bành trướng lên, tựa như một khí cầu bị thổi căng, sớn hơn thân thể hắn cấp bảy lần.
Đạo bào màu vàng hơi đỏ của hắn là một kiện bảo vật, có thể nạp Thiên Địa trong giới tử!
Bành!
Một thi thể đen kịt từ trong áo bào của hắn bắn ra ngoài.
Hắn vậy mà giấu một cổ thi thể trong quần áo.
Hắn đây là muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng một cỗ thi thể, có thể hù sợ Phong Phi Vân? Hoặc là nói có thể hù sợ Nữ Ma sao?
Thi thể này tuy rằng đã bị thiêu đốt, nhưng mặt vẫn còn nguyên vẹn, cổ áo màu trắng cũng còn nguyên vẹn, chứng minh hắn là một đệ tử Vạn Tượng Tháp.
- Nhận ra hắn không?
Hoàng Đạo Nam sắc mặt âm trầm, đạo bào màu vàng hơi đỏ co rút lại, thân thể lại trở nên thấp bé.
Trong tay hắn còn nắm một đoàn huyễn quang màu vàng, chìm nổi lấy một vòng Thái Cực Đồ huyền huyễn, chỉ lớn chừng hộp diêm, nhưng lại bộc phát lấy hào quang như ngôi sao, hoàng được trắng bệch.
Hắn chính là mượn nhờ một đoàn Huyền Hoàng chi khí này để giết chết tên đệ tử Vạn Tượng Tháp kia.
- Tự nhiên rất cường đại, Thần Cơ Đại viên mãn, mở ra 99 tòa mệnh huyệt, huống chi còn tu luyện 《 Long Hồ Chính Khí 》 của Ngân Câu gia tộc đến tầng thứ năm, thiên tư của hắn cho dù ở trong một đời tuổi trẻ của Ngân Câu gia tộc cũng không tìm ra được mấy người.
- Ha ha! Chỉ tiếc hắn là đệ tử Vạn Tượng Tháp, lại quấy rầy chuyện tốt của ta, cho nên mặc dù hắn là đệ tử Ngân Câu gia tộc nhưng vẫn chết rồi.
Hoàng Đạo Nam cười nói.
Dám giết thiên kiệt của Ngân Câu gia tộc, người như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.
Ai chống đở được lửa giận của Đông Phương Kính Thủy? Hoàng Đạo Nam khẳng định không ngăn được, mặc dù là điện hạ của Sâm La Điện đệ tứ điện tới, đoán chừng có thể tiếp được ba chiêu trong tay Đông Phương Kính Thủy cũng rất cố sức rồi.
- Như vậy xem ra lá gan của ngươi quả thật không nhỏ.
Phong Phi Vân nói.
Hoàng Đạo Nam cười đến càng thêm thoải mái, cười đến càng thêm tùy ý, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn quấy rầy chuyện tốt gì của ta sao?
- Ngươi có thể nói!
Phong Phi Vân nói.
- Đệ tử Vạn Tượng Tháp chạy đến Tam Thánh Quận thật sự không ít, nữ đệ tử mỹ mạo động lòng người quả thực một người xinh đẹp hơn một người, ta đã bắt được một người trong đó. Cạc cạc!
Hoàng Đạo Nam cười nói.
Phong Phi Vân cau mày, bạch thạch cự đao trong tay cũng lưu động ra một tia vầng sáng, đó là sát mang.
Hoàng Đạo Nam như không thấy hắn, tiếp tục sinh động như thật nói:
- Nàng mới mười sáu tuổi, là đệ tử đích truyền của một vị tôn sư Đan Tháp thánh địa, khuôn mặt tựa như thủy tố, đặc biệt là lúc nàng khóc, quả thực giống như một chú dê nhỏ vậy, khiến người thấy mà chỉ muốn ôm nàng vào trong ngực, tùy ý chà đạp, nhưng ta nhịn được, ta có cách chơi tốt hơn.
- Ta cột nàng lên một cây đại thủ, trước chậm rãi cởi nho bào màu trắng của nàng ra, nàng đang giãy dụa, đang khóc hô, đang cầu khẩn, nhưng lại vô dụng thôi, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn y phục trên người mình bị cỡi sạch, mà ngay nội y cũng bị ta cởi sạch không còn lại gì.
- Làn da của nàng thật sự rất trắng, so với bộ ngực cao ngất như bông tuyết của nàng còn muốn trắng hơn, hơn nữa rất nhẵn mịn, đặc biệt là cái cổ thon dài kia, quả thực non giống như đậu hủ hoa mới ra lò vậy, rất muốn cắn một ngụm, vì vậy. . . Ta thật sự cắn. . . Cạc cạc! Ta có thể cảm nhận được cổ nàng thơm ngon như vậy, còn pha lấy hương vị nước mắt của nàng nữa.
Hoàng Đạo Nam thân thể thấp bé, cái miệng như một hầu tử, nếu thật sự cột một thiếu nữ vào trên cây, ở nơi băng thiên tuyết địa thế này, bị hắn cỡi hết y phục của nàng, còn hôn lấy toàn thân nàng, đó quả thật là một cảm giác sống không bằng chết.
Ba tên Tà Tông truyền nhân Sâm La đệ tứ điện đứng ở đàng xa đều nở nụ cười âm trầm, mang theo dáng vẻ dâm uế, thật giống như Tà Tông chơi đệ tử Vạn Tượng Tháp là một chuyện cực kỳ thoải mái vậy.
- Nàng khóc càng thêm lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, luôn miệng cầu xin tha thứ, kêu cứu, lúc đó ta đã không thể nhịn được nữa, muốn hung hăng chơi tiểu mỹ nhân thánh địa kia một trận, nhưng vào lúc này, Đông Phương Mục rõ ràng đuổi đến, ngươi nói cái này có tức không chứ?
Ngữ khí Hoàng Đạo Nam biến đổi, trở nên có chút tức giận, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, nói:
- Đại danh của Đông Phương Mục ta tự nhiên có nghe qua, đây chính là một vị nhân kiệt của Vạn Tượng Tháp, tu vị rất cường đại, nhưng công pháp Vạn Tượng Tháp thật sự quá kém cỏi, quá mức suy sụp rồi.
- Cái gọi là nhân kiệt đều thật sự quá cặn bã, hắn bị ta trực tiếp dùng Huyền Hoàng chi khí trấn áp liền nằm sấp dưới tàng cây, không phục trừng mắt nhìn ta, mà ta cũng một cước dẫm lên lưng của hắn, dùng lưng của hắn đệm lên chân của ta, tay của ta nắm hài đùi ngọc của cô gái kia, ta thoáng một cái, sau đó liền vang lên tiếng BA~, BA~, BA~, ha ha. . .
- Ta suy nghĩ, lúc ta đang cưỡng hiếp cô gái kia thì vị gọi là nhân kiệt Vạn Tượng Tháp kia trong lòng khẳng định như bị đao xoắn, nhưng hắn vẫn không thể làm gì, chỉ có thể trở thành đá kê chân dưới chân ta. Khục khục, không có cách nào a, ta thật sự quá thấp, mà hai chân cô gái kia lại quá dài, chỉ có thể dùng hắn để lót chân thôi. Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi rất hâm mộ ta sao, được chơi một vị nữ tu sĩ thánh địa xinh đẹp?
Hoàng Đạo Nam híp mắt cười, chằm chằm vào Phong Phi Vân, thật giống như chằm chằm vào Đông Phương Mục lúc đó vậy.
Ngay cả nhân kiệt danh chấn thiên hạ của Vạn Tượng Tháp cũng bị ta dẫm nát dưới chân, ngươi một tên hoàng mao tiểu tử, cho dù không phục thì có thể làm được gì đây?
Phong Phi Vân nói:
- Vậy về sau thì sao? Tiểu sư muội Đan Tháp kia sau khi bị ngươi cưỡng hiếp, ngươi có giết nàng không?
- Ta sao có thể cam lòng chứ, nàng đã bị ta đã luyện hóa thần thức, cho ăn... Nửa cân dâm dược, để cùng một chỗ với những nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp khác, chở về Sâm La đệ tứ điện, nơi đó còn rất nhiều huynh đệ đang chờ. Hắc hắc, đúng rồi ngay cả ten khổ nhân Hắc Phong Nham kia cũng nói nàng bộ dạng thùy mị tao mị, thân thể mềm mại linh lung, là một hạt giống nữ nô không tệ.
Hoàng Đạo Nam giương giọng nói:
- Đúng không! Hắc Phong nham?
- Đúng vậy a! Khiến người dư vị vô cùng, sau khi trở về, còn phải lại chơi nàng một lần mới được.
Trong cổ trọng giáp màu đen nặng nề kia truyền đến một tiếng cười tục tằng.