Linh Chu

Chương 485: Thiên tài cấp sử thi, Phong Đại Ngưu (2)



Cho nên một tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn cho dù là thiên tài nghịch thiên cũng cần đạt tới Thần Cơ đại viên mãn tối đỉnh phong mới có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng, hơn nữa điều kiện tiên còn là Thiên Mệnh nhất trọng tư chất bình thường,

Nhưng mà tu sĩ có thể bước vào Thiên Mệnh nhất trọng ít nhất đều là thiên tài, trăm vạn dặm có một.

Cho nên trong hiện thực, chính thức có thể dùng Thần Cơ đại viên mãn chống lại Thiên Mệnh nhất trọng đã ít càng thêm ít, chỉ có thiên tài cấp sử thi, hoặc là còn kém thiên tài cấp sử thi một đường mới có thể làm được.

Mà Nạp Lan Tuyết Táng cùng Phong Phi Vân hiện tại có thể chống lại tu sĩ Thiên Mệnh nhất trọng.

Phong Phi Vân hiện tại mới mở ra một trăm linh sáu mệnh huyệt a.

Đăng, đăng, đăng...

Tiếng nổ vang lên không dứt, giao thủ vượt qua ba trăm chiêu.

Bỗng dưng một đạo nhân ảnh từ trên không trung hạ xuống, vẫn không ngừng xuất chiêu.

Bóng người cùng bóng kiếm đánh vào lòng đất, mặt đất chấn động không thôi, qua trong giây lát lại bay lên, đồng thời đứng trên mặt đất không nhúc nhích.

Trên người người sắt có ba vết kiếm, huyết dịch chảy ròng, nhưng mà chỉ trong tích tắc ba vết kiếm khép lại, làn da trở nên trơn bóng không tỳ vết.

Trên người Nạp Lan Tuyết Táng lưu lại bảy chưởng ấn toàn máu, máu không ngừng đổ ra ngoài, nhưng mà không có ai đi lên đỡ hắn, hắn đứng thẳng vững vàng.

Chín chuôi cổ kiếm ảm đạm không ánh sáng, tự động bay trở về vỏ kiếm.

- Giao thủ năm trăm bốn mươi hai chiêu, ta đâm trúng ngươi bảy kiếm.

Nạp Lan Tuyết Táng cắn răng, cười lạnh nói.

- Ta cũng đánh trúng bảy chưởng!

Người sắt nói.

- Nhưng mà trên người ngươi không lưu lại vết thương nào.

Nạp Lan Tuyết Táng hàm răng cắn chặc hơn.

- Cho nên ngươi thua!

Người sắt nói được.

- Nhưng mà ngươi lại không thể giết ta. Hôm nay bại trận, chỉ có thể nói rõ thân thể ngươi quá cường đại, chờ ta dùng máu bản thân tế cửu kiếm, tu cửu kiếm thành ma, ta sẽ khiêu chiến ngươi.

Nạp Lan Tuyết Táng khống chế cửu kiếm, hóa thành đám kiếm vân bay ra khỏi Thiên Mai trang viên, bay ra khỏi Thiên Hoa cổ thành, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ quần áo, ánh mắt nhìn qua bầu rời, tràn ngập kiên nghị cùng lãnh tuyệt.

...

Ngay cả Cửu U Ma Đồ "Nạp Lan Tuyết Táng" cũng bại!

Nhưng mà bại không oan, bởi vì tất cả mọi người biết rõ Phong Đại Ngưu đã bước vào hàng ngũ thiên tài cấp sử thi.

Tà tông bốn định có ý định đoạt linh thảo, nhục nhã một đời tân sinh của Vạn Tượng Tháp, nhưng lại thật không ngờ nửa đường giết ra một Phong Phi Vân, đánh thiên tài đỉnh cấp nhất của tà tông bại lui.

Đệ tử tà tông nhìn qua người sắt trong gió tuyết, đều cảm giác sợ hãi, cũng không dám chiến tiếp.

- Tuy Phong Đại Ngưu đánh bại Nạp Lan Tuyết Táng, nhưng mà cũng bị kiếm khí của Nạp Lan Tuyết Táng xâm nhập thân thể, ngoại thương dễ dàng khôi phục, kiếm khí thì khó phai mờ.

- Phong Đại Ngưu đã bị thương, nếu hiện tại có ai đi lên chiến với hắn, nhất định có thể đưa hắn vào chỗ chết. Đánh chết một thiên tài cấp sử thi, nhất định có thể dương danh lập vạn!

...

Trong một góc rừng mai, nơi có sương mù mờ mịt bao phủ, bên trong truyền ra âm thanh đứt gãy.

Nếu là thật sự có thể đánh chết một thiên tài cấp sử thi, đây đúng là chuyện trọng đại, muốn không thành danh cũng khó khăn, như vậy, làm cho nhiều tu sĩ đứng ngồi không yên.

Nếu không phải kiêng kị dư uy khủng khiếp của Phong Đại Ngưu vừa rồi, chỉ sợ đã có người ra tay.

- Bổn tướng quân sẽ cho các ngươi biết, ta có bị thương hay không!

Người sắt "Bá" một tiếng biến mất tại chỗ, xông vào trong khu vực sương mù mờ mịt, bên trong truyền tới âm thanh binh khí gãy vụn xuất hiện, có tàn khối bảo khí bay ra khỏi sương mù, còn có từng tiếng kêu thảm thiết sợ hãi vang lên.

Sương mù màu trắng hóa thành sương mù màu máu.

Oanh!

Một chưởng ẩn đánh tan sương mù ở đây, thân thể người sắt đầy máu tươi, lỗi lạc đứng ở nơi đó, trên đất là thi hài mặc áo đen, trên người có một chưởng ấn đánh xuyên qua người của chúng.

- Đó là đệ tử điện thứ tám của Sâm La Điện, ta nhận ra một người trong đó, chính là Thần Cơ đại viên mãn, là thiên tài tuyệt đỉnh của điện thứ tám Sâm La Điện.

- Điện hạ thứ tám của Sâm La Điện cũng không có tới Thiên Mai trang viên, bằng không những đệ tử tà tông này không có chết.

- Đúng vậy a! Ngay cả đệ tử điện thứ ba, thứ tư của Sâm La Điện cũng không dám nói lung tung, bọn chúng còn dám khiêu khích chiến uy vô địch của Phong Đại Ngưu hiện giờ, đây không phải muốn chết sao?

Tuy điện hạ thứ tám của Sâm La Điện không có ở đây, nhưng mà trong điện thứ tám Sâm La Điện có tới chín thiên tài tuyệt đỉnh cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn, nhưng mà vừa rồi không ai có thể ngăn cản một chiêu của Phong Đại Ngưu.

Trong thời gian mấy hô hấp ngắn ngủi, hơn mười cao thủ tà tông chết trận.

Hơn mười cao thủ tà tông trẻ tuổi này cũng đã hơn phân nửa đệ tử tinh anh của điện thứ tám Sâm La Điện, đối với điện thứ tám thì đây là đả kích không nhỏ.

Sâm La mười điện hiềm khích lẫn nhau, thậm chí cạnh tranh lẫn nhau, cũng không phải tuyệt đối thân mật, điện hạ các điện khác cũng không giúp đỡ, lẳng lặng nhìn tinh anh điện thứ tám bị tru sát, trên mặt còn mang theo vui vẻ.

Vốn mấy thế lực có ý định ra tay đều lặng lẽ rút đi, Phong Đại Ngưu sát phạt thật sự quá hung mãnh, những thế lực này không muốn đệ tử tinh anh chết ở đây.

Ngay cả mấy truyền nhân thi động cổ xưa của Bắc Cương phủ cũng do dự liên tục, cuối cùng vẫn không có ra tay, tuy bọn họ có thể khống chế chiến thi, nhưng không có nắm chắc chiến thắng Phong Đại Ngưu.

Đột nhiên xuất hiện Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này, lại đột nhiên tấn thăng làm thiên tài cấp sử thi, khiến cho rất nhiều người đau đầu, quấy rầy bố cục của nhiều người.

- Phong Đại Ngưu chính là Phong Phi Vân... A... A......

Tất Trữ Suất kinh ngạc nghẹn ngào, lại bị Vương Mãnh dùng bày tay đầy lông che miệng của hắn lại.

- Hư! Nhỏ giọng một chút.

- Tuyệt đối sẽ không sai, sư thúc đã từng dùng danh tự này làm cường đạo ở Thanh Đường Sơn, chiếm lấy một thiếu nữ đường hoàng.

Vương Mãnh thấp giọng nói.

Tất Trữ Suất giãy ra khỏi bàn tay của hắn, trong miệng phun một đám lông mao ra, con mắt quay tít một vòng, lúc này sáng tỏ.

- Hắc hắc, Phong Phi Vân đã từng đi làm cường đạo, xem ra chúng ta thật sự là đạo môn song kiệt (*Đạo ở đây có nghĩa là đạo tặc, ăn cướp), vậy thì quen việc dễ làm, ta đang muốn tìm hắn làm một chuyến lớn đây!

- Làm chuyến lớn gì?

Vương Mãnh trừng to mắt, cảm giácTất Trữ Suất tên này rất tặc, tại Thiên Mai trang viên nhìn chằm chằm vào hư không bốn phía, cũng không biết đánh chủ ý quỷ quái gì.

Kẻ cắp này muốn kéo Phong Phi Vân nhập bọn, làm chút ít chuyện không thể để lộ ra ngoài sáng sao?

Có Yến Tử Vũ, Thiên Toán thư sinh, La Phù công chúa ba người ở đây, Sâm La Điện bốn vị điện hạ cũng chỉ có thể rút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.