Linh Chu

Chương 603: Bên bờ Tấn Hà (1)



Một mực đi tới trước mặt Phong Phi Vân, đến khi chỉ còn các có hai bộ thì nàng mới hơi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phong Phi Vân. Trong đôi mắt nhung kia có một loại thần sắc làm cho người ta nhìn không hiểu, ngay sau đó nói với giọng mỉa mai:

- Ngươi thử nhìn một chút dáng dấp đáng sợ hiện tại của mình, thật sự là khiến cho ta quá thất vọng rồi.

Phong Phi Vân hai chân đều đã không đứng vững, trực tiếp ngồi thở dốc ở trên đồng xa màu vàng nhạ. Có máu tươi rỉ ra từ trong miệng, một tay hắn chống càng xe mà hỏi với vẻ có hơi suy yếu:

- Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ thế này của ta, có đúng là ngươi rất vui vẻ không ?

Kỷ Thương Nguyệt cười lạnh nói:

- Ta đương nhiên hy vọng ngươi sống không bằng chết, đây chính là báo ứng, đây chính là báo ứng...

Âm thanh biến đổi, nàng tức giận nói:

- Chính là ngươi đều đã suy sụp như vậy, vẫn còn sống ở trên đời này để làm chi?

- Ta càng suy sụp, ngươi liền càng là cảm giác được sự sỉ nhục.

Phong Phi Vân cười nói.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Kỷ Thương Nguyệt càng có vẻ tức giận hơn, tức thì nàng liền đi về hướng Phong Phi Vân.

- Ngừng!

Phong Phi Vân cười nói:

- Đừng trách ta không hề nhắc nhở ngươi, ta bị trúng chính là Diêm Vương Hủ Huyết. Phàm là người nào dám đến gần ta quá, đều là sẽ phải gặp tai ách.

Kỷ Thương Nguyệt có hơi dừng lại, nhưng mà vẻn vẹn chỉ là có hơi dừng lại.Nàng liền lại đi tới, một tay đặt lên trên cổ tay Phong Phi Vân, trong tay có Linh Nhân tiên huyết bẩm sinh tràn ra, thẩm thấu về hướng cổ tay Phong Phi Vân.

Huyết quang đột ngột xuất hiện, huyết khí như linh hoa mang theo một mùi thơm đặc thù.

Phong Phi Vân cũng không hề phản công, dù sao đều đã là người hẳn phải chết, còn có cái gì để sợ?

Đây là nàng muốn kiểm nghiệm xem Phong Phi Vân có phải thật sự đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết hay không. Dù sao những lời Phong Phi Vân đã nói đích xác không thể nào tin nổi, nhưng mà lần này cũng là thật sự.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Diêm vương ấn ký đã hủ thực hết Linh Nhân huyết dịch trời sinh, biến nó thành Độc Huyết màu đen. Vẻn vẹn chỉ là nhỏ một giọt trên mặt đất cũng đã hủ thực đá vụn thành bề mặt đen bóng như gương.

- Quả nhiên là Diêm Vương Hủ Huyết... Phong Phi Vân, lần này ngươi nhất định phải chết, Thần Tiên đều không cứu được ngươi.

Trong mắt Kỷ Thương Nguyệt mang theo vài phần tán thưởng, có hơi lui về phía sau hai bộ, gắt gao nhìn chăm chú Phong Phi Vân. Hàm răng gắt gao cắn chặt, trong đầu nàng đã không biết bao nhiêu lần hy vọng nam nhân trước mắt này không được chết già, phải chết không toàn thây. Nhưng mà đến sau khi xác định hắn thật sự đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì trong lòng lại có một sự mất mát không sao diễn tả nổi.

Nguyên nhân là bởi vì hắn không bị chết ở trong tay chính mình ?

Có lẽ nói trong lòng của mình còn có một chút bóng dáng của Mộ Dung Thác?

Phong Phi Vân nhìn ra ánh mắt của Kỷ Thương Nguyệt có gì khác thường, hắn hỏi:

- Ngươi có đúng là đã biết lai lịch của Diêm Vương Hủ Huyết sao?

- Nhìn thấy ngươi cũng không sống lâu, nói cho ngươi cũng không sao. Diêm Vương Hủ Huyết là do một vị tiên hiền của Tử Minh Thi Động thu thập từ trong thân thể một khối Thi Tà đào được dưới đáy Vũ Hóa Mộ Nguyên. Theo lời đồn đại, khối Thi Tà này vô cùng kì dị cổ quái, mặc dù là tu sĩ cấp bậc Cự Kình thì đều chỉ có thể thu thập được ba giọt hủ huyết trên người Thi Tà. Một khi lấy nhiều hơn một giọt, như vậy Cự Kình đều phải bỏ mạng ngay tại chỗ.

- Hơn nữa, phàm là tu sĩ đã từng đi thu thập hủ huyết, cuối cùng cũng không được chết già, toàn bộ đều chết oan chết uổng trong vòng mười năm. Cái này quả thực đã trở thành một bùa ma.

- Một khối Thi Tà này liền được xưng là Diêm vương, lấy mạng Diêm vương.

Phong Phi Vân hỏi:

- Vậy khối Thi Tà này hiện tại vẫn còn ở Tử Minh Thi Động như trước?

Kỷ Thương Nguyệt lắc đầu, đáp:

- Hơn một ngàn tám trăm năm trước, có một vị Cự Nhân cao đến vài trăm thước, xông vào Tử Minh Thi Động tựa như thiên tướng giáng trần, đã lấy Diêm vương đi.

- Thiên hạ làm sao có thể có Cự Nhân cao vài trăm thước.

Phong Phi Vân kiến thức rộng rãi, nhưng mà cũng không có nghe nói qua trên đời có Cự Nhân cao vài trăm thước.

Kỷ Thương Nguyệt liếc mắt nhìn Phong Phi Vân thật kĩ, giống như có cái gì muốn nói.

- Nhưng mà chỉ là đồn đại thôi, ta cũng không tin...

Bỗng nhiên, truyền đến bốn đạo âm thanh xé gió lợi hại.

- Hưu! Hưu...

Bốn ông lão tóc hoa râm bay vọt đến, đều là mặc áo bào đen, ánh mắt hung ác, đôi mắt lấp lánh linh lợi. Họ liền rơi ở bốn góc xung quanh Phong Phi Vân, bao vây lấy hắn vào chính giữa.

Phong Phi Vân ngồi ở trên Cổ Xa, có hơi nhìn chăm chú bốn vị khách không mời mà đến. Chỉ cần từ bộ áo bào đen mặc trên người của bọn họ liền đã nhìn ra, bọn họ chính là người của đệ thất điện Sâm La Điện, hơn nữa địa vị vẫn còn rất cao.

Bộ áo bào trên người bọn họ có in hình biển hoa, đúng là dấu hiệu của đệ thất điện.

Phong Phi Vân cười khan hỏi:

- Hôm nay người muốn giết ta thật đúng là không ít. Các vị tiền bối, chẳng lẽ không hề nghe được Thần Vương truyền lệnh?

Phong Phi Vân đã sớm ngờ tới, sau khi đi ra khỏi Vạn Tượng Tháp tất nhiên sẽ là sát kiếp vô số, lại thật không ngờ nhân vật tu vi thế hệ trước cũng không thèm để ý Thần Vương truyền lệnh, định hạ sát thủ đối với hắn.

Trong đó một ông lão có vầng trán cực cao, rất giống Thọ Tinh công ông lão, nói u ám:

- Chúng ta đích thực không có hứng thú đối với một kẻ hẳn phải chết. Lại càng không muốn đắc tội Thần Vương, chỉ là nghĩ muốn mượn ngươi một món đồ.

- Vật gì vậy?

Phong Phi Vân hỏi.

- Yêu Ma Chi Huyết có khả năng luyện hóa Cưu Cửu Quái Bào, chúng ta chỉ cần một chén, một mình ngươi động thủ lấy đi! Đừng ép chúng ta phải ra tay.

Một ông lão khác có xương gò má cao ngất lên tiếng.

Cưu Cửu Quái Bào, chính là vật duy nhất mà mẹ Phong Phi Vân để lại cho hắn. Nó có được yêu ma lực khổng lồ, hiện tại bị mấy vị lão tổ Phong gia trấn áp ở từ đường của gia tộc. Chỉ có Yêu Ma Chi Huyết trên người hắn thì mới có thể hoàn toàn tế luyện Cưu Cửu Quái Bào.

Đôi mắt Phong Phi Vân bỗng chớp một cái, sắc mặt có hơi biến đổi.

...

Ở ngoài tám trăm dặm.

Một vị tướng sĩ Thần Vũ Quân cưỡi con Đại Trùng Lân hoả tốc chạy về, từ trên trời giáng xuống, quỳ rạp xuống trước đại doanh.

- Báo, tướng quân, hai vị phó Điện Chủ đệ thất điện Sâm La Điện chỉ huy sáu vị Cự Kình, mười sáu vị Thái Thượng trưởng lão, tám vạn hắc bào Sâm La, một mạch đi về hướng nam, vây công Phong gia ở phủ Nam Thái.

Lệnh Đông Lai đứng ở trên một đài chiến đấu, đôi mắt mang theo Linh Mang, nhìn về phương hướng Cổ Thành. Hắn cho là Phong Phi Vân và Kỷ Thương Nguyệt sẽ phát sinh một hồi đại chiến, nhưng mà đợi một canh giờ, lại cũng không có một chút động tĩnh. Ngược lại thì chờ được được một tin tức như vậy đưa đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.