Linh Chu

Chương 758: Âm luật chi tranh (1)



Dạ Tiêu Tương cướp lời nói, nhưng sau khi nói xong mới phát hiện mình lại nói nhanh như vậy, quả thực là ngu ngốc mà, vì vậy lại cúi đầu nói:

- Ép buộc, ngươi cũng đã mở miệng rồi, nói rõ việc này đối với ngươi rất trọng yếu, ta sao có thể không giúp được.

- Cảm ơn.

Phong Phi Vân chân thành tha thiết nói.

Phong Phi Vân chờ ở bên ngoài lầu các, một mực chờ đến khi Dạ Tiêu Tương mặc chỉnh tề, nàng mới ngượng ngùng từ bên trong đi ra, mặt phấn mày đẹp, thanh hinh nhã lệ, như một con gái rượu vừa lấy chồng vậy.

Nàng vốn không phải một nữ tử dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở trước mặt Phong Phi Vân lại liên tục xấu hổ.

Nàng vốn biết rõ Phong Phi Vân là một bại hoại, người xấu lớn nhất thiên hạ, nhưng lại không kìm lòng được muốn tới gần hắn, mặc dù chỉ nhìn hắn thôi cũng có một loại cao hứng không nói nên lời rồi.

Nàng là "Dạ đại gia", "Tiêu Tiên Tử" mỗi người đều kính yêu, như nữ thần không thể khinh nhờn, nhưng gặp phải người xấu Phong Phi Vân này lại như thiên nga trắng rơi xuống trên mặt đất, bị con cóc trong vũng bùn nhảy lên người, không kiêng nể gì cả tàn phá sự cao quý của nàng.

Mà chính nàng lại hết lần này tới lần khác si ngốc để mặt con cóc này, biến mình thành một thiên nga dính đầy bùn.

Nguyệt khuyết trên trời, tựa như khay bạc.

Tuyệt Sắc Lâu, cung đình nổi lên bốn phía, hợp thành một mảnh tiên lâu lơ lửng ở giữa không trung.

Vô số tuổi trẻ tài tuấn đều ngồi treo trên bầu trời, mỗi người đều mặc thần y giày cũ, nam tuấn lãng thần phong, nữ yểu điệu động lòng người, từ mặt đất nhìn lên bầu trời, quả thực giống như một đám tiên nhân đang tụ hội vây.

Bốn tuổi trẻ tài tuấn mặc thanh y đạo bạo, ba nam một nữ, chính là Đạo Môn tứ đại Huyền Thanh tu sĩ, Vương giả tuổi trẻ, chung quanh ngưng tụ đạo pháp tự nhiên, đỉnh đầu phiêu đãng lấy Tam Thanh Hỗn Nguyên Khí.

Một Phật y nữ tử cưỡi Thiên Lang màu bạc bao trùm cùng thiên mạc phương đông, nàng đứng trên đỉnh đầu Ngân Lang cực lớn, trên người Phật Quang thánh khiết, dáng người khuynh thành, như thần nữ huyền cửu thiên, chính là Phật môn thần nữ của Phật môn thánh địa "Ngự Thú Trai", Thiền Linh Nhi.

Tây Việt phiệt Thiếu chủ "Tây Việt Lan Sơn", thiên tư kiêu căng, thiên tài cấp bậc sử thi xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, được người tôn kính, khí độ ngạo nghễ ngồi ở trong tịch, có thanh quan nhân cùng hắn đàm tiếu luận âm luật.

Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai, hai người địa vị cao quý, thần tình vĩ ngạn, hai người bọn họ chính là anh em bà con, tương ngồi khá gần nhau.

Sâm La Điện điện hạ tổng cộng đã đến bảy vị, mỗi người đều khí vũ hiên ngang, áo đen gia thân, trên người ngưng tụ lôi đình chi thế khủng bố, trong đó ngồi ở chủ vị chính là Sâm La Điện đệ nhị điện điện hạ "Tà Hồng Liên" .

Sâm La Thập Điện yêu nữ cũng đã đến năm vị, Bích Tiên Tiên, Lục Ly Vi cũng thình lình nằm trong đó, xinh đẹp động lòng người, có rất nhiều tuổi trẻ tuấn đều nhìn chằm chằm vào trên người các nàng, ánh mắt nóng bỏng đến cực điểm.

Đôi huynh muội Đông Phương Kính Thủy và Đông Phương Kính Nguyệt cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác, đặc biệt là Đông Phương Kính Nguyệt, sau khi nhận được Bạch Ngọc Cổ Thuyền thì tu vị một ngày ngàn dặm, tiên uẩn càng lúc càng đầm đặc, có một loại cảm giác muốn vũ hóa phi thăng, khiến Đông Phương Kính Thủy cũng bị ép xuống dưới.

Có người đồn, mỹ mạo của Đông Phương Kính Nguyệt không hề dưới mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Nam Cung Hồng Nhan.

- Ngươi nói Phong Phi Vân hôm nay có xuất hiện không?

Đông Phương Kính Thủy thấp giọng cười nói.

Đông Phương Kính Nguyệt ngồi ở trên mặt ghế ngọc giữa không trung, da trắng hơn cả áo, bạch y thắng tuyết, tựa như một vị tiên nữ ngồi Cửu Thiên, khăn che mặt theo gió chập chờ, đạm mạc nói:

- Hắn xuất hiện hay không có quan hệ gì đến ta đâu, hiện giờ người quan tâm nhất hắn có xuất hiện hay không là vị hôn thê của hắn, Thần Vương phi.

Đông Phương Kính Nguyệt ngón tay có chút động.

Đông Phương Kính Thủy theo tay nàng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy xa liễn của Nguyệt Công Chúa đạp nguyệt phi thiên mà đến.

Đông Phương Kính Thủy cười nói:

- Hai nữ nhân đã đủ làm ầm ĩ rồi, hiện giờ lại nhiều thêm một người...

Đông Phương Kính Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hắn vội vàng câm miệng, không dám nói nữa.

Đông Phương Kính Thủy hai mắt ngưng tụ, cổ ma vân trên người đã xông bay lên, trên người lao ra một cổ chiến ý nồng đậm, mắt hổ nhìn chằm chằm vào 16 bạch y nữ tử trong tay cầm nhạc khí từ trên trời giáng xuống

- Lý Tiêu Nam, rõ ràng đến Thần Độ.

Mười sáu vị nhạc sử dưới trướng Lý Tiêu Nam đã đến, mỗi người đều là cực phẩm trong nữ tử, tu vị có thể so với Bá chủ một đời tuổi trẻ.

Không chỉ có Đông Phương Kính Thủy sinh ra chiến ý, bọn người Bắc Minh Phá Thiên, Long Thần Nhai cũng như thế, bọn hắn ở trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 đều xếp hạng sau Lý Tiêu Nam khiến bọn hắn không phục lắm.

XÍU... UU!.

Trên thiên mạc linh hoa rơi xuống, tạo thành một mảnh quang vũ, Lý Tiêu Nam tư thế oai hùng từ trên trời giáng xuống, áo trắng cẩm bào, tiêu sái thong dong, sau lưng có bốn vị thị nữ tuyệt sắc xinh đẹp đi theo, đúng là Tứ đại kiếm thị danh chấn thiên hạ.

Lý Tiêu Nam vừa đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt tất cả nữ tu sĩ ở đây, cổ khí chất phiêu nhiên như tiên khí kia trên người hắn khiến nữ tử ở đây đều bị hấp dẫn, tâm hồn thiếu nữ ám động, có nữ tu sĩ càng không khỏi sợ hãi thán phục lên tiếng.

- Bỉ thải cát hề, nhất viết bất kiến, như tam nguyệt hề.

- Bỉ thải tiêu hề, nhất viết bất kiến, như tam thu hề.

- Bỉ thải ngả hề, nhất viết bất kiến, như tam tuế hề.

Lý Tiêu Nam trên mặt mang nụ cười tuấn mỹ nhìn chằm chằm vào Đông Phương Kính Nguyệt, trong miệng đọc thơ, từ từ đi đến trước mặt Đông Phương Kính Nguyệt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói:

- Sư muội, Thần Linh Cung từ biệt, cũng đã được bốn năm, nhưng ta cảm giác như đã qua mấy ngàn năm vậy.

Đông Phương Kính Nguyệt nhãn quang đạm mạc, nhã nhặn lịch sự như xử nữ ngồi ngay ngắn trên mây xanh:

- Tu đạo vốn là như thế, trong động một ngày, trên đời ngàn năm.

- Sư muội, ta này đến Thần Đô, còn chưa có chỗ ở tạm, có thể đến Long Hồ quấy rầy mấy ngày được không?

Lý Tiêu Nam mi phong như kiếm, hai mắt nhìn gần lấy Đông Phương Kính Nguyệt.

"Ào ào. " thanh âm áo giáp run run vang lên.

Lệnh Đông Lai bỗng nhiên đứng lên, giọng mỉa mai cười nói:

- Tài tử đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết da mặt rõ ràng dày như thế, Đông Phương cô nương với ngươi vốn không quen, ngươi không nên đi trèo giao tình làm gì, một ngày không gặp như cách ba thu, ta thấy ngươi là gặp nữ nhân nào cũng nói như thế a?

Bá.

Hạ kiếm thị tay niết kiếm quyết, một đạo kiếm quang bay ra, đâm ra hơn một ngàn đạo kiếm khí, toàn bộ đều vọt về phía Lệnh Đông Lai.

Lệnh Đông Lai trực tiếp đánh ra một chưởng, chưởng ấn biến thành Tam Thanh Thái Cực Đồ, chấn vỡ hết tất cả kiếm khí, cười lạnh nói:

- Thần Linh Cung khí độ cũng quá nhỏ đi, chẳng lẽ không nghe được lời trái tai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.