Những địa vực là lãnh thổ của nhân loại, còn là vương triều chân chính do nhân loại thống lĩnh chỉ chiếm diện tích cực kỳ nhỏ bé, giống như hòn đảo trong đại dương bao la, năm đại vương rốt cuộc nằm ở phương vị nào thì Phong Phi Vân đến bây giờ không có làm rõ ràng.
Mà Phong Phi Vân trước kia đi qua lãnh thổ nhân loại, cũng chưa từng nghe ngửi qua về năm đại vương triều, chuyện này nói rõ trong lãnh thổ nhân loại, năm đại vương triều nằm ở nơi đặc biệt vắng vẻ.
So sánh những quốc gia nhân loại với thần quốc chân chính, Thần Tấn vương triều chẳng khác gì xóm nhỏ với tài nguyên cằn cõi không giá trị, đối với một thần quốc mà nói, xóm nhỏ như thế nhiều không biết bao nhiêu, giống như một giọt nước trên biển rộng.
Mà biển ngọc tịnh nằm cách Thần Tấn vương triều vô cùng xa xôi, nếu không phải dựa vào trùng động truyền tống trận, chỉ dựa vào phi hành, cho dù là chân nhân cũng hao phí mấy trăm năm mới có thể vượt qua, nhưng lại có thể vẫn lạc ở trong một ít rãnh trời hung hiểm, chết trong đầm lầy man hoang, hoặc là rơi vào trong bụng quỷ quái thi tà.
Thần Tấn vương triều cách biển ngọc tịnh hai "Thôn xóm" gần đó, nhưng đây chỉ là một góc của nhân loại.
Thần Tấn vương triều biết tới biển ngọc tịnh từ những khổ tu giả ngang qua nơi này, lưu lại trong ghi chép cổ xưa.
- Rốt cuộc là người phương nào có thể vượt qua đại cương đi tới Thần Tấn vương triều.
Phong Phi Vân nghĩ thầm trong lòng.
Vượt qua đại cương rãnh trời cực kỳ khó khăn, quả thực giống như con kiến leo cổ thành, leo một tòa thành cổ cao trăm dặm là chuyện cực kỳ gian nan với con kiến.
- Không có ah, không ai đánh bại ta cả, bại chính là đối phương.
Tất Trữ Suất nói,
". . ." Phong Phi Vân im lặng, nói:
- Ngươi đừng nói với ta rằng, ngọc tịnh hàn khí cũng là ngươi lấy ra, chính mình làm trọng thương chính mình đấy?
Trên mặt Tất Trữ Suất mang theo chút xấu hổ, nói:
- Lần này ta thật không ngờ uy lực ngọc tịnh hàn khí lớn như thế.
- Thiên hạ có chuyện tốt như thế sao? Có tin ta hiện tại ném ngươi bay ra ngoài hay không?
Phong Phi Vân nhắc nửa người của hắn lên, toàn thân Tất Trữ Suất đều là bột phấn, khối băng rơi vào giường đá.
- Đừng ah, đừng ah, được rồi, ta thừa nhận, là ta trộm.
- Trộm từ người nào?
Phong Phi Vân buông tay, thả hắn trở về.
- Một lão đầu, trước đó không lâu ta nhìn thấy lão nhân kia đứng tế bái ở tượng thần sông Tấn, xem hắn ăn mặc quần áo lố lăng, vừa nhìn chính là người xứ khác, người xứ khác dễ khi dễ ah, vì vậy ta không kìm lòng được đi lên sờ sờ hắn, lấy ra một lọ ngọc tịnh hàn khí, cái khác không có sờ được, thực mẹ nó là lão đầu khổ tu giả, lúc ấy ta thấy hắn cũng đáng thương, liền trả ngọc tịnh hàn khí cho hắn, kết quả trong nháy mắt hắn biến mất, rốt cuộc không có tìm được hắn.
Tất Trữ Suất lắc đầu, không ngớt lời thở dài.
- Tượng thần gì?
Phong Phi Vân hỏi.
- Chính là bên ngoài sư am, ở đó có tượng thần cao một ngàn tám trăm bảy mươi bốn trượng.
Tất Trữ Suất nói.
Thủy Nguyệt Đình.
Phong Phi Vân lâm vào trầm mặc, nếu như Tất Trữ Suất nói là sự thật, lão nhân kia có lẽ chính là khổ tu giả khổ hạnh, người như thế đều là tuyệt đại hiền giả, sẽ không dừng lại ở nơi nào lâu, sẽ đi đường tùy ý, bôn ba trong rãnh trời và thần hoang, rất ít xuất hiện tại nơi có dấu chân người.
Ngay cả khổ tu giả như thế cũng tế bái tượng thần Thủy Nguyệt Đình, hẳn là trừ ở Thần Tấn vương triều, tại đại cương xa xôi khác cũng có tượng thần Thủy Nguyệt Đình.
Một người nếu tin phật, như vậy dù tiến vào quốc gia khác cũng sẽ tin phật như trước, sẽ dừng lại tế bái.
Phong Phi Vân hơi thất vọng, căn bản không có khả năng gặp lại lão giả như lời Tất Trữ Suất đã nói, khổ tu giả tu vị cực cao, nếu đã đi thì không dừng bước lại, hiện tại khẳng định đã ra khỏi Thần Tấn vương triều, dọc theo một hướng, lại đi trong những nơi hiểm ác rời khỏi nơi này.
Người ta cũng chỉ đi ngang qua Thần Tấn vương triều mà thôi.
Tuy Tất Trữ Suất bị ngọc tịnh hàn khí gây thương tích, nhưng chỉ bị thương huyết nhục bên ngoài mà thôi, cũng không có chạm vào xương cốt và nội tạng, đan điền, ăn một viên tam phẩm linh đan thì nhanh chóng tan băng, thân thể khôi phục trở lại, mặt mũi hồng hào.
- Ha ha, đại nạn không chết tất có hậu phúc, lão tử cũng tiến vào hai mươi lăm cường giả, chiến đấu tiếp theo sẽ càng gian nan hơn.
Tất Trữ Suất cùng Phong Phi Vân đi ra khỏi thiên điện, giờ phút này đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu xuống hòa tan tuyết mùa đông, trăm dặm thành quách, kim quang bắn ra bốn phía.
Bắt đầu mùa đông tới nay, thời tiết thần đô chưa hôm nào tốt như hôm nay.
Có thể tấn cấp vào vòng hai mươi lăm cường giả, tụ tập ngay chiến đài chữ thiên, đây là hai mươi lăm người thiên tư tung hoành, trải qua tầng tầng sàng chọn, mỗi người chiến lực chính thức có thể chinh phục người nơi đây.
Nếu như nói ngoại lệ, như vậy cũng chỉ có Phong Phi Vân không chiến vẫn tiến vào hai mươi lăm cường giả.
- Rất nhiều người đang nhìn ngươi đấy.
Tất Trữ Suất nói.
Phong Phi Vân cười nhạt một tiếng, nói:
- Nhìn thì nhìn đi!
Phong Phi Vân hôm nay vận khí thật sự quá tốt, không ngừng luân không, trở thành tiêu điểm của người ta là hoàn toàn dễ hiểu, nhưng lại không ai hoài nghi thực lực của hắn, dù sao tại Tuyệt Sắc Lâu tay không tiếp được một kiếm của Bắc Minh Phá Thiên, việc này đã sớm truyền ra, bị người ta bàn tán say sưa, chiếm một vị trí cao trong anh hào thiên hạ, rất nhiều người muốn nhìn thấy hắn ra tay toàn lực.
Hai mươi lăm người ở đây có vài vị đều là gương mặt quen, trong đó càng có Long Thanh Dương là biến thái, mỹ mạo không tầm thường, phàm là thời điểm hắn giao chiến, chung quanh chiến đài tụ tập rất nhiều người.
- Khốn kiếp, ngàn vạn đừng cho ta giao thủ với tên biến thái kia, bằng không thì ta trực tiếp nhận thua là được.
Tất Trữ Suất không ngừng thì thầm.
Mà cùng lúc đó, Tông Chính lại tuyên đọc:
- Chiến đài chữ thiên, Tất Trữ Suất đấu Long Thanh Dương.
Phong Phi Vân muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
Tất Trữ Suất sắc mặt tái xanh, nhìn thấy Long Thanh Dương quay đầu nhìn qua, ánh măt thu thủy đảo một vòng, uyển chuyển cười cười, Tất Trữ Suất run đùi, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Trận chiến này phân thành mười hai tổ, Phong Phi Vân lại luân không.
Rốt cục có người tỏ vẻ kháng nghị, kháng nghị chính là Long Thanh Dương, giọng nói nhỏ nhẹ êm tai như nữ tử, nói:
- Vì sao mỗi lần luân không đều là Phong Nhị Cẩu, vận khí của hắn đúng là quá tốt rồi.
- Lại không chiến có thể đi vào top mười, đây quả thực quá không công bình.
Lại có người mở miệng.
La Phù công chúa đứng dưới đỉnh đồng, vô cùng trang nghiêm, nói:
- Quả bóng là tùy cơ rút ra, tam công giám sát, không ai có thể tuẫn tư vũ tệ (làm việc riêng), hơn nữa lúc trước nếu lựa chọn ra hậu tuyển phò mã thì không xuất hiện chuyện luân không này, nhưng mà bổn công chúa chọn lựa Đông Phương Kính Thủy làm hậu tuyển phò mã, hắn lại không đồng ý nên tạo thành hiện tượng này, bổn công chúa cũng đâu muốn nhìn thấy.