Linh Chu

Chương 938: Bản thân thành ma (2)



Linh Thạch và dị bảo.

Vu Thanh Họa thản nhiên liếc liếc mắt, định sai người trả lại những Linh Thạch và dị bảo này trở về. Thế nhưng đúng lúc đôi mắt thản nhiên của nàng vừa nhìn vào trong đó, thần sắc lại khựng lại. Nàng thấy trong một góc nhỏ của chiếc rương ngọc kia có một chiếc Ban Chỉ màu đen đang nằm ở đấy.

Chiếc Ban Chỉ này có phong cách cực kì cổ xưa, không nhìn ra là chất liệu gì, không phải vàng không phải đá, cũng không có linh khí tràn ra từ bên trong.

Nhưng mà Vu Thanh Họa lại có thể rõ ràng cảm giác được Ban Chỉ ẩn chứa được linh tính cường đại ở bên trong, Linh Khí bình thường căn bản vô phương so sánh với nó.

Chiếc Ban Chỉ ( nhẫn) màu đen nằm ở nơi này, lại cứ như thế thu hút ánh mắt của Vu Thanh Họa. Gót sen như Ngọc Bạch nhẹ nhàng khẽ di chuyển một cái, như thể vầng trăng lướt giữa đám mây mà dừng ở bên cạnh rương ngọc. Nàng vươn hai ngón tay mảnh dẻ nhón lấy chiếc Ban Chỉ màu đen này lên.

- Linh tính thật mạnh mẽ, có thể so với đệ nhất phật khí 'Bạch Ngư Mục' của Thiên Đạo Đàm. Đây là báu vật gì, Gia chủ Tiền gia chẳng lẽ là đào được dị bảo Thượng Cổ từ bên trong hầm. Hắn có mắt không tròng nên không cảm giác được khổng lồ linh tính trong Ban Chỉ, cho rằng chỉ là một kiện dị bảo đặc thù nên mới đưa cho ta.

Vu Thanh Họa để Ban Chỉ màu đen ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng tiếp thu linh tính bên trong. Bên trong tựa hồ có đại đạo Thiên Âm truyền ra.

Trên thành phía bên trong của Ban Chỉ vẫn còn có khắc năm chữ cổ từ thuở xa xưa, mà ngay cả nàng đã đọc đủ thứ kinh Phật cũng hoàn toàn không nhận ra.

Vu Thanh Họa trầm tư thật lâu, sau đó lồng chiếc Ban Chỉ màu đen vào trên ngón tay của chính mình...

Đây là bản năng con người, thật giống như ngươi nhìn thấy trái cây, theo bản năng muốn cắn một cái; ở trên đường nhặt được tiền, bản năng muốn cầm nó lên, có khả năng cất vào ngực mình hoặc là trả lại người mất của.

Đây sẽ là lối suy nghĩ có tính quán tính của con người. Giờ phút này Vu Thanh Họa cũng là như thế. Thấy có một món Linh Bảo Ban Chỉ cầm ở trong tay, theo bản năng nàng muốn đeo nó vào ngón tay. Mặc dù cũng không phải nàng ham muốn một kiện Linh Bảo này, sau khi đeo nó một cái, nói không chừng nàng sẽ lại tháo nó ra.

- Rầm.

Liền trong nháy mắt nàng đeo chiếc Ban Chỉ màu đen này vào ngón tay, từ bên trong Ban Chỉ bộc phát ra một cỗ lực bài xích khổng lồ, lao ra vầng ánh sáng lớn đen sì, phá nát đầu khớp xương trên ngón tay của nàng. Năm chữ cổ trên thành Ban Chỉ mau chóng vận chuyển, biến thành năm bức thần đồ từ thuở xa xưa lao đi ra ngoài, đồng thời đánh vào trên người Vu Thanh Họa.

Đây là một cỗ lực lượng khủng bố, xuất phát từ nguồn gốc của Miểu Quỷ Ban Chỉ, thuộc về Khí Linh trong Miểu Quỷ Ban Chỉ công kích nhằm vào người nào không phải chủ nhân. Vu Thanh Họa vào lúc đeo không kịp đề phòng, bị Miểu Quỷ Ban Chỉ giam cầm nửa thân thể, năm bức thần đồ trực tiếp đánh bay nàng đi ra xa, nện vào trên vách tường của Phù Đồ Tháp.

Thân thể của nàng rơi xuống, cứ như vậy mà bị chết ngất. Chiếc Miểu Quỷ Ban Chỉ vẫn còn đeo ở trên ngón tay ngọc trắng như tuyết của nàng. Nó đang lóe ra những tia sáng đen lành lạnh.

Mà cùng lúc đó, Phong Phi Vân tà khí hào hùng đang đi vào Phù Đồ Tháp. Hắn đóng cửa tháp lại, nhìn Vu Thanh Họa ngã vào phía dưới vách tường, khóe miệng có hơi cong lên một cái. Trong mắt huyết khí bức người, tà tính càng tăng lên.

Muốn xông vào Phật đảo, phải trải qua cửa ải nguy hiểm chập trùng, hàng trăm trận pháp cực kì hiếm thấy, kết giới của phật gia. Nhưng mà Phong Phi Vân cuối cùng cũng xông vào được.

Muốn giấu diếm được nữ nhân Phật Môn trên đảo Phật cũng không phải một chuyện dễ dàng, nhưng mà Phong Phi Vân hiện tại cũng đã đứng ở trong Phật Tháp.

Hiện tại đan điền của hắn bị phong bế, đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy. Đó đều là Linh Tê giúp hắn dụ những nữ nhân tu vi cường đại đang tu luyện này rời đi chỗ khác,nên hắn mới có thể bình yên vô sự xông đến nơi này.

Vu Thanh Họa liền nằm ở dưới một bức tường kia, thân thể nằm sấp, phật y tán loạn, dây cột tóc trên đầu đứt rời,mái tóc dài tán loạn, nàng đang hôn mê.

Nhìn từ rất xa, làn da trắng như tuyết, đường cong đẹp đẽ, nàng nằm thẳng trên mặt đất, hai chân có hơi mở ra, bên trong loáng thoáng thấy được.

- Không nghĩ rằng Thiên Đảo Đàm Phật Tôn lại trẻ trung xinh đẹp như thế. Tư thế nằm trên mặt đất thật là đẹp mắt.

Phong Phi Vân cười cười, liền đi tới. Hắn đứng ở trước mặt Vu Thanh Họa, ngồi xổm người xuống, muốn tháo đi chiếc Miểu Quỷ Ban Chỉ từ trên ngón tay nàng. Nhưng liền vào trong nháy mắt thân thể của hắn hơi cúi xuống, một cỗ khí tức nguy hiểm đập vào mặt.

Ánh mắt Phong Phi Vân cứng lại, hắn vội vàng bật lui.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Miểu Quỷ Ban Chỉ bay mạnh ra từ trên ngón tay của Vu Thanh Họa, nó bị một chùm ánh vàng rực rỡ bao bọc mà lao thẳng về hướng Phong Phi Vân,

Cự ly thật sự gần quá, Phong Phi Vân chỉ có thể dùng tay để chắn. Bên ngoài Miểu Quỷ Ban Chỉ bao bọc một tầng phật lực, khiến cho bàn tay Phong Phi Vân đụng phải phát đau, cả thân hình bị trượt xa ba trượng trên mặt đất mới có thể làm hao mòn phật lực bao bọc trên Miểu Quỷ Ban Chỉ đến hầu như không còn.

Sau khi Phong Phi Vân đứng lại, hai tay vội chụp. Hắn vội cầm chắc Miểu Quỷ Ban Chỉ, sau đó đeo vào trên ngón tay rồi cười nói:

- Không hổ là một vị Phật Tôn, thế này mà còn đều không làm cho ngươi ngã xuống.

Vu Thanh Họa đã đứng lên, dung nhan cực kì xinh đẹp, lông mày trợn ngược, hai tròng mắt phát lạnh mà hỏi:

- Phong Phi Vân, ngươi đến nơi này làm gì ?

Phật y của nàng mặc dù có hơi bừa bộn, nhưng mà một cỗ khí tức thánh khiết đoan trang trên người kia lại làm cho người ta tôn kính. Hai chân khép chặt, không hề có khe hở, người bình thường nếu như nhìn thấy nàng thì hẳn sẽ không nhịn được mà quỳ xuống,

Phong Phi Vân cười nói:

- Vốn là tính toán đến bắt Phật Tôn, sau đó để cho Phật Tôn dẫn ta rời khỏi Ngự Thú Trai. Nhưng mà sau khi thấy dung nhan Phật Tôn, ta quyết định thuận tiện bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm với Phật Tôn.

- Lớn mật, ngươi muốn tìm cái chết sao. Xem ra ma đầu nhà ngươi kia thật là ma tính khó thuần. Hiện tại ta liền tiễn ngươi một đoạn đường, siêu độ ngươi xuống địa ngục.

Vu Thanh Họa vươn ra một tay, lòng bàn tay ngưng tụ ra một vầng ánh sáng màu vàng, hình thái giống như một vị Kim Phật.

- Ngươi cho là hù dọa được ta sao. Rõ ràng đều đã bị thương nặng, lại vẫn còn cố giả bộ cứng cỏi. Hôm nay ta sẽ lột sạch trang phục Phật Tôn. Ta muốn nhìn bên dưới bộ phật y này, rốt cuộc che giấu được bao nhiêu cảnh tượng xuân ý dạt dào, cạc cạc.

Hai mắt Phong Phi Vân tỏa ra ánh sáng yêu tà, trên người tản ra yêu khí bức người, hắn chủ động tấn công tới.

Phong Phi Vân dám khẳng định Vu Thanh Họa đã bị thương nặng. Nếu không với tu vi của nàng thì căn bản không cần té trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, để đánh lén Phong Phi Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.