Linh Dật Chi Loạn

Chương 2: Tuổi thơ không có thanh mai trúc mã



Phu quân.

Không sai, nàng nói là phu quân.

Dưới màn phượng này, trước lớp rèm tua này, bên gối uyên ương này, cái người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, hình như chính là phu quân của nàng.

Thiên Tứ sờ sờ đầu nàng: "Đây là đương nhiên."

Lạc Nhan Sơ hết sức bất ngờ: "Thật sao?"

Vốn là nàng chỉ định kể chút chuyện cười để làm giảm bớt không khí xấu hổ, nhưng lại không ngờ người này lỗ mũi cao hơn mặt, thế mà thật sự tự coi mình là thần tiên.

Thiên Tứ gật đầu: "Quy củ không khác lắm so với người phàm các nàng, các nàng ở đây thành thân với người kinh thành đủ tám năm thì có thể nhập hộ tịch kinh thành, chỗ chúng ta thì ở cùng một thần tiên đủ chín đời chín kiếp sẽ có thể nhập tiên tịch."

Lạc Nhan Sơ nghe xong câu trả lời viển vông này, lại thấy khuôn mặt hắn rất nghiêm túc, cảm thấy đả kích hắn cũng không hay lắm, mà phụ họa thì cũng không đúng, nghĩ ngợi hồi lâu: "Chín đời chín kiếp sao... Vậy thì đời này ta không có hy vọng gì rồi..."

Thiên Tứ lại giống như đã có dự liệu từ trước: "Muốn nhập tiên tịch ngay đời này cũng không phải là không có khả năng, chỉ là phu quân của nàng sẽ phải tiến hành nhiều hạng mục khảo sát nàng, sau đó tổng kết lại rồi hồi báo lên cấp trên, xác nhận các chỉ tiêu của nàng đều rất phù hợp với cái nghề thần tiên này, cũng có thể sẽ được phê duyệt."

Lạc Nhan Sơ đưa tay đỡ trán.

Nàng cảm thấy, nếu như lời Thiên Tứ nói là giả, vậy thì chứng tỏ là hắn rất không đáng tin cậy, còn nếu như lời hắn nói là thật, vậy thì chứng tỏ là thần tiên rất không đáng tin cậy, nói chung là nếu như cứ tiếp tục nói chuyện như vậy nữa thì kết quả chỉ có thể là chính bản thân nàng cũng không đáng tin cậy, vì vậy nàng mặt không đổi sắc ồ một tiếng.

Thế nhưng Thiên Tứ rất nghiêm túc nhắc nhở nàng: "Nàng còn chưa hỏi ta là phải khảo sát những hạng mục nào?"

Lạc Nhan Sơ nhịn một hơi: "Phải khảo sát những hạng mục nào?"

Thiên Tứ bẻ đầu ngón tay: "Đối đãi với phu quân có đủ chu đáo hay không, có đủ dịu dàng hay không, có đủ yêu thích hay không, có đủ phục tùng hay không, trên cơ bản chính là mấy thứ như thế này."

Lạc Nhan Sơ mặt không đổi sắc.

Thiên Tứ nói: "Những thứ này đều là những yêu cầu cơ bản rất đơn giản đấy!"

Lạc Nhan Sơ vạch trần: "Chỉ là đột nhiên ta nghĩ, vừa rồi ngươi mới nói là ngươi lén chuồn xuống đây, vậy thì sao có thể dám hồi báo với cấp trên là ngươi một mình hạ phàm rồi lại còn khảo sát thê tử người phàm của ngươi."

Thiên Tứ nói: "Ta nói rồi sao?"

Lạc Nhan Sơ gật đầu: "Ngươi nói rồi."

Thiên Tứ nói: "Chờ một lát, ta xóa đi đoạn ký ức vừa rồi của nàng."

Lạc Nhan Sơ nhịn không được kêu lên: "Ngươi có một chút tôn nghiêm cơ bản của thần tiên có được không hả!"

Thiên Tứ an ủi nàng: "Người phàm sống đâu dễ dàng gì, cớ gì nàng cứ phải nhớ những chuyện không vui này."

Sống không dễ dàng.

Không sai, năm đó Phan Ngọc Nhi cũng nói như vậy.

Lúc Lạc Nhan Sơ vừa mới bị đưa đến phủ Thái tử, Phan Ngọc Nhi đã dùng ánh mắt tràn đầy địch ý mà quan sát nàng một hồi lâu, sau đó nói: "Chết thì dễ, sống lại rất khó, chắc hẳn phu nhân có sứ mệnh còn vĩ đại hơn cả Cẩm Sắt phu nhân."

Lúc đó Lạc Nhan Sơ đã ngây ra một lúc, cảm giác bị người ta cho rằng mình quá nông cạn không phải là chuyện tốt, nhưng bị người ta cho rằng mình sâu sắc quá hình như cũng không phải là chuyện tốt gì.

Là nữ nhân được thái tử đương triều sủng hạnh nhất, Phan Ngọc Nhi nói lời này đương nhiên là có trọng lượng của nó. Thái tử Tiêu Bảo Quyển đang ở vào giai đoạn hao hết tâm tư lấy lòng nàng ta, chỉ dựa vào một câu "Nữ tử này ắt có dị tâm" của nàng ta, hắn lập tức ra sức xa cách Lạc Nhan Sơ.

Nói thật, đối với tên Thái tử danh tiếng chả tốt đẹp gì này, Lạc Nhan Sơ cũng vô cùng muốn cách hắn càng xa càng tốt. Nhưng nghĩ tới mười bảy năm vừa qua của đời mình có thể dùng ba chữ để khái quát, trong lòng nàng vẫn tránh không khỏi đau thương, bởi vì ba chữ kia chính là: Không ai thèm.

Mà nguyên nhân của cái bi kịch này, nàng vẫn luôn giữ vững niềm tin sắt đá rằng, chính là Cẩm Sắt.

Từ xưa tới giờ nàng vẫn tự nhận là tầm thường.

Từ nhỏ đã bị phụ thân ép học đàn, nàng vì lười biếng mà không ngại giả bộ bị ngã từ trên xích đu xuống, đáng tiếc là không nắm vững kỹ thuật, vốn chỉ định bị thương tàn phế toàn thân, kết quả suýt chút nữa thì mất toi luôn cả mạng.

Người sắp chết thường sẽ có những cảm giác mà trước đây chưa bao giờ có, nàng hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: Tên khốn kiếp nào đã dùng hoa thật bện lên xích đu để trang trí!

Sau đó được nha hoàn Tiểu Lâm nhắc nhở, là yêu cầu của chính tiểu thư trước đây vì cảm thấy làm vậy nhìn sẽ có vẻ mơ mộng đáng yêu.

Nàng lập tức cảm thấy thật ra vấn đề này không cần thiết phải rối rắm như vậy, vì thế quay trở lại vấn đề chính: "Đại phu có nói là sau này ta không thể luyện đàn nữa hay không?"

Tiểu Lâm rất thẳng thắn đáp lại: "Đại phu nói không có gì trở ngại, tiểu thư chỉ là bị ngã hỏng đầu óc, tay chân đều còn nguyên vẹn."

Nàng giật nảy mình: "Ta ngã hỏng đầu óc? Nghiêm trọng thế sao."

Tiểu Lâm lại không hề kinh ngạc: "Không nghiêm trọng, lão gia nói đầu óc tiểu thư vốn đã hỏng rồi, có ngã nữa cũng không hỏng đi đâu được."

Nàng chỉ ra: "Vấn đề là... Vấn đề là... đầu óc hỏng rồi, không nhớ được cầm phổ nữa, sao có thể luyện đàn được?"

Tiểu Lâm rất ung dung: "Lão gia đã nghĩ xong luôn rồi, đầu óc tiểu thư đần độn thì cũng chỉ có thể dùng cách thức đần độn, học thuộc không được thì sau này chép lại là được rồi, mười lần không nhớ được thì chép một trăm lần, một trăm lần không nhớ được thì chép một ngàn lần, thế nào rồi cũng sẽ nhớ được."

Cái gọi là trí nhớ kinh người của Lạc Nhan Sơ chính là bị chuyện này dọa sợ mà tạo thành.

Lý tưởng và điều nàng theo đuổi cũng rất tầm thường, dùng cách nói nông cạn mà tổng kết thì là có thể sống phóng túng hết mình, còn dùng cách nói sâu sắc mà tổng kết thì cũng có thể giả vờ mà nói rằng, thứ nàng muốn là tự do.

Thật vậy, nàng sống tới bây giờ vẫn chưa bao giờ vì ý nguyện của mình mà tồn tại.

Lúc còn bé bị phụ thân đặt kỳ vọng quá cao, dùng toàn bộ cơ hội để nàng có thể gặp gỡ thanh mai trúc mã mà bắt nàng luyện tài đánh đàn, lớn lên rồi lại bị người ta vô duyên vô cớ nhận định là một nữ nhân tài ba, khiến cho nàng không rụt rè thì thật ngại ngùng, rụt rè rồi thì lại thấy chẳng thú vị gì.

Nhận định thì nhận định đi, lại còn hết lần này tới lần khác kéo một nữ nhân tài ba thật sự tới so sánh với nàng, khiến cho nàng không so thì có vẻ rất thất bại, nhưng so rồi lại càng thất bại hơn, thế cho nên... từ nhỏ nàng đã không có cơ hội mà lĩnh hội cái gọi là ý nghĩa của cuộc sống.

Lý do Phan Ngọc Nhi nói nàng có dị tâm là: "Ngày xưa Lục đại tài tử nổi danh tài hoa xuất chúng cầu hôn với nàng, nàng lại một lời cự tuyệt, mà đường đường Nam Hải Vương cũng đối tốt với nàng như vậy, nàng vẫn thề sống thề chết không theo, đến nỗi Tiêu Tử Hãn không thể không tìm một nữ tử gần giống với nàng để an ủi lòng mình, một nữ nhân trinh liệt như vậy vào lúc nước mất nhà tan không tự sát, lúc này lại chẳng ừ chẳng hử gì với ngươi, không phải mang lòng ám sát thì có thể là cái gì?"

Chữ "ngươi" là chỉ Tiêu Bảo Quyển, mà chữ "nàng" thì chính là chỉ Lạc Nhan Sơ.

Thiên Tứ vô cùng cảm khái trước đoạn hồi ức này: "Đúng rồi, vừa rồi ta đã muốn hỏi nàng, sao nàng mới có mười tám tuổi mà đã gả nhiều lần như vậy. May mà nàng coi như có chút khí tiết, nào là cự tuyệt nào là thề sống thề chết không theo... Này, sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Lạc Nhan Sơ cắn môi: "Ta có thể nói một câu được không... Thật ra Lục đại tài tử kia, chính là ngươi."

Thiên Tứ ngây ra một lúc, có vẻ như muốn nhảy dựng lên: "Nàng cự tuyệt ta? Tại sao nàng lại muốn cự tuyệt ta? Tại sao nàng lại có thể cự tuyệt một người anh tuấn kiệt xuất làm động lòng bao nhiêu thiếu nữ như ta chứ!"

Đối với cái kiểu mất trí nhớ này của Thiên Tứ, ngoại trừ căm giận ra thì Lạc Nhan Sơ còn có chút tò mò.

Nếu như nói vừa rồi hắn giả bộ không nhớ là bởi vì hắn làm chuyện có lỗi với nàng muốn qua quýt để che đậy, vậy bây giờ không nhớ cả chuyện này thì đúng là hoàn toàn không có đạo lý.

Nhất là cái vẻ vô tội thậm chí là có vẻ oan ức này, oan ức đến nỗi ánh mắt còn hơi có vẻ giận dữ, rõ ràng là thật sự cảm thấy bản thân hắn đúng là khuynh quốc khuynh thành.

Với cái tinh thần tự luyến như thế, hắn không có lý do nào để nói dối chuyện này.

Trước khi Thiên Tứ mất trí nhớ, hắn tên Lục Thùy.

Hiện giờ hắn khăng khăng mình tên là Thiên Tứ, Lạc Nhan Sơ cũng không phải là không thể tiếp nhận được, chỉ là nàng vẫn khiêm tốn hỏi một câu: "Bây giờ ngươi tên là Lục Thiên Tứ?"

Thiên Tứ: "..."

Lạc Nhan Sơ vẫn không ngừng nỗ lực: "Họ Lục tên Thùy, tự Tá Công, hiệu Thiên Tứ?"

Thiên Tứ không thể nhịn nổi nữa: "Nàng không biết rõ thì cứ gọi phu quân đi, đừng thêm họ linh tinh cho ta!"

Lạc Nhan Sơ rất vô tội: "Người ta mất trí nhớ thì có tính hủy diệt quên luôn cả bản thân mình tên gì, tại sao ngươi mất trí nhớ còn có thể có tính sáng tạo tự lấy cho mình một cái tên khác?"

Thiên Tứ cau mày: "Ta không mất trí nhớ."

Lạc Nhan Sơ nói: "Vậy là ngươi xuyên không?"

Thiên Tứ không hiểu: "Xuyên không là cái gì?"

Lạc Nhan Sơ nói: "Xuyên không chính là người ở thời đại khác vượt không gian và thời gian đến nhập vào thân thể một người khác."

Thiên Tứ hơi kinh ngạc: "Sao nàng còn biết cả tiên thuật lợi hại như vậy? Tiên thuật này tên là gì? Thuật xuyên không sao?"

Lạc Nhan Sơ: "... Thôi quên đi, coi như ta chưa nói gì."

Thiên Tứ lại hưng phấn: "Không thể có tiên thuật nào nàng biết nhưng ta lại không biết được, nói ta nghe một chút xem."

Lạc Nhan Sơ đỡ trán: "Bản thân ta cũng không biết cái từ này vọt từ đâu ra nữa... Bỏ đi bỏ đi... Coi như ta giúp ngươi ôn lại chuyện đã qua là được rồi, vậy ta bắt đầu nói từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?"

Lần đầu tiên Lạc Nhan Sơ và Lục Thùy gặp mặt đã quyết định mối quan hệ giữa hai người sau này.

Bởi vì lần đó là Lục Thùy tới cửa cầu hôn.

Khi đó Lạc Nhan Sơ mới mười bốn tuổi, mặc dù không hiểu chuyện thành thân cho lắm, nhưng mà từ lâu đã nghe nói vị Lục công tử này mười bảy tuổi đã nổi danh khắp Nam Triều, bây giờ gặp được người thật, lại còn là một thiếu niên anh tuấn kiệt xuất hiếm thấy thì không khỏi vô cùng vui mừng, trốn phía sau bình phong tán thưởng, lại nghe thấy bà mối nhà hắn vui mừng nói: "Lục công tử và Lạc tiểu thư môn đăng hộ đối trai tài gái sắc, lại còn có tiền duyên, đúng là ông trời tác hợp!"

Lúc đó cha nàng lập tức nhíu mày: "Tiền duyên?"

Bà mối nói vô cùng sinh động, kể rằng ngày mười lăm tháng trước nàng và Lục công tử gặp nhau ở miếu thần Nam Hải, nàng không cẩn thận đụng phải xe ngựa của Lục công tử, đây chính là điềm báo của tình yêu sét đánh!

Tiểu Lâm vốn cũng đang trốn sau bình phong nghe vậy thì lập tức nhíu mày: "Mười lăm tháng trước, không phải là tiểu thư ngươi không có ra khỏi nhà sao?"

Lạc Nhan Sơ vẫn còn chìm đắm trong sắc đẹp khó cưỡng của thiếu niên, theo bản năng liền phản bác lại: "Sao có thể chứ, ta vẫn luôn có thói quen đi dâng hương vào ngày mười lăm."

Tiểu Lâm lắc đầu: "Ta không thể nhớ sai được, hôm ấy tiểu thư ngươi vì tránh bị tiên sinh phạt chép sách mà trốn khắp nơi, còn rơi vào trong ao ở hậu viện, ta vừa phải giúp ngươi tắm vừa phải giúp ngươi giặt y phục, mệt muốn chết..."

Lạc Nhan Sơ căm giận trừng mắt với Tiểu Lâm.

Bởi vì nàng phát hiện ra là Tiểu Lâm đúng.

Nếu Tiểu Lâm đúng, như vậy người mà Lục công tử gặp phải chắc chắn không phải là nàng.

Nếu không phải là nàng, như vậy chắc chắn là Cẩm Sắt.

* Phan Ngọc Nhi là sủng phi của Phế Đế Tiêu Bảo Quyển, sắc đẹp của nàng được ngợi ca là khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn. Phan Ngọc Nhi sinh ra trong một gia đình nghèo, mẹ nàng sau này là bà vú của thái tử Tiêu Bảo Quyển thì gia đình mới khấm khá hơn. Tiêu Bảo Quyển nghe nói nhà bà vú có cô con gái đẹp thì đòi gặp bằng được. Tiêu Bảo Quyển vô cùng sủng ái Phan Ngọc Nhi, vì nàng mà bỏ bê triều chính, tiêu xài hoang phí. Sự sủng ái thái quá mà Tiêu Bảo Quyển dành cho Phan Ngọc Nhi được xem là nguyên nhân chính làm sụp đổ triều đại Nam Tề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.