Linh Dị Âm Dương

Chương 12: 12: Bạch Tuyết




Tuy rằng bây giờ chuyện nấu nướng hoàn toàn được Cố Cửu bao thầu nhưng Thiệu Dật vẫn sẽ làm giúp những việc râu ria như chuẩn bị nguyên liệu, vì dù sao Cố Cửu cũng mới có tám tuổi, bắt một mình cậu ôm đồm việc nấu ăn cho hai người lớn hơn thì coi không được, chẳng khác gì bóc lột sức lao động trẻ em.
Ăn cơm xong, Cố Cửu nằm trên xe ngựa ngủ một chút, lúc tỉnh dậy thì thấy Thiệu Dật đang gấp người giấy, Phương Bắc Minh thì đang dùng bút son vẽ mặt cho chúng.
Đám người giấy Thiệu Dật gấp ra có thể đứng vững được ngay, nhưng không cử động được, sau khi được Phương Bắc Minh vẽ mặt mũi cho thì mới bắt đầu có sự sống.

Bọn chúng xúm lại trèo lên trèo xuống trên người Phương Bắc Minh, nghịch góc áo của y, túm tóc y chơi đùa, thậm chí có đứa còn đi sang chỗ Cố Cửu nằm, ghé sát vào bên đầu nhóc, tò mò kéo kéo mớ tóc đen tán loạn trên gối đầu mà chơi.
Cố Cửu khẽ chọc chọc tên nhóc nghịch ngợm này.
“Ấy da!” Người giấy bé xíu bị Cố Cửu chọc một cái lăn lông lốc xuống đất, nó kêu lên thất thanh rồi ráng lồm cồm bò dậy, chạy đến bên cạnh Phương Bắc Minh, xốc vạt áo của y lên chui vào trốn.

Qua vài giây, nhóc con kia lại he hé vạt áo lặng lẽ chui ra, thò đầu nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu thích thú, cười lên khúc khích.
Thiệu Dật liếc nhìn nhóc một cái, Phương Bắc Minh nghe tiếng liền quay đầu lại: “Tỉnh rồi à?”
“Sư phụ.” Cố Cửu lăn sang ngồi cạnh Phương Bắc Minh, bưng nhóc người giấy đang núp dưới vạt áo của y ra cầm trên tay vuốt vuốt, hỏi: “Sư phụ, mấy nhóc người giấy này có thể sống bao lâu ạ?”
Phương Bắc Minh nói: “Điểm mấu chốt trong thuật người giấy là vẽ mặt, pháp lực của con càng mạnh thì người giấy vẽ ra sẽ sống được càng lâu, người giấy sư phụ vẽ có thể sống được mười ngày.”
Cố Cửu nhìn về phía Thiệu Dật: “Vậy còn sư huynh thì sao ạ?”
“Ba ngày.” Thiệu Dật trả lời ngắn gọn.
Cố Cửu sùng bái nói: “Sư huynh cũng thật lợi hại.” Cố Cửu cũng có thử thuật này rồi, người giấy kia đứng còn đứng không nổi, giấy vẫn hoàn giấy.
Phương Bắc Minh đưa cây bút trong tay cho Cố Cửu, cười nói: “Thử lại xem.”
Cố Cửu hăm hở muốn thử bèn không chút do dự nhận lấy bút, cầm một người giấy lên nhưng lại phân vân không biết vẽ thế nào cho tốt, loay hoay một hồi liền vẽ ra một biểu cảm vô cùng hài hước.
Phương Bắc Minh thò tay nhấc người giấy mới ra lò lên: “Khuôn mặt này vẽ thật mới lạ nhỉ.” Nói rồi y đưa cho Thiệu Dật xem.
Không biết vì sao Thiệu Dật ngó biểu cảm này cứ có cảm giác như nó đang cười giễu mình, thế là cậu cười nhạt một tiếng.
Cố Cửu: “…” Thiệt sự hông có cố ý đâu, chắc hồi này não bị teo rút.
Phương Bắc Minh đặt người giấy Cố Cửu vẽ lên bàn nhỏ.

Nhóc nhỏ này nhìn như người say rượu hay người đang bị bệnh sốt rét vậy, tay chân cứng ngắc loạng choạng bước đi được hai bước, sau đó ngã một cái xoạch đập mặt xuống bàn, rồi nằm đó luôn không dậy nổi.
“…Ha ha…ít nhất cũng đi được hai bước mà.” Cố Cửu vẫn tự biết người biết ta nên không thấy xấu hổ lắm.

“Từ từ rồi sẽ được thôi.” Phương Bắc Minh an ủi nhóc.

“Thuật người giấy này khi nào có thời gian rảnh thì học cũng được.”
Cố Cửu tỏ vẻ đã hiểu, có người cho rằng không có gì học là dư thừa, nhưng cũng có người cho rằng học nhiều thì học không tinh.

Nhóc cũng đâu phải là đứa nhỏ tám tuổi thật, đương nhiên biết làm cách nào để học được vừa nhiều vừa chất lượng.
Chỉ một lát sau, Phương Bắc Minh đã vẽ xong người giấy cuối cùng, y mở cửa sổ xe, thả đám người giấy đang chơi đùa trong xe ra ngoài hết, dặn bọn chúng đi tuần tra xung quanh bãi tha ma.
Nếu như ở chỗ đông người chắc chắn đám Cố Cửu sẽ đi dò hỏi tin tức, xem thử có manh mối gì của người bày trận không, ngặt nỗi nơi này là bãi tha ma, quanh năm suốt tháng chẳng có mấy người lui tới.
Bọn họ đợi ở bãi tha ma sáu ngày, trong sáu ngày này lúc nào cả ba cũng ở trạng thái đề phòng người bày trận phản kích.

Thế nhưng bất ngờ là kẻ nọ lại không có động tĩnh gì, vô cùng trầm tĩnh, cho đến đêm ngày thứ sáu.
Ngày mai chính là thời khắc bắt đầu vòng lặp mới, Cố Cửu suốt đêm ngủ không yên, cứ mơ mơ màng màng không ngủ sâu được cũng không tỉnh hẳn được.

Sau đó đột nhiên nhóc bị một tiếng gọi ê a ê a quen thuộc làm tỉnh giấc.

Vừa căng mắt nhìn thì đã thấy sư phụ đứng dậy mở cửa sổ xe, bên ngoài trời tối đen, âm thanh non nớt kia là từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Tiểu Đệ ăn xong cơm chiều chạy ra ngoài chơi cũng đã trở lại, bất an đi tới đi lui bên cạnh Cố Cửu.

Thiệu Dật vác tay nải của mình lên vai, xoay người thấy nhóc đã tỉnh liền thúc giục: “Dậy đi.”
Cố Cửu vốn là ngủ giấc chẳng lành cho nên đầu óc rất nhanh tỉnh táo.

Nhóc sờ sờ Tiểu Đệ trấn an nó rồi đứng dậy.

Ba người vì để đề phòng tình huống bất ngờ nên không thay quần áo ngủ, lúc nào cũng nai nịt gọn gàng.


Cố Cửu xốc tay nải của mình lên, đeo một thanh kiếm ở sau lưng, kiếm gỗ đào thì cầm trong tay.

Nhóc đi đến bên cửa sổ xe nhìn thử liền thấy có vô số quỷ hồn mang theo sương đen và khí đỏ tươi từ bốn phương tám hướng bay tới vây lấy xe ngựa.
Phía trước xe ngựa, một đám người giấy be bé được Phương Bắc Minh thả đi lúc trước không biết từ khi nào đã tụ tập lại hết, chắn trước xe ngựa, vừa ngửa đầu nhìn Phương Bắc Minh vừa ê a quát dọa đám quỷ hồn đang rục rịch xung quanh.
Chờ đến khi những con quỷ đó đến gần, Cố Cửu phát hiện bọn chúng đều mặc áo giáp, ngoại trừ mặt mũi xanh lè trắng bệch ra thì bộ dáng không khác gì lúc vừa chết đi, có rất nhiều quỷ trên người vẫn còn bị ghim đao kiếm, tay chân đứt lìa.
Cố Cửu nói: “Hay bọn họ chính là những binh linh kia đã hóa thành quỷ?”
Phương Bắc Minh nói: “Không phải giả dạng thì chỉ có thể là bọn họ, chỉ có điều tất cả đều đã biến thành lệ quỷ cả.”
Phương Bắc Minh và Thiệu Dật nhảy xuống xe ngựa, Cố Cửu cũng muốn theo xuống nhưng lại bị Thiệu Dật đẩy trở về.
“Cậu đợi trên xe đi, lát nữa ta và sư phụ không có thời gian để xem chừng cậu.”
Trên xe có tơ hồng Phương Bắc Minh giăng sẵn, Cố Cửu phải ở trên xe mới an toàn, hiện tại nhóc chỉ có thể chém được vài con quỷ yếu ớt, không phải là đối thủ của lệ quỷ.

Trong mắt bọn quỷ dữ này nhóc chẳng khác gì miếng mồi ngon lành, không quỷ nào không thèm thuồng ham muốn.
Cố Cửu cũng tự biết mình không thể giúp được gì, bởi vậy nên cũng không đi xuống nữa, chỉ ngồi trong xe nắm chặt kiếm gỗ đào lo lắng nhìn theo Phương Bắc Minh và Thiệu Dật.
Đám binh lính quỷ này chắc chắn bị người ta điều khiển, trên người đều có oán khí và lệ khí dày đặc, lại thêm bọn họ là người từng lên chiến trường, linh hồn còn có thêm cả sát khí, ai nấy đều trông vô cùng hung ác, trong mắt không còn chút nhân tính nào, còn đáng sợ hơn những con quỷ trong cờ Bách Quỷ mà Cố Cửu đã từng thấy.
Bầy quỷ rất nhanh đã đến gần chỗ bọn họ, nhóm người giấy đi tiên phong hô lớn một tiếng, sau đó bò dọc theo thân thể đám lệ quỷ, bò từ dưới chân bò lên, há miệng cắn xé thân thể của bọn chúng.

Người giấy bé không có hàm răng nhưng lại cắn được sương đen và khí đỏ trên người lệ quỷ.

Những con quỷ bị cắn giống như đang bị xé thịt lột da run rẩy giãy giụa muốn rũ bỏ người giấy đang bám trên người.
Còn lại những con quỷ không bị người giấy tấn công thì nhằm về phía Phương Bắc Minh và Thiệu Dật mà đánh tới.

Đối mặt với một đám lệ quỷ vây ráp, Phương Bắc Minh và Thiệu Dật vẫn bình tĩnh phản ứng linh hoạt.


Kiếm gϊếŧ quỷ trong tay hai người họ múa vun vút đến nỗi chỉ thấy được bóng kiếm, những quỷ hồn quanh đó bị mũi kiếm bức cho liên tục thoái lui về phía sau.
Phương Bắc Minh bắt lấy một con quỷ, tay phải rút ra một chiếc bút lông vẽ ra một phù chú ở trên trán của nó.

“Truy hồn câu phách, khóa thân quỷ thể, nhanh chóng hiển hiện, gió bay dẫn đường.

Cấp tốc nghe lệnh!”
Y niệm xong thì buông lỏng tay, lệ quỷ mới đây còn giương nanh múa vuốt lập tức yên lặng ngoan ngoãn, bay xuyên qua đồng bọn đi về hướng mình xuất phát ban đầu.
Phương Bắc Minh phẩy tay vẽ một đường kiếm trên không đánh lui hai con quỷ rồi nói với Thiệu Dật: “Sư phụ đi một chút rồi về ngay, con chăm sóc Tiểu Cửu.”
Thiệu Dật gật đầu, kiếm khí trong tay cuồn cuộn, liên tiếp đánh trúng mấy quỷ hồn, mở đường yểm trợ cho Phương Bắc Minh.
Phương Bắc minh đuổi theo con quỷ kia đi mất.
Sư phụ vừa đi khỏi, áp lực của Thiệu Dật liền tăng lên gấp đôi, có không ít quỷ cậu không kịp ngăn lại tiếp cận được xe ngựa, muốn vào trong bắt Cố Cửu nhưng nhiều lần bị ánh sáng đỏ tơ hồng phát ra đánh bay đi hết.

Kiếm gỗ đào trong tay người tu vi chưa sâu như Cố Cửu thì chỉ phát huy được một phần mười công lực, đối mặt với đám lệ quỷ rình rập chỉ có thể tạo thành vết thương tương tự như Tiểu Đệ cào một vuốt mà thôi.
Bầy quỷ đang quần ẩu dường như cũng biết chọn đường dễ mà đi, biết không thể chiếm được thượng phong khi đối chiến với Thiệu Dật nên càng ngày càng có nhiều lệ quỷ chuyển hướng sang tấn công Cố Cửu.

Số lượng quỷ bên cạnh xe nhiều lên, tốc độ sáng lên của tơ hồng cũng càng ngày càng nhanh, rốt cuộc có một dây tơ hồng sau khi sáng lên lần cuối đánh lui một con quỷ thì không phát sáng được nữa.
Cố Cửu sợ tới mức la lên: “Sư huynh, có tơ hồng không sáng nữa rồi!”
Thiệu Dật hướng dẫn: “Đừng hoảng, lấy ống mực ra tự giăng đi.” Mũi kiếm trong tay tay Cố Cửu đi vài đường trên không, chỉ huy mấy người giấy.

“Đi!”
Mấy người giấy kia liền bay vèo lên xe ngựa, hô hô hô chui vào xe, chỉ chốc lát sau liền hì hà hì hục nâng ống mực đỏ mà Phương Bắc Minh từng dùng ra cho Cố Cửu.
“Hả?” Cố Cửu ngu ra một chút.

“Đệ đan cũng được sao?”
“Được.” Thiệu Dật vọt đến cạnh xe ngựa, giúp Cố Cửu đánh lui mấy con quỷ nhào lên.

“Chu sa đó có thêm máu trích từ ngón tay của ta.”
Lần đầu tiên Cố Cửu nhìn Phương Bắc Minh đan tơ hồng trên xe liền thấy hình như sư phụ chỉ đan tơ xung quanh xe ngựa chứ không có bày trận gì cả.


Bây giờ nhóc mới nhớ lại Phương Bắc Minh từng nói Thiệu Dật là nhân vật mà sát khí gặp phải cũng phải tránh, thảo nào lại có hiệu quả tốt như vậy.
Cố Cửu cầm lấy ống mực người giấy nâng lên, tiếp đó mấy bé người giấy lại giúp nhóc giữ cố định một đầu để nhóc có thể kéo dây mực ra.

Cố Cửu vội vàng lấy dây mực tu bổ lại mấy tuyến tơ bị mất tác dụng.
Đắp lại tơ hồng xong xuôi, Cố Cửu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trong xe lau mồ hồi, trong đầu thì nghĩ làm sao để giúp được Thiệu Dật.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm vang lên một tiếng ngựa hí vang, sau đó có tiếng vó ngựa phi nước đại về phía này.
Xe ngựa của phủ tướng quân rất lớn, là xe bốn ngựa kéo nên có thể tự đứng vững một mình.

Sau khi bọn Cố Cửu đến đây liền buộc hai con ngựa trong số đó ở một bên, mỗi ngày cứ đúng giờ cho ăn là được.

Lúc mới vừa nghe tiếng ngựa hí Cố Cửu còn tưởng là ngựa kéo xe bứt đứt dây chạy sang, đến khi chờ con ngựa xuyên qua màn sương đen xuất hiện trước mặt thì Cố Cửu mới nhận ra đó không phải là ngựa của họ, ngựa của họ đều là ngựa ô, mà con ngựa trước mặt lại là ngựa bạch.

Một con ngựa trắng như tuyết quanh thân có sương đen đỏ lượn lờ.
Nhìn thấy con ngựa càng ngày càng đến gần chỗ mình, bỗng có một suy nghĩ xẹt ngang trong đầu Cố Cửu: “Bạch Tuyết?”
Ngựa trắng hí vang một hồi như đáp lời Cố Cửu.

Trên đường nó phi nước kiệu đã gạt bay vô số lệ quỷ, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Cửu và Thiệu Dật, nó phá vỡ vòng cấm chế của tơ hồng, húc văng luôn cả xe ngựa.

Cố Cửu ngã lăn lóc trong xe, còn chưa té xuống đất thì đã cảm giác được cổ áo bị nhấc bổng lên, sau đó cả thân mình lượn trên không một vòng, cuối cùng rơi xuống lưng ngựa.
Lộc cộc.
“Sư huynh!”
“Méo!”
Con ngựa trắng chở Cố Cửu trên lưng, chỉ trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Thiệu Dật, chỉ còn lại tiếng kêu sư huynh thảm thiết của Cố Cửu tản mát trong gió cùng với tiếng la hét chói tai của Tiểu Đệ đang phóng vút theo.
“Cố Cửu!”
Mấy nhóc người giấy bị quạt văng ra đang run bần bật rúc vào nhau thành một cục, chỉ vào hướng con ngựa chạy đi bàn tán ê a.

Đám nhóc thấy Thiệu Dật muốn đuổi theo bèn vội vàng lôi kéo ống quần của cậu, bám lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.