Ôn Minh Viễn nói: “Từ khi cô ấy mang thai thì bắt đầu trở nên như vậy.
Tối ngủ thì muốn đặt chậu đá trong phòng, trái cây thì phải ướp lạnh mới chịu ăn, còn nước uống dù chỉ hơi ấm cũng không uống.
Ban đầu dạ dày cô ấy vẫn khỏe mạnh bình thường thì không sao, nhưng vì ăn lạnh quá nhiều nên gần đây thường xuyên bị đau bụng, mấy ngày trước cô ấy còn lén tôi ăn đá bào nên lại bị đau bụng nữa.”
Vào mùa này trời vừa sập tối nhiệt độ đã hạ xuống nhưng vừa rồi cùng ăn cơm Cố Cửu để ý thấy đồ mặc trên người Tiết Vĩnh Hân còn mỏng hơn cả ban ngày, vả lại cô còn chuộng ăn đồ nguội.
Thông thường người gặp phải tình trạng này đều là do tích tụ quá nhiều khí nóng trong cơ thể, nhưng lần trước Cố Cửu xem mạch cho Tiết Vĩnh Hân thì không hề thấy cô bị chứng bệnh này.
Chỉ là do bị nóng nên thích ăn đồ lạnh hay còn có nguyên nhân nào khác? Cố Cửu trầm ngâm suy nghĩ.
…
Đồ vật cần dùng để bái Thái Tuế rất đơn giản, ngay ngày hôm sau Ôn Minh Viễn báo đã chuẩn bị xong.
Trước đó Cố Cửu có nói với Tiết phu nhân là nên đi đến miếu bái Thái Tuế rồi làm thêm pháp sự ở nhà nên hôm nay bọn họ sẽ đến miếu Thái Tuế trước, Tiết phu nhân không yên tâm con gái nên còn cố ý qua coi chừng.
Hôm qua Tiết Vĩnh Hân đã nổi cáu một lần, không biết Ôn Minh Viễn có khuyên bảo được cô hay không, cơ mà nghe hôm nay phải đi ra ngoài thì cô liền xụ mặt cả buổi.
Sáng nay thời tiết khá đẹp, mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nhưng đối với Tiết Vĩnh Hân thì thời tiết này quá tệ, vừa ra khỏi cửa cô đã dừng lại kì kèo không muốn đi, toan quay trở vào nhà.
“Không phải lập đàn gì gì đó ở nhà cũng được sao.
Nắng nóng muốn điên luôn, đi ra ngoài làm cái gì chớ!”
Thế nhưng Tiết phu nhân không chiều theo ý cô, bắt mấy nha hoàn cẩn thận vừa đỡ vừa kéo cô ra khỏi cửa, nhét vào xe ngựa chở đi.
Hôm nay Ôn Minh Viễn từ chối hết tất cả các cuộc hẹn làm ăn để đi theo chăm sóc cho vợ, nhưng lúc đi đường thì y ngồi chung xe ngựa với hai người Cố Cửu.
Cố Cửu hỏi Ôn Minh Viễn: “Hình như thiếu phu nhân rất thích màu đỏ?”
Hôm nay Tiết Vĩnh Hân vẫn mặc đồ màu đỏ, da dẻ cô trắng trẻo hồng hào nên không kén màu, khuôn mặt cô vốn đã xinh đẹp, mặc màu đỏ càng tăng thêm vẻ sang quý.
Ôn Minh Viên cười cười, đáp: “Đúng vậy, người bình thường mặc màu đỏ thường bị dìm dáng nhưng Vĩnh Hân mặc vào thì lại rất đẹp nên cô ấy chuộng màu đỏ lắm.”
Cố Cửu nói: “Chẳng lẽ cô ấy không thấy nóng sao?”
Ôn Minh Viễn hơi ngơ ngác nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu thấy y không rõ bèn giải thích: “Màu đỏ trong ngũ hành thuộc hỏa, hỏa mang theo hơi nóng.
Hôm nay nắng to, thêm nữa theo tử vi thì ngày hôm nay cũng thuộc hành hỏa, mặc như vậy chẳng khác nào nóng càng thêm nóng.”
Người bình thường nếu gặp phải tình huống thế này đã thấy nóng nực hơn bình thường rồi chứ đừng nói Tiết Vĩnh Hân cực kì sợ nóng.
Hơn nữa khi nhìn vào màu đỏ người ta cũng thường nghĩ ngay đến những thứ nóng bỏng, mãnh liệt, nếu cậu là Tiết Vĩnh Hân chắc chắn cậu sẽ không bao giờ chọn màu đỏ để mặc mà sẽ chọn những màu thiên lạnh.
“Thật sao?” Ôn Minh Viễn ngẩn người, Cố Cửu nhìn qua ánh mắt của y là biết y chỉ ngạc nhiên chút thôi chứ không hoàn toàn tin vào cách nói theo huyền học này.
Miếu Thái Tuế mà nhóm người Cố Cửu đi nằm ở vùng lân cận, trong miếu ngoại trừ 60 giáp thần ra còn thờ phụng Đẩu Mẫu Nguyên Quân nữa.
Theo dân gian thì cứ 60 năm thành một chu kì, trong đó mỗi năm đều có một vị đương cai Thái Tuế, như vậy có tổng cộng 60 vị Thái Tuế Tinh Quân, tất cả các vị này đều do Đẩu Mẫu Nguyên Quân cai quản, bọn họ thay phiên nhau đến nhân gian trị an, xem xét thiện ác, quản lý phúc họa.
Sau khi đến miếu Thái Tuế, Cố Cửu xuống xe, cậu nghe thấy Tiết Vĩnh Hân vẫn luôn miệng than nóng, nha hoàn Hồng Nhi bên cạnh cầm quạt quạt cho cô từ đầu tới cuối nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Tiết Vĩnh Hân đang hối thúc một nha hoàn khác tìm thêm quạt.
Tiết phu nhân bước qua nắm tay con gái xem thử: “Thực sự nóng như vậy sao? Mẹ thấy tay con lạnh thế này cơ mà.”
Tiết Vĩnh Hân bực bội né tay mẹ mình ra: “Mẹ, con thật sự thật sự rất nóng luôn.
Mẹ đừng có chạm vào con, tay mẹ nóng muốn chết.”
“Được rồi được rồi, không chạm thì không chạm.” Tiết phu nhân ôn hòa nói, giục cô nhanh vào trong miếu.
Cố Cửu nhìn thoáng qua Tiết Vĩnh Hân thấy trên mặt cô không hề đổ mồ hôi, cảm thấy kì lạ.
Những người trong huyền môn như bọn họ mỗi khi thấy điều gì bất thường đều sẽ quan sát kĩ một chút.
Cố Cửu và Thiệu Dật đi trước nhóm người kia một khoảng, Cố Cửu thấp giọng hỏi: “Sư huynh, huynh cảm thấy Tiết Vĩnh Hân chỉ đơn giản là phạm Thái Tuế thôi sao?”
Thiệu Dật lắc đầu: “Không giống.”
Cố Cửu nói: “Đệ cũng thấy vậy, nhìn cô ấy kiểu gì cũng thấy giống huynh.”
Khi Kim Canh trong cơ thể của Thiệu Dật ngoại trừ làm hắn đau đớn như cắt ra còn khiến hắn rất sợ nóng.
Loại nóng này không phải do thời tiết nên sẽ không thể hiện ra ngoài da thịt, ví dụ như vào mùa đông Thiệu Dật vẫn thấy nóng trong người nhưng hắn sẽ không ra mồ hôi vì nhiệt độ ngoài trời rất lạnh, đến mùa hè thì mới đổ mồ hôi, mà có ra mồ hôi cũng không phải vì khí Kim Canh mà vì nhiệt độ thực tế tăng lên.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, bọn họ phát hiện ra ngoại trừ việc sợ nóng và thích mặc quần áo đỏ ra thì Tiết Vĩnh Hân không khác gì người bình thường.
Nhưng bây giờ cô sợ nóng trầm trọng đến mức liên tục kêu than, lại còn đòi thêm quạt, chứng tỏ cô đã sắp hết chịu nổi.
Nếu là người bình thường thì đã sớm đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng kì lạ là bây giờ trên người cô chẳng có một giọt mồ hôi nào.
Cứ cho là có người thể chất lạ, bị nóng nhưng không ra nhiều mồ hôi đi, nhưng mà sắc mặt Tiết Vĩnh Hân vẫn bình thường, không hề bị sốt, đỏ lên hay xuất hiện bất kì hiện tượng sinh lý nào khác thì thật quá kì quái.
Tạm thời để vấn đề đó sang một bên, khi vào trong khuôn viên của miếu, Cố Cửu bảo nhóm người Tiết Vĩnh Hân chọn mua lễ vật bái Thái Tuế đã rồi hẵng vào.
Trong miếu có bày mấy gian hàng bán đồ cúng, Cố Cửu đề nghị Tiết Vĩnh Hân mua áo Thái Tuế, cậu cẩn thận mở ra kiểm tra thấy bên trong có để sẵn tiền Thái Tuế rồi mới bỏ tiền mua.
Phàm là người phạm Thái Tuế sẽ hay gặp xui xẻo, cho nên Cố Cửu lại mua một túi phúc đổi vận.
Sau đó, cậu thấy người ta có bán cả một bộ nhϊếp Thái Tuế bèn hỏi Tiết phu nhân xem có muốn để Tiết Vĩnh Hân nhϊếp Thái Tuế không, cách này còn tốt hơn cả kính Thái Tuế trong nhà nữa.
Tiết Vĩnh Hân vừa định há miệng bảo không cần thì Tiết phu nhân đã nhanh nhẹn gật đầu đồng ý rồi.
Cô nàng thấy vậy liền căm giận trừng mắt liếc Cố Cửu một cái.
Cố Cửu không hơn thua với cô làm gì, kêu cô mua một bộ nhϊếp Thái Tuế gồm có áo Bình An , bùa Bách Giải, bùa Viên Lộc Mã và Trường Lộc Mã.
Áo Bình An là trang phục bình an, ý như câu chữ, cầu bình bình an an, bùa Bách Giải là bùa giúp giải trừ các tai nạn bất ngờ, còn bùa Viên Lộc Mã và Trường Lộc Mã là hai loại bùa cầu tài.
Lộc ở đây là lộc trong bổng lộc hay phúc lộc, mã tức ngựa là phương tiện chuyên chở người quyền quý khi ra đường.
Lộc Mã còn là thuật ngữ trong tử vi tướng học, ghép từ hai chòm sao Lộc Tồn và Thiên Mã, đại diện cho người có số mệnh tốt đẹp, cũng có ý chỉ đời người được phúc lộc dư đầy.
Bùa Viên Lộc Mã hình tròn, đại diện cho tám hướng, ý muốn kêu gọi quý nhân từ khắp nơi đổ về, bùa dùng hai màu đỏ và xanh lá để vẽ, còn bùa Trường Lộc Mã hình chữ nhật, ý nói ngựa chạy đến từ phương xa, dùng để thúc đẩy tiền tài, danh vọng, địa vị, cũng dùng màu đỏ và xanh lá vẽ ra.
Hai loại bùa này kết hợp với nhau thì cho ra hiệu quả càng tốt hơn.
Sau khi mua đủ hết đồ cần thiết, Cố Cửu lấy chiếc bút vẽ bùa chuyên dụng của mình ra đưa cho Tiết Vĩnh Hân, kêu cô viết tên và bát tự của mình lên áo Thái Tuế để Thái Tuế biết được cô là ai.
Tiết Vĩnh Hân không kiên nhẫn làm mấy chuyện này, cũng là nhờ có Tiết phu nhân đứng bên cạnh nhắc nhở chằm chặp nên mới ngoan ngoãn viết.
Đợi cô viết xong, Cố Cửu dạy Tiết Vĩnh Hân niệm mấy câu rồi dẫn bọn họ vào chính điện của miếu.
Cậu bắt cô bái Đẩu Mẫu Nguyên Quân trước rồi đi bái đến đương cai Thái Tuế.
Thái Tuế của năm Canh Tí là Lư Bí đại tướng quân, mặt trông giống chuột, một tay cầm đao.
Tiết Vĩnh Hân vốn chỉ định làm quấy quá cho xong, nhưng đột nhiên lúc quỳ xuống bồ đoàn trước tượng Lư Bí đại tướng quân lại nghiêm chỉnh hẳn.
Cô khẽ niệm câu Cố Cửu vừa mới dạy mình: “Lư Bí đại tướng quân, tín nữ Tiết Vĩnh Hân, năm nay bản mệnh phạm sát tinh, hiện thành tâm cầu khẩn với Thái Tuế tiên sư…”
Niệm xong, Tiết Vĩnh Hân đàng hoàng bái Thái Tuế rồi cắm nhang vào lư hương.
Tiếp theo, Cố Cữu dẫn cô đi bái Thái Tuế bản mệnh của mình.
Tục ngữ nói “vào phòng gọi người, vào miếu bái thần”, tuy rằng lần này Tiết Vĩnh Hân chỉ cầu hai vị Thái Tuế Tinh Quân nhưng đã đến gặp rồi thì không lý nào lại bỏ qua 58 vị còn lại trong điện.
Vì thế, Tiết Vĩnh Hân bị bắt bái đủ 58 vị Thái Tuế, quỳ lạy đến mức đầu óc choáng váng hết cả.
Cô vốn không tin quỷ thần, nhiều lần muốn bùng nổ nhưng bị mẹ mình trấn áp, không thể không uất ức ráng làm nốt cho xong.
Đến khi bái xong vị Thái Tuế cuối cùng, Tiết Vĩnh Hân phát hiện nhang cô cầm theo vẫn còn nhiều.
“Làm sao bây giờ?” Tiết phu nhân hơi lo lắng nhìn về phía Cố Cửu.
Cố Cửu nói đơn giản: “Dâng cho Đẩu Mẫu Nguyên Quân.”
Tiết Vĩnh Hân lại quay lại chỗ tượng Đẩu Mẫu Nguyên Quân, bái ba lần nữa rồi cắm tất cả nhang còn dư lại vào lư hương trên bàn thờ.
Rốt cuộc cũng xong xuôi, Tiết Vĩnh Hân thở ra một hơi thật dài, nhưng mà Cố Cửu tỏ ý là còn chưa xong đâu, đây chỉ là bước đầu tiên.
Cậu hỏi bộ nhϊếp Thái Tuế mà bọn họ đã mua đâu, cần phải lấy ra đốt.
Họ đi đến lò đốt trong miếu, châm lửa đốt hết tất cả bùa chú.
Đốt bùa cũng phải có quy tắc, cái nào trước cái nào sau đều phải theo thứ tự cả, không được đốt lung tung.
Tận đến khi bùa đã cháy hết, Cố Cửu mới moi đồng tiền Thái Tuế được đặt sẵn trong áo giấy ra cất vào túi phúc đổi vận đưa cho Tiết Vĩnh Hân, dặn cô phải luôn đeo nó bên mình.
Đến đây, chuyến đi hôm nay cũng xem như là hoàn thành tốt đẹp.
“Hết chưa vậy?” Tiết Vĩnh Hân tức giận hỏi Cố Cửu.
Cố Cửu cười nói: “Đã hết rồi.”
“Tôi về đây.” Tiết Vĩnh Hân buông một câu gọn lỏn rồi quay đầu bỏ đi, chẳng thèm đợi ai, Ôn Minh Viễn cười ái ngại rồi vội đuổi theo.
“Em đi chậm thôi, cẩn thận em bé chứ.”
Tiết Vĩnh Hân thở phì phò, oán trách: “Em bé, em bé! Tôi bị bọn họ sai tới sai lui quay mòng mòng mà chẳng thấy anh hỏi han một câu, vừa mở miệng ra là em bé.
Em bé quan trọng hay tôi quan trọng!?”
Tiết Vĩnh Hân lớn tiếng chất vấn Ôn Minh Viễn, Ôn Minh Viên vươn tay muốn đỡ cô cũng bị gạt ra.
Tiết phu nhân cả giận nói: “Con bé này, sao lại ăn nói như thế với chồng hả?”
Cố Cửu và Thiệu Dật làm bộ như chẳng thấy gì, chậm rãi đi cuối cùng.
Lúc bọn họ ra đến chỗ xe ngựa thì thấy chỉ còn lại một chiếc, Tiết Vĩnh Hân đã đi trước rồi, tính tình thật nóng nảy, ngay cả mẹ mình cũng không đợi.
Tiết phu nhân không còn hơi sức đâu mà giận nữa, chỉ đành ngồi chung xe với Cố Cửu, cũng may bà đã bốn năm chục tuổi, còn có nha hoàn và tùy tùng đi theo nên cùng đi một xe với hai người đàn ông lạ cũng không có vấn đề gì.
Lúc ở trên xe, Cố Cửu hỏi bà: “Mạn phép hỏi phu nhân từ nhỏ tính cách của lệnh ái đã như vậy sao?”
Tiết phu nhân ngượng ngùng, lắc đầu: “Không phải.
Trước kia tuy Hân Hân cũng cư xử tùy hứng nhưng tốt hơn bây giờ nhiều lắm, không có làm người ta…” Hai chữ “ghét bỏ” này bà không nói nên lời.
“Hồi đó tuy rằng nó ăn nói vụng về nhưng tính tình rất dễ chịu, không hở chút là nổi nóng, cũng không để bụng ai bao giờ.
Có thể là vì nó ở với Minh Viễn lâu ngày nên thế, Minh Viễn còn chiều chuộng nó hơn cả nhà tôi, cứ nuông chiều mãi như thế thành ra nó càng ngày càng quá quắt.
Hơn nữa nó đang có thai nên nhiều khi tâm trạng không được tốt, mới có bộ dạng như bây giờ.”
Cố Cửu nói: “Lệnh ái năm nay phạm Thái Tuế, nhưng bây giờ đã hơn nửa năm rồi, trước đó cô ấy có biểu hiện gì bất thường không?”
Tiết phu nhân không suy nghĩ lâu, gần như nói ngay lập tức: “Không có, tháng trước thầy thuốc mới chẩn ra là nó có thai, trước khi mang thai nó không phải như vậy, từ sau khi có em bé mới thay đổi tính tình.”
Bị Cố Cửu hỏi như vậy Tiết phu nhân mới để ý, nếu như nói là do phạm Thái Tuế thì chắc hẳn phải bị ảnh hưởng suốt một năm mới đúng, tại sao lại đến gần cuối năm mới bị?
Cố Cửu lại hỏi: “Nếu lệnh ái không giỏi ăn nói có lẽ cô ấy cũng từng gây xích mích với không ít người phải không?”
Tiết phu nhân lại ngượng ngùng gật đầu: “Cậu cũng thấy cái miệng của nó rồi đó, nói năng bộp chộp kiểu đó còn ai muốn chơi thân với nó nữa? Gia cảnh nhà chúng tôi cũng khá, những người hay lui tới cũng đều là nhà giàu sang phú quý cả, ai ai cũng được nâng niu từ tấm bé, có ai lại muốn nín nhịn nó chứ.”
“Cô ấy có mâu thuẫn nghiêm trọng với ai không?”
Tiết phu nhân cũng không chắc chắn lắm, nói: “Có lẽ là không.
Con gái tôi vừa mở miệng nói vài câu thì đã chẳng có ai muốn nói chuyện với nó nữa thì làm gì có cơ hội mà kết thù sâu.”
Nói tới nói lui khiến người mẹ này cảm thấy thật bất lực, có một đứa con gái như vậy bà biết phải làm sao bây giờ, đầu óc thì không linh hoạt, lại còn có bản lĩnh làm người khác tức chết.
“Vậy lệnh ái có bạn thân không?” Cố Cửu hỏi tới cùng.
Tiết phu nhân đáp: “Nói là bạn cũng không phải, nó chỉ hay chơi với một đứa em cô cậu.
Cậu cũng từng gặp con bé đó rồi, nó tên là Yến Như.
Nó là đứa duy nhất chịu lui tới với Hân Hân.”.