Linh Hồn Ác

Chương 48



- Vâng, mẹ ạ, không khó khăn lắm, học kỳ mới chỉ bắt đầu chưa lâu lắm mà.

Julliette đổi tư thế, mười lăm phút nói chuyện điện thoại với mẹ khiến cô bị tê chân.

- Thế còn chuyện khủng khiếp về tên giết người ở Portland? Có tin gì mới không? Bà Lafatyette hỏi.

- Tối hôm qua, cảnh sát thông báo là sẽ tóm được hắn trong vài ngày tới. Họ có vẻ tự tin lắm.

- Mẹ với bố nghĩ là nên về Portland vài hôm. Không thể để con một mình trong lúc này.

- Mẹ ơi, ba tháng vừa rồi con ở một mình mà có sao đâu. Với lại con không đến nỗi đơn độc như thế, con còn có chị Camelia.

- Nếu bố mẹ ở bên cạnh con thì khác nhiều chứ. Bố mẹ có thể chăm sóc con, làm ngôi nhà ấm áp hơn...

- Thôi, không nói chuyện ấy nữa! Juliette nói bằng giọng cương quyết nhưng đầy trìu mến. Con biết bố đang có một hợp đồng rất lớn, bố cần mẹ trong lúc này và...

- Nhưng con cũng cần, mà bố có thể...

- Thôi mà, mẹ. Con rất ổn. Mẹ biết đấy, con có thể tự giải quyết mọi việc, rồi sẽ tốt thôi. Con đã lớn rồi.

- Ừ, mẹ biết. Nhưng nếu không nhìn thấy con, mẹ vẫn cứ lo lo. Ít nhất thì con cũng có đi chơi cùng bạn bè đấy chứ?

Juliette thấy bực mình với kiểu câu hỏi này, nhất là khi đó là câu hỏi của mẹ, vì mẹ là người hiểu cô hơn ai hết. Mẹ đã nghe cô nói về Camelia và chỉ chê trách một điều rằng với con gái bà, Camelia là một người bạn quá bi quan về tình yêu do đã ly hôn. Đôi khi, Julette định tâm sự với bà rằng chính cô là người phải kìm nén những đam mê của Camelia, nhưng đây lại là loại chi tiết nhỏ thường không thể nói được giữa mẹ và con gái. ít nhất là không phải trong tất cả các gia đình.

- Có ạ, thỉnh thoảng, cô nói dối.

- Mẹ không thích khi con ở nhà một mình, trong khi kẻ điên cuồng đó đang lang thang khắp thành phố, mẹ nghĩ đúng là bố mẹ phải về thăm con vài ngày.

Không còn gì để nói, Juliette rất yêu bố mẹ, nhưng cô không thích thứ tình cảm che chở này, sự bao bọc của mẹ còn khiến cô ngạt thở hơn nữa vì nó không để cho cô khoảng lùi cần thiết để đương đầu với một tình thế.

- Mẹ ơi, không cần đâu. Bố mẹ còn nhiều việc phải làm ở California và con sẽ đến đó vào dịp lễ Tạ ơn. Sau đó, nhà mình sẽ bên nhau mười ngày trong dịp lễ tết cuối năm ở nhà chú Flenagan. Con đảm bảo là mọi việc đều tốt đẹp.

Cô định nói với mẹ rằng dù sao cô cũng đang được cảnh sát bảo vệ nhưng lại sợ điều này sẽ làm mẹ cô càng thêm lo lắng.

- Thôi được. Khi nào con thấy cần thì gọi điện cho mẹ ngay nhé, mẹ có thể có mặt sau vài giờ đồng hồ. Mẹ nghĩ con nên gọi cho thanh tra Brolin, có lẽ cậu ấy cũng vui khi có tin tức của con. Mẹ không thể hiểu nổi tại sao con và cậu ấy lại không liên lạc với nhau.

- Cuộc sống... là thế mà. Nhưng mẹ có thể yên tâm được rồi, gần đây con có gặp anh ấy.

- Thật không? Mẹ rất vui, đó là một chàng trai tốt.

Juliette biết mẹ cô luôn quý mến Joshua Brolin. Chắc chắn có lý do là vì anh đã cứu sống con gái bà, nhưng còn có một nguyên nhân khác, có lẽ là sự đồng cảm tinh thần. Khoảng cách chênh lệch tám tuổi dường như không khiến bà quá bận tâm, thậm chí Juliette còn từng nghĩ rằng đến một lúc nào đó, bà sẽ muốn gả con gái mình cho anh thanh tra. Rõ buồn cười! Báo chí sẽ tha hồ vớ bở: "Nạn nhân của kẻ giết người hàng loạt cưới ân nhân cứu mạng"!

- Này con, việc đó không liên quan gì tới những vụ giết người gần đây đấy chứ? bà Aliec Lafayette hỏi.

- Không, chỉ gặp nhau... thế thôi.

- Ôi, đừng nói với mẹ là "thế thôi", không bao giờ có chuyện gặp nhau "thế thôi" như vậy cả. Có chuyện gì thế? Con thích cậu ấy không?

- Mẹ, có phải việc của mẹ đâu!

- Mẹ không nói gì cả, mẹ vui vì biết tin tức của con.

- Vâng... Con thôi đây, con phải làm việc một chút.

- Juliette, bây giờ là tối thứ bảy cơ mà, con nên đi chơi với bạn bè vào tối thứ bảy....

- Con sẽ suy nghĩ về chuyện đó.

Hai mẹ con chia tay sau những chuyện vui bất tận giữa mẹ và con gái về "người đàn ông trong gia đình", ông Ted Lafayette.

Juliette lên tầng đi tắm, đây là sở thích buổi tối của cô. Khi cái lạnh bắt đầu bao phủ khắp vùng, cô thích nằm dài trong bồn tắm không nước và cảm nhận làn nước nóng dâng lên chầm chậm làm ấm người. Cô dốc hết chai nước tắm tạo bọt vào bồn, trút bỏ áo và quần bò xuống sàn. Trong khi bỏ quần áo bẩn vào giỏ, cô nghĩ đến chuyện cho máy giặt quay ngay sau khi kết thúc khoảng thời gian thư giãn trong nước.

Rồi cô thả mình vào bồn tắm và nhắm mắt lại, nước nóng bao quanh cô khiến đôi chân tê cứng của cô dần tìm lại được cảm giác.

Tiếng chuông điện thoại từ xa vọng lại.

"Ôi! Khỉ thật..."

Có thể có chuyện quan trọng. Hoặc chỉ là mẹ cô lại quên mất một chi tiết nào đó. Tiếng chuông vẫn reo không ngớt. Sau chút lưỡng lự, Juliette quấn khăn vào người rồi chạy tới đầu kia hành lang để nghe máy.

- Juliette phải không? Anh, Joshua đây.

- A! Em xin lỗi vì mãi mới nhấc máy...!

Ngốc quá! Sao không nói với anh ấy chuyện thời tiết luôn đi!

Cô không nghĩ ra gì khác để đáp lại ngay lập tức.

- Này, anh cần em giúp đỡ. Hay đúng hơn là cần bạn em giúp đỡ.

- Anh cứ nói đi.

- Người sưu tập sách thần bí mà em kể với anh ấy mà, em có nghĩ là anh ta đồng ý dành thời gian tiếp anh không?

- Tức là... em nghĩ là có. Anh muốn làm gì?

- Anh đưa anh ta xem một biểu tượng, dường như là một hình vẽ bí ẩn, và anh muốn anh ta cho biết ý nghĩa của hình vẽ đó.

- Để phục vụ cuộc điều tra ư?

Brolin xác nhận.

Quá vui mừng vì có thể trở nên có ích, Juliette không nhắc tới sợi dây tình cảm mỏng manh và mới mẻ giữa cô và Anthony Desaux.

- Đợi em mặc đồ xong, em sẽ gọi anh ta.

- Có lẽ anh đang làm phiền em... anh nói, giọng bối rối.

- Không, sao lại thế? À vâng, thực ra em đang tắm. Thế này nhé, em gọi điện cho anh ta rồi anh đến đón em trong vòng một tiếng nữa nhé.

Một chút ngập ngừng ở đầu dây bên kia.

- Anh không định làm mất thời gian của em, Juliette ạ, việc này nằm trong khuôn khổ cuộc điều tra, tốt hơn hết anh nên tới đó một mình.

- Anthony Desaux là một người hơi đặc biệt, anh ta thích em có mặt ở đó hơn. Hơn nữa, thư viện của anh ta rộng mênh mông, mà em lại đã có chút kinh nghiệm, em có thể giúp anh đỡ tốn thời gian trong trường hợp...

Brolin nhanh chóng nhượng bộ. Dù sao cũng chẳng có rủi ro nào cả, và Juliette sẽ là một cô bạn gái duyên dáng khiến buổi tối của anh vui vẻ hơn, buổi tối mà anh dự đoán là rất buồn tẻ khi phải nghe một ông già ba hoa về kiến thức của mình.

Cuộc hẹn được sắp đặt lúc hai mươi giờ.

***

Khi dừng xe trước cửa nhà Juliette, Brolin chạy nhanh tới xe của các đồng nghiệp đang canh gác để báo với họ rằng anh sẽ đi cùng cô trong vài giờ. Việc đó chỉ mất hai phút thôi, nhưng trời mưa to đến nỗi anh ướt sũng khi trở lại xe của mình, nước mưa chảy cả trong lưng anh.

Juliette chạy từ thềm nhà vào xe với anh.

- Thời tiết chán quá! Cô thốt lên. Còn tồi tệ hơn mùa mưa ở Thái Lan.

- Anh nghe nói đó là một đất nước đẹp. Em đã đi Thái Lan rồi sao?

- Chưa, cô ngượng nghịu thừa nhận. Anthony Desaux rất tiếc vì không thể có mặt ở nhà tối nay. Anh ta có một bữa tối quan trọng với các thành viên ban lãnh đạo của một trong các công ty của mình.

Đang định khởi động xe, Brolin chợt ngừng lại.

- Nhưng Paul, người quản gia, đang đợi chúng ta, Juliette nói tiếp. Chúng ta có thể tha hồ tìm kiếm trong thư viện. Dù sao anh ta cũng đã nói với em là anh ta không biết nhiều lắm về các hình vẽ bí ẩn, nhưng anh ta hứa sẽ giới thiệu vài cuốn sách về chủ đề này.

- Ừ, anh cũng đoán là như thế.

- Và em đã chuẩn bị sanhwich cho chúng ta.

Cần gạt nước quét trên kính trước, làm những giọt nước mưa tan thành một lớp màn đục.

- Không có em thì anh làm được gì cơ chứ?

Juliette nhún vai. Cô có một ý nghĩ nhưng không dám chia sẻ với anh...

Điền trang nhà Desaux phô cái bóng sừng sững kiểu gothic của nó ra dưới cơn mưa tầm tã như một điềm gở. Chớp giật từng hồi trong khu vườn đầy cây cối, soi sáng bức tường mưa màu xám phủ quanh toàn bộ điền trang và xa hơn nữa. Mọi thứ đều đen kịt và mù mịt, rồi một giây sau hiện ra tấm màn chắn bằng nước tối đen và dày như một đám mây tro.

Paul - một người đàn ông tráng kiện trạc bốn mươi tuổi trong trang phục không chê vào đâu được - đang cầm ô đứng đợi " khách mời của ông chủ", nhưng cũng không giúp được hai người khỏi ướt lướt thướt khi bước vào sảnh.

Họ được đưa vào khu nhà tròn rộng rãi, nơi đặt thư viện. Khi Paul đẩy cánh cửa, Juliette lại một lần nữa sững sờ vì không khí huyền bí của nơi này. Những kệ sách dài đã được chiếu sáng để đợi họ tới, nhưng cơn giông, với tiếng gió thổi mạnh, tiếng mưa đập vào cửa sổ và cả các tia chớp, khiến khung cảnh trở nên siêu nhiên hơn lần đầu tiên Juliette tới đây. Cô ngẩng đầu lên, hy vọng nhìn được rõ hơn bức tranh vẽ trên trần nhà, nhưng cũng không đoán được gì hơn.

- Ông Desaux đã lấy sẵn cho anh chị mấy cuốn sách để tham khảo trên chiếc bàn làm việc lớn, người quản gia nói.

"Mấy" cuốn sách thực ra là khoảng ba chục cuốn sách cổ khá dày đặt cạnh chiếc đèn có chụp màu xanh.

- Nếu anh chị cần bất cứ thứ gì, hãy tìm tôi trong bếp, ở cuối hành lang.

Người quản gia gật đầu chào rồi lặng lẽ biến mất.

Juliette ngắm nhìn chồng sách cổ. Chắc chắn chúng được lấy ra từ bộ sưu tập của chủ nhà, từ Địa ngục của riêng anh ta. Paul không nói gì đến căn phòng bí mật. Juliette tự hỏi liệu có phải đây là cách để làm cho cô hiểu rằng anh ta muốn cô kín mồm kín miệng một chút không. Hoàn toàn có khả năng Anthony Desaux không muốn tất cả mọi người biết về các bí mật của anh ta, nhất là một thanh tra của Phòng điều tra tội phạm.

- Chúng ta bắt đầu từ đâu? Brolin hỏi, thoáng chút nản lòng trong giọng nói. Em có nhiều kinh nghiệm tìm kiếm trong thư viện, đúng không?

- Bắt đầu từ phần mục lục, chỉ dẫn, chúng ta kiểm tra tất cả những gì có thể liên quan đến các hình vẽ hoặc biểu tượng thần bí. Thực ra trông hình đó như thế nào nhỉ?

Brolin chìa bức ảnh kỹ thuật số phóng to. Trên bản in laser trong tay anh, chỉ thấy rõ trán và phần trên mắt, hay hốc trên mắt theo lời bác sĩ Folstom. Ở giữa hiện lên một đường đen rất mảnh của hình vẽ bí ẩn. Một kiểu ngôi sao năm cánh.

- Kỳ lạ thật... có thể nói đó là một ngôi sao của quỷ Satan hay thứ gì đại loại như thế, Juliette nhận xét. Anh tìm thấy hình này ở đâu?

- À... trên trán của một nạn nhân.

Anh không muốn nói dối cô.

- Trán ư? Cứ như là... Trời ơi!

Cô đưa tay lên miệng như để ngăn mình thở. Cô xua khỏi đầu những hình ảnh ghê tởm đang lần luợt hiện ra.

- Ta bắt đầu chứ? Chúng ta chỉ có một phần của buổi tối thôi, vì thế không nên để mất thời gian.

Brolin đồng tình, anh thích sự hào hứng toát ra từ cô, tính năng động thường trực trong cô ngay cả vào những thời điểm tồi tệ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.