Giọng nói ngọt ngào nhưng đầy uy quyền, Juliette hiểu rằng nếu không vâng lời, Wayne sẽ hối tiếc ngay lập tức.
Wayne đung đưa người, chần chừ. Rồi hắn cắn mạnh môi dưới và đi ra. Cánh cửa khẽ khép lại.
- Cuối cùng chỉ còn lại chúng ta.
Một bàn tay đặt lên vai Juliette. Những ngón tay xương xẩu bắt đầu vuốt ve cô.
- Tôi thường tự hỏi không biết việc đó có tác động như thế nào tới tôi, giọng nói cất lên. Đôi khi tôi định tới thăm cô, nhưng chưa bao giờ quyết định được. Thật may mắn khi tối nay Wayne lại có mặt ở nhà Leland. Thật ra, nó hay tới đó, mặc dù tôi nói với nó rằng rất nguy hiểm. Nó có thể bị tóm.
Juliette cảm thấy các ngón tay lùa vào áo cô, chạm vào da cô và sờ nắn vai cô. Cô muốn nghiến răng, nhưng hàm cô đau không thể chịu nổi. Tuy nhiên, cô cũng gom đủ dũng cảm để nói, mặc dù rất chậm:
- Ông… muốn gì… ở tôi?
Cho dù không nhìn thấy lão ta, Juliette vẫn nghe thấy tiếng môi nhếch lên ngay cạnh mình, tiếng miệng trề dài ra trong một nụ cười tàn bạo. Bàn tay lần xuống dưới, vuốt ve dây áo lót của cô.
- Cô thấy không, tôi không yêu cầu gì quá đáng cả. Một chút sung sướng và người ta để cho tôi yên.
Lão ta, giờ đây Juliette đã chắc chắn rằng đó là một người đàn ông, lão ta nói ra điều này như thể người ta nói rằng muốn một điếu thuốc lá. Thực sự đơn giản. Lão ta vẫn tiếp tục giọng điệu đó, tình thế không khiến lão ta dao động.
- Vợ tôi và tôi đã nhận Leland làm con nuôi năm 1987, ở Arcadia, bang Florida. Tôi nghĩ là cô sẽ thấy rất bình thường khi chúng tôi thử tìm hiểu thêm về gia đình ruột của nó, chúng tôi muốn quan tâm đến đứa bé. Hiểu nó. Thế là chúng tôi phát hiện ra rằng cô Kate vô tích sự đó sinh được hai đứa. Hai thằng bé sinh đôi. Nhưng vì sợ không thể nuôi nổi một lúc cả hai thằng bé, cô ta đã chọn một đứa để bỏ đi. Cô có hiểu không? Ở nước Mỹ có loại người đó, tôi thề đấy!
Bàn tay lần xuống dưới, các ngón tay thô nhám lướt trên áo lót của cô, sờ nắn bộ ngực đang nhô lên dưới hơi thở run rẩy của Juliette. Cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn trên má.
- Làm sao chúng tôi có thể để thằng bé đó sống với loại bố mẹ như thế được? Giọng nói lại cất lên. Leland xứng đáng được có em của nó ở bên cạnh. Thế là chúng tôi bắt cóc thằng bé. Ôi, chuyện này không phải lúc nào cũng dễ dàng, nó phải sống chui lủi. Với lại chúng tôi chuyển nhà rất nhiều lần. Có thời kỳ, nó thậm chí phải ngủ trong hầm, gần nồi hơi, nhưng nói chung, chúng tôi biết cách đem lại cho nó tình yêu mà nó đáng được hưởng.
Các ngón tay tìm thấy nụ hoa, chúng bắt đầu vê tròn và bóp nhẹ. Giọng nói tiếp tục bình thản cất lên:
- Thằng Wayne đáng thương đã phải chịu nhiều khổ sở, tôi thừa nhận. Vợ tôi rất nghiêm khắc với các con, nhưng bà ấy làm chủ được tình thế. Wayne sống trong bóng tối, chưa bao giờ có ai biết là nó tồn tại cả. Và vì nó giống Leland như hai giọt nước, nên người ta dễ nhầm chúng với nhau. Vợ tôi và tôi đã dạy nó mọi điều. Tất cả những gì nó biết đều là nhờ chúng tôi. Đúng thế, đúng thế.
Bàn tay ấn mạnh hơn chút nữa vào ngực Juliette. Lão ta dùng tay kia chỉ vào hình nộm phụ nữ ngồi trong hốc tường.
- A, thì ra Wayne đã cho cô xem Tác Phẩm của chúng tôi. Làm rất tốt, đúng không? Nó có giải thích cho cô chuyện gì sẽ xảy ra không?
Bàn tay đột ngột bóp nghiến lấy ngực, khiến Juliette kêu lên vì đau đớn.
- Không, cô định nói thế chứ gì? Vậy thì nên biết rằng cô đang đối diện với người đã xuyên thủng bí mật về sự bất tử. Phải, tôi đảm bảo với cô đấy. Tôi được dạy dỗ bằng Thần khúc của Dante. Đó là một tác phẩm thần thánh chứa đựng con đường của đức tin và của những điều kỳ diệu. Cô biết không, khi đọc đi đọc lại, tôi đã khám phá ra tất cả những bí mật nho nhỏ của nó. Viết rất rõ ràng, nhưng phần lớn mọi người không biết đọc các tác phẩm thần thánh. Dante giảng giải cho chúng ta về việc ông ấy đã đi qua chín tầng Địa ngục như thế nào, đã đến nơi chuộc tội ra sao để tìm được nàng Béatrice. Và chính nàng chỉ cho ông ấy đường tới Thiên đường. Tuyệt vời! Đúng không?
Lão ta lại bóp mạnh lên ngực Juliette khiến cô phải rên rỉ.
- A, cô cũng thấy thế ư? Vậy thì bây giờ cô hiểu rồi chứ? Chúng tôi đang khôi phục thân thể của vợ tôi, từng mảnh một, chúng tôi chọn những mảnh giống thật nhất. Ôi, không dễ dàng cho lắm, nhưng chúng tôi làm được, chỉ cần rất kiên nhẫn giở các cuốn catalogue. Đúng là chúng thường được dùng vào việc này, phải không? Trong một xã hội như xã hội của chúng ta, tất cả đều được rao bán, và các cuốn catalogue là để chúng ta mua hàng, phải không?
Juliette cắt ngang và thì thầm một lời đồng tình không rõ ràng.
- Thế là dần dần, chúng tôi thu thập các bộ phận để tạo nên thân hình mới cho Abigail của tôi. Vì chỉ có thể xác chết, còn linh hồn thì không. Nó đi xuống Địa ngục, tới nơi chuộc tội hoặc lên Thiên đường, nhưng nó bất tử. Wayne và tôi hiến sinh một linh hồn ở mỗi tầng Địa ngục, như vậy chúng tôi tới được dòng sông chết Acheron, qua từng tầng một, chúng tôi sẽ tới được với linh hồn Abigail. Thân thể mới sắp hoàn thành và chúng tôi sẽ tìm lại được linh hồn bà ấy. Thế là bà ấy trở về với chúng tôi. Vì dần dần, sông Acheron đưa chúng tôi tới Léthé, dòng sông mê lú, nơi các linh hồn vượt qua đỉnh núi chuộc tội và trở nên trong sạch thoát khỏi mọi tội lỗi. Ở đó, Abigail sẽ đợi chúng tôi với sự trong trắng và thanh khiết, sẵn sàng về với chúng tôi trong thể xác mới mà chúng tôi đã chuẩn bị cho bà ấy.
Còn tồi tệ hơn một cơn ác mộng, Juliette thấy những tia hy vọng cuối cùng biến khỏi cô. Những con người này thật sự điên rồ. Chưa bao giờ cô nghĩ điều này lại có thể xảy ra. Người ta có nói tới những gia đình kỳ quặc ở các nơi khỉ ho cò gáy trên đất Mỹ, nhưng vẫn còn xa với sự thực. Sự thực là những kẻ điên rồ không chỉ có trong nhà thương điên. Suốt cuộc đời mình, chúng ta bước đi trên vỉa hè của một thành phố lớn và từng gặp những người đàn ông hoặc phụ nữ rất bất ổn, rối loạn. Nhưng chúng ta không biết. Chúng ta không thấy họ, cho dù họ vẫn tồn tại, đôi khi ở rất gần chúng ta.
- Ôi, không phải lúc nào cũng dễ dàng đâu, lão ta nói tiếp, đi khắp Địa ngục thật khó khăn và lâu lắc. Và khi không thể chịu đựng được nữa, tôi nhớ tới sự nản chí của Dante và những lời động viên của người dẫn đường Virgine để giúp ông ấy tiếp tục con đường của mình.
Juliette nghe thấy tiếng khớp xương kêu răng rắc. Rồi lão ta bình thản ngâm thơ:
“Hãy dậy đi: chiến thắng nỗi lo sợ
Bằng trí óc, chiến thắng mọi trận chiến
Nếu nó không hoảng hốt vì gánh nặng thân xác.”
Bể cá phát ra một tiếng ục to, một bóng khí nổi từ đáy lên mặt nước như thể nó bỗng hoảng sợ khi nghĩ tới điều sẽ diễn ra tiếp theo.
- Khúc XXIV của “Địa ngục”.
Một khoảng im lặng dài trong căn phòng tối tăm. Rồi con người có bàn tay xương xẩu hỏi bằng giọng rít lên, gần như thì thầm:
- Thế nào, cô tưởng tôi và Wayne bị điên sao?
Juliette lắc đầu, cô muốn nói, nhưng cảm xúc vỡ vụn trong cô như một vòng xoáy các mâu thuẫn.
Bàn tay thả ngực cô ra, lão ta đến đứng trước mặt cô.
- Mở mắt ra.
Juliette cảm thấy mối đe dọa trong mệnh lệnh, cô chọn cách vâng lời. Mi mắt cô mở ra.
Lão ta đang ở trước mặt cô. Quỳ gối.
Khuôn mặt lão ta hằn vết thời gian, những vết nhăn dài trên má giống như vết sẹo. Mặt lão ta dài, cằm nhô về phía trước, nom lão ta giống như tranh biếm họa về một pharaon. Mắt lão ta rất nhỏ, ẩn sau trong hốc mắt. Từ đó lóe ra một tia độc ác.
- Cô biết đấy, Leland tiến hành các thử nghiệm bảo quản, nói cách khác, nó kiểm nghiệm các phương pháp của chúng tôi. Người tiên phong trong công việc của chúng tôi. Nó đã thử với các cẳng tay vì đó là thứ dễ cắt nhất, trong khi chờ đợi chúng tôi hoàn thiện cách làm và chuyển sang những bộ phận quan trọng. Để giải thích cho cô cách nó chọn các người mẫu của nó, thì tôi không biết gì cả, thành thực mà nói, điều đó chẳng có gì quan trọng! Những cô gái đó chỉ là búp bê, là vật thí nghiệm. Nhưng tôi có thể nói với cô rằng nó rất hài lòng về cô bạn mà nó đã làm quen trên internet, nó nói thế. Cho tới ngày cô ta nói không với nó.
Lão ta lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thất vọng.
- Cô ta đã từ chối tình bạn của nó. Cô có tưởng tượng được không? Tôi đã khuyên nó kiên nhẫn, nhưng… không. Quá muộn rồi, niềm vui đã bị vấy bẩn. Nó tới bắt cóc cô, nó đã tặng cho cô tất cả tình cảm, còn cô… Cô, cô đã làm nó chết. Vì thế, không, tôi nói cho cô biết, không có chỗ cho cô trong tác phẩm của chúng tôi đâu.
Không một cảm xúc nào biểu hiện trên nét mặt lão ta, cũng như trong mắt lão.
- Tôi nghĩ rằng vợ tôi không thể tha thứ điều này.
Hắn giơ một bàn tay lên và Juliette cảm thấy một mũi dao sắc nhọn ấn sâu vào trán cô, vẽ một hình thù kỳ dị vào thịt cô.