Âu Dương Hoa tỉnh lại vào buổi sáng sớm, cô nhìn đồng hồ và giật mình, không ngờ là cô đã ngủ từ lúc chiều đến tận sáng hôm sau.
“Có lẽ do mình quá mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật chăng.” Cô tự nhủ.
Trên tủ đầu giường có giỏ trái cây, cô đoán là đã có người tới thăm cô, nhưng do cô mải ngủ nên người đó đã đi về. Âu Dương Hoa gọi điện về công ty hỏi thăm tình hình, thật may mắn là mọi thứ đều ổn thỏa. Cô dù rất tham công tiếc việc nhưng lúc này quả thật là không đủ sức để làm gì cả.
Lãnh Bá Ninh ghé qua để thăm cô, anh ta bảo rằng các vụ án đều đã được giải quyết ổn thỏa, Mạc Phi và “Âu Dương Hoa” sẽ phải gánh mọi trách nhiệm, Lãnh Bá Ninh cũng đã đốt tờ giấy nợ kia. Tâm trạng của cô khá hỗn độn. Về Mạc Phi, mặc dù đúng là anh có một nhân cách không tốt khi ngoại tình và tìm cách chiếm đoạt tiền từ công ty Âu Dương, nhưng gán cho anh cái tội danh âm mưu giết vợ thì có chút quá đáng. Còn về “Âu Dương Hoa”, những gì Tần Liễu làm quả đúng là không thể tha thứ, nhưng người mang tiếng lại là thân phận cũ của cô, Âu Dương Hoa vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Tuy nhiên, xét cho cùng thì đó là con đường tốt nhất, cô không thể đòi hỏi gì thêm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Thiên Tài Tiên Đạo2.
Ta Đi Rồi3.
Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh4.
Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người=====================================
“Cảm ơn anh. Tôi rất cảm kích vì sự giúp đỡ đó, ngoài anh ra thì chắc không ai tin chuyện hoán đổi linh hồn này cả.” Âu Dương Hoa nói, cô thấy khá buồn vì sau này có lẽ cũng không có dịp gặp lại nữa.
Lúc này thì Ngô Đình Ân lại tới, anh ta thông báo “Phía bệnh viện bảo rằng em sẽ sớm xuất viện được thôi. Lúc đó thì chúng ta có thể cùng nhau đi hẹn hò rồi.”
Anh ta cúi xuồng định hôn cô thì Âu Dương Hoa vội né tránh, cả ba người trong phòng đều thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
“Tôi không biết là hai người đã hẹn hò đấy?” Lãnh Bá Ninh lên tiếng trước.
“Phải, tối qua chúng tôi đã xác định tình cảm với nhau. Anh đã nói gì mà cô ấy lại né tránh tôi như vậy?” Ngô Đình Ân nghĩ Lãnh Bá Ninh là người đã khiến cô đột nhiên thay đổi.
“Khoan đã, tối hôm qua tôi đã ngủ đến tận sáng hôm nay cơ mà? Tôi đâu có gặp anh?” Cô nói với Ngô Đình Ân.
“Hôm qua anh đã tới đây mà, còn đem theo giỏ trái cây đó. Em đã nói rằng em cảm động vì những gì anh làm, em bảo em cũng thích anh cơ mà.” Ngô Đình Ân nói.
Âu Dương Hoa lắc đầu, tỏ ý không nhớ gì cả.
“Liệu có phải là chấn thương đã gây ảnh hưởng đến trí nhớ không?” Lãnh Bá Ninh suy đoán.
“Trí nhớ có thể bị ảnh hưởng nhưng cảm xúc thì không? Giờ em chỉ cần xác nhận lại thôi, em có yêu anh không?” Ngô Đình Ân lên tiếng.
“Xin lỗi, mặc dù anh rất tốt, nhưng việc yêu đương thì tôi nói rồi, không thể.” Âu Dương Hoa nói.
Ngô Đình Ân cảm thấy mình bị đem ra làm trò đùa, anh ta khó chịu rời đi. Lãnh Bá Ninh nhìn về xa xăm nghĩ ngợi, anh ta nghĩ tới các khả năng “Nếu như cô có vấn đề về trí nhớ thì anh ta nói đúng, cảm xúc rất khó thay đổi. Tôi từng thấy người mất trí quên mất người mình yêu, nhưng chưa thấy người mất trí đột ngột yêu một người bao giờ.”
“Phải, tôi cảm thấy rất kì lạ. Nhưng anh ta nhìn không có vẻ như là đang nói dối. Và anh ta cũng không có lí do gì để nói dối cả.” Âu Dương Hoa tiếp nối suy nghĩ.
“Thông thường, khi rơi vào tình huống này, tôi sẽ đặt ra giả thuyết về chứng đa nhân cách.”
“Đa nhân cách? Đúng là trên đời này có cái thứ gọi như vậy, nhưng có ai sau khi bị rớt từ trên cao xuống thì hình thành nhân cách thứ hai không? Tôi nghĩ đó là một chứng bệnh xuất phát từ tâm lý.” Cô từng nghe về người bệnh đa nhân cách và các câu chuyện của họ, nhưng chưa nghe về trường hợp nào hình thành nhân cách khác sau chấn thương.
“Đúng vậy, do trường hợp của cô có chút đặc biệt, nên tôi sẽ đặt ra thêm một giả thuyết khác hoàn toàn phản khoa học.”
“Phản khoa học? Chẳng lẽ ý anh là tôi bị người ngoài hành tinh điều khiển. Hay là quỷ nhập?” Âu Dương Hoa hỏi, sau việc hoán đổi linh hồn, thế giới quan của cô đã thay đổi, giờ dù là chuyện vô lý thế nào, cô cũng không bác bỏ.
“So với chuyện hoán đổi linh hồn thì những điều cô nói cũng không quá vô lý. Tuy nhiên, đó không phải điều mà tôi đang nghĩ tới. Giả thuyết của tôi vẫn không rời khỏi vấn đề linh hồn.”
Nghe Lãnh Bá Ninh nói vậy, Âu Dương Hoa hiểu ra ý của anh ta “Có phải ý anh là… buổi tối hôm qua là linh hồn của Tần Liễu đã điều khiển thân xác này?”
Lãnh Bá Ninh gật đầu, anh đưa ra giả thuyết “Có thể lúc đó, hai linh hồn đã tách khỏi thể xác và tranh giành nhau thân xác này. Kết quả là không ai thắng ai. Mỗi linh hồn thay phiên nhau nắm quyền kiểm soát qua mỗi lần đi ngủ.”
Vài hình ảnh bỗng xẹt ngang qua đầu Âu Dương Hoa, cô nhớ lại cảnh hai linh hồn cãi vã. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là như vậy.
“Giờ tôi nên làm gì đây?” Âu Dương Hoa tự hỏi.