Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 43



“Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng có vẻ chỉ có mình tôi biết được nhỉ?” Lãnh Bá Ninh nói.

Sau cuộc bắt giữ tại trà quán kia, Âu Dương Hoa đã muốn tìm một dịp để gặp lại Lãnh Bá Ninh nhưng không tìm được lý do. Cho đến tận hôm nay, cô mới mời anh đến để tham gia buổi sinh nhật của mình.

Thời gian qua, cô đã suy nghĩ rất kĩ về mối quan hệ giữa họ. Cô muốn xác định chính xác cảm xúc của mình có phải đơn thuần chỉ là cảm kích vì những lần anh giúp đỡ cô không. Cũng có thể là do bây giờ Lãnh Bá Ninh là người duy nhất biết cô thực sự là ai nên khiến cô có cảm giác đặc biệt. Sau nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy cảm xúc của cô đối với anh giống với cái cách cô dối với Mạc Phi vào nhiều năm trước.

Còn đối với Lãnh Bá Ninh, cô không biết anh nghĩ về cô thế nào? Liệu có phải đơn giản là cảnh sát quan tâm người dân như anh đã nói không? Hay là do trường hợp của cô quá đặc biệt nên Lãnh Bá Ninh quan tâm hơn bình thường.

Nghĩ nhiều cũng không thể giải quyết được gì, cô nghĩ vẫn nên rõ ràng thì hơn. Dù số lần gặp mặt không nhiều, nhưng họ cũng đã biết nhau được hai năm, cô nghĩ không cần thêm thời gian chờ đợi nữa.

Lúc này, khi chuẩn bị thổi nến, cô đã hỏi Lãnh Bá Ninh “Anh đến đây tham dự tiệc sinh nhật này cùng tôi là do anh muốn đến hay là do sự thương xót?”

Lãnh Bá Ninh không cần thời gian suy nghĩ liền đáp “Là do tôi muốn đến.”

Nghe thấy thế, cô vui vẻ thổi nến. Sau đó cô nói “Anh có muốn biết tôi vừa ước gì không?”

“Không, tôi không giỏi đến thế.” Lãnh Bá Ninh đáp, thái độ của anh không thể đoán là có quan tâm hay không.

Âu Dương Hoa nghĩ rằng nếu không quan tâm thì anh đã không tới đây rồi, cô vẫn tiếp tục kế hoạch của mình “Tôi… đã ước rằng mối quan hệ của chúng ta có thể tiến triển thêm.”

Cô quan sát thái độ của Lãnh Bá Ninh, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh từ chối. Lúc đó thì Âu Dương Hoa cũng chỉ biết chấp nhận, cô không phải người cố chấp như Ngô Đình Ân.

“Cô không sợ nguy hiểm sao?” Lãnh Bá Ninh hỏi.

“Nguy hiểm? Có việc gì lại nguy hiểm?” Cô hỏi lại, Âu Dương Hoa thấy đây không phải lý do thuyết phục để từ chối.

“Ba tôi cũng là một cảnh sát, ông bắt được rất nhiều tội phạm. Và mẹ tôi đã bị giết bởi một kẻ trả thù cho người nhà bị xử tử hình. Chuyện này khiến gia đình tôi cảm thấy rất sốc. Và lúc đó tôi đã nhận ra, người nhà của cảnh sát là những người rất dễ gặp nguy hiểm, đặc biệt là đối với các thanh tra đại diện đi bắt tội phạm.” Lãnh Bá Ninh kể lại câu chuyện tuổi thơ của mình.

“Ra là như vậy.” Âu Dương Hoa hiểu ra lý do anh không muốn bước vào một mối quan hệ, nhưng như vậy có nghĩa là anh không từ chối cô do không thích cô “Nhưng tôi không sợ. Bản thân mỗi người đều có thể gặp nguy hiểm mà, như tôi là chủ tịch công ty, xui rủi vẫn có thể bị kẻ cướp nhắm vào còn gì. Thêm vài mối hiểm họa có đáng là bao. Nếu anh không yên tâm, ngày mai tôi sẽ thuê vài chục vệ sĩ bảo vệ 24/7 là được đúng không?”

Tất nhiên việc thuê vệ sĩ chỉ là nói đùa, cùng lắm cô chỉ thuê một hai người để bảo vệ mình lúc quan trọng. Lãnh Bá Ninh có vẻ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, cô lại thuyết phục thêm “Anh bảo rằng người nhà của cảnh sát đều phải gặp nguy hiểm, vậy khi anh còn nhỏ, là người nhà cảnh sát, anh có ý muốn từ bỏ ba mình vì nguy hiểm không?”

“Tất nhiên là không.”

“Mẹ của anh cũng chưa bao giờ lo sợ đúng chứ? Bà đã có cuộc sống hôn nhân rất vui vẻ trước khi gặp chuyện không may phải không?”

Lãnh Bá Ninh không thể phản bác. Âu Dương Hoa biết là anh đã bắt đầu lung lay quan điểm, cô hỏi thẳng anh “Bỏ qua hết mọi lo lắng và tính toán đi, tôi chỉ muốn anh trả lời thật lòng mình. Anh có yêu tôi không?”

Với lời nói đó, Lãnh Bá Ninh thử nghe theo lời cô, tưởng tượng rằng nếu mình không phải là thanh tra cảnh sát, không cần phải bận tâm về các mối nguy hiểm rình rập, thì anh có muốn tiến xa hơn với cô không. Lãnh Bá Ninh ban đầu tiếp cận Âu Dương Hoa vốn bởi vì tình tiết vụ án đặc biệt trong vụ phá thắng xe, sau đó anh tiếp tục giúp đỡ cô là vì tinh thần chính nghĩa, nhưng trong thời gian đó, quả là anh đã bắt đầu có ấn tượng khác về cô.

“Có.” Lãnh Bá Ninh đáp.

Cô chỉ cần lời xác nhận đó mà thôi. Âu Dương Hoa mỉm cười, cô xác nhận mối quan hệ của họ bằng một nụ hôn.

Kết thúc buổi tiệc sinh nhật, Lãnh Bá Ninh rời khỏi khu chung cư của Âu Dương Hoa. Anh để ý thấy một người đeo kính râm và khẩu trang đang quan sát nơi này. Linh cảm mách bảo Lãnh Bá Ninh rằng người này có ý đồ xấu. Tuy nhiên anh không thể bắt người đó mà không có chứng cứ được. Lãnh Bá Ninh tự hỏi có phải mình quá lo lắng rồi chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.