Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 88: Tâm sự của hai người



Rina và Anders đứng đối diện nhau, cả hai không biết phải nói gì.

Anders nhìn trên cổ cô, đó là khăn quàng đỏ mà anh đã tặng cô vài ngày trước khi lên đường làm nhiệm vụ…Rina đỏ mặt nhìn anh:

“Cậu…không ngủ được à?”

“Ừ. Cậu thì sao?”

“Tớ lo cho Yue, nên mang chăn tới đắp cho cậu ấy” – Rina thành thật đáp. Anders gật gù:

“Ừm. Roy vẫn chưa tỉnh lại”.

“Vết thương khá sâu, nhưng hi vọng mọi thứ sẽ ổn”.

Anders nhìn Rina. Anh nhớ lại văn tự trong cuốn trục cổ mà Elric nhắc tới.

Hậu duệ của nữ thần Yuria, thánh nữ tượng trưng cho linh hồn thuần khiết của ánh trăng, là cô gái đang đứng trước mặt anh.

“Nếu có máu của cô ấy, Troy sẽ thức tỉnh về hình dạng nguyên thủy của nó sao?” – Anh thầm nghĩ. Rina cũng biết rất rõ điều này. Vẫn còn nhiều bí ẩn xoay quanh, nên cô vẫn không dám chắc chắn. Cô cũng không thể ngờ, mình lại có thể khai triển hoán thân thuật.



“Cậu đang nghĩ gì vậy?” – Anders nhìn đôi mắt mơ màng của Rina. Cô ngoảnh mặt lại, rồi điềm tĩnh nói:

“Cậu…sắp đi rồi nhỉ?”

“Ừ, đây là ý của ngài Sera, tớ cũng thuận theo ngài ấy. Sau vụ việc hắc ấn mà Raymon khắc lên tớ, tớ vẫn chưa thể chắc chắn điều gì”.

Rina gật đầu. “Bọn Nora đã mạnh như vậy rồi, thì thủ lĩnh của chúng còn có thể ghê gớm hơn thế nào nữa đây? Những pháp sư như chúng ta, căn bản vẫn chưa có kinh nghiệm thực chiến nhiều”.

“Mọi thứ càng ngày càng khó khăn…” – Anders lầm bầm. Rina nhìn lòng bàn tay mình, huyết mạch phượng hoàng, chu tước vẫn đang chảy trong cô. Thật sự không thể hiểu, rốt cuộc, tại sao cô lại mang trong mình thứ sức mạnh kế thừa của nữ thần Yuria chứ?

“Cậu có nghĩ, người của Nora có kẻ biết đến cuốn trục phong ấn kia không?” – Rina lo lắng. Anders đanh mặt:

“Không loại trừ khả năng đó. Một, là có kẻ trong bọn chúng biết, nhưng vì mục đích nào đó, hắn không tiết lộ cho bọn chúng. Hai, có thể bọn chúng chưa ai biết tới sự tồn tại của cuốn trục mà chỉ nhắm tới 9 pháp sư long viêm như tớ và Helen thôi. Và, nếu trường hợp 1 xảy ra, thì khả năng cậu gặp nguy hiểm là rất cao. Hơn nữa, vụ việc của hoàng đế Conroy vẫn là một ẩn số, nhưng tớ tin bọn chúng sẽ tạm thời không đụng đến Kerma” – Anh nhìn cô.

Rina gật đầu: “Ừ, tớ hiểu. Chúng ta bây giờ phải bảo vệ nhau thôi. Nhân lực của Fressia đã bị lung lay rất nhiều sau cái chết của hoàng đế đệ tứ. Tam đại gia tộc cũng không thể cầm chừng tình hình. Còn việc ở đây, chắc phải quay về Fressia báo cáo, rồi mới nhận được chỉ thị tiếp theo”.

Anders sực nhớ gì đó, anh nắm vai cô: “Cậu quay qua đây”. Rina giật mình, va vào ánh mắt sắc lạnh của anh.

“A…Anders à” – Cô ấp úng.

“Trước khi bọn Nora tấn công, tớ đã nghe Yue kể cả rồi. Mắt của cậu có ổn không?”

Rina mỉm cười, trấn an: “Tớ không sao đâu”.

“Cậu nói dối, đã xảy ra chuyện gì sao? Thảo dược mà họ chữa cho cậu có vấn đề phải không?” – Anders gặng hỏi.

Rina há hốc: “G…Gì? Yue kể cho cậu nhiều thứ vậy sao? Đồ ngốc này!”



“Ra là vậy…” – Anders thở dài, một tay ôm mặt. Rina cười xòa: “Xin lỗi vì không kể cho cậu, tớ chỉ…không muốn Anders phải lo lắng thêm chuyện gì nữa”.

Anders chỉ đáp nhẹ: “Chỉ cần tớ mạnh lên, thì có thể bảo vệ cậu và mọi người, đúng không?”

“Sao?” – Rina tròn mắt. Anders mỉm cười:

“Yên tâm đi, tớ sẽ không để ai trong chúng ta phải chết đâu. Chúng ta phải đùm bọc nhau, nhỉ?” – Nụ cười của anh như xua tan bao mệt mỏi đè nặng trong lòng Rina. Cô gật đầu lia lịa: “Ừ”.



Ngày hôm sau…

“Mọi người…” – Các pháp sư trị thương của Kerma đẩy cửa ra. Yue giật mình ngồi dậy, chạy ngay ra chỗ họ: “Roy…cậu ấy”. Những người còn lại cũng hồi hộp chờ đợi.

“Nhờ cô Yue cầm máu, nên vết thương không bị rách ra quá nhiều. Nhưng có chuyện này chúng tôi muốn nói…” – Một pháp sư trị thương trong số họ nói tiếp…

Hailey sốt ruột: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Thưa công chúa…chúng thần phát hiện có chất độc trên cơ thể của cậu ấy. Có lẽ là trên lưỡi hái của tên Kura kia, có tẩm chất độc sẵn. Nhưng kì lạ là, chúng tôi không thể nào tìm ra được các thành phần trong đó là gì”.

Mọi người ai nấy nghe xong đều bàng hoàng. Yue hay tin thì kích động, chạy tới nắm cổ áo của người kia:

“Anh đùa với tôi sao!? Việc quan trọng như vậy, tại sao không chịu nói sớm, hả!? Đã…đã 1 ngày trôi qua rồi…” – Nước mắt cô giàn giụa, không dám tin vào thực tại…

“Không thể nào…nếu vậy thì thời gian còn bao lâu chứ?” – Helen sốt ruột.

“Thưa, dựa theo thể trạng hiện tại của cậu ấy, thì chúng tôi đoán cậu ấy chỉ còn được 2 ngày nữa thôi…Nếu không chữa trị kịp, thì có thể sẽ…”

Mọi người đều bàng hoàng. Anders nghiến răng: “Khốn kiếp”. Tom đờ cả người…”Nếu lúc đó, mình ra tay cứu cậu ấy kịp thì đã…”

Bên này, Leon cũng đang dằn vặt chính mình: “Khốn nạn…đều tại mình, đều tại mình hèn nhát!”

Yue gạt nước mắt, đứng dậy: “Cho tôi vào”.

Hai pháp sư trị thương ngạc nhiên nhìn cô. “Cô định…”

Yue trừng mắt: “Tôi sẽ kiểm tra cho cậu ấy”.

Elric ngạc nhiên: “Yue, em…”

“Chưa thử thì làm sao mà biết được ạ. Em nhất định phải tự mình kiểm tra cậu ấy”.

Hai người kia chần chừ, quay sang Hailey và Helen: “Công chúa…”

“Cho cô ấy vào đi”.



Cánh cửa mở ra, Yue nhanh nhẹn bước vào trong. Trên giường điều trị, Roy vẫn đang hôn mê sâu…Cơ thể anh tái nhợt, máu đã tạm thời cầm được, nhưng chưa thể băng bó do chưa giải được độc trong cơ thể.

Yue nhìn gương mặt tiều tụy của Roy, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô dồn ma lực vào tay, rồi chạm lên vết thương ở bụng của anh để kiểm tra…trong khi đó, cô nhìn quanh phòng điều trị, có những mấu giấy viết vội, xem ra là những thành phần phân tích từ chất độc kia.

“Có thể cho tôi xem tờ giấy đó được không?”



Ở bên ngoài, mọi người vẫn đang rối trí. Elric tức giận, nắm chặt tay:

“Rốt cuộc thì chúng là cái thứ gì vậy chứ?”

Meine cương quyết nói: “Đến lúc này rồi, nếu em không kích hoạt được pháp trận không – thời gian, thì Roy sẽ chết. Quãng đường từ Kerma trở về Fressia quá dài, nếu dùng chu tước thuật của Rina thì nhanh nhất phải mất 3 ngày, liệu em ấy còn cầm cự nổi không?”

Mọi người đều im lặng. Đúng là không còn cách nào cả…chưa kể bên ngoài sắp sửa có bão tuyết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.