Linh Hồn Dưới Ánh Trăng

Chương 96: Lãnh địa Tigris



Tới một khu rừng cách thủ đô 10km, Sera và Anders quyết định dừng chân ở đây. Trước mặt Anders là một khu rừng rậm nguyên sinh, trông không có vẻ gì là có bãi đất trống xung quanh. Anh bắt đầu thắc mắc:

“Công tước, chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện ở đâu vậy ạ?”

Sera nắm một bàn tay lại, rồi mỉm cười: “Thấy cái hang thỏ trước mặt không?”

Anders tiến tới gần mép rừng, quả đúng là có hang thỏ thật. Nhưng thế thì sao chứ, đừng bảo là chui vào cái hang nhỏ như con kiến thế này nhé.

Sera trông vẻ mặt buồn cười, ngờ nghệch kia của Anders thì bụm miệng. Ông kéo anh ra sau lưng mình, rồi nói: “Né ra đi nhóc”. Ông triệu hồi ma pháp, rồi đấm mạnh xung quanh cái hang. Kết giới lập tức xuất hiện, bao bọc xung quanh Anders và ông. Anders ngạc nhiên: “Pháp trận này…”

Thoắt một cái, Anders đã thấy mình ở trong một không gian kì quặc. Xung quanh là bốn bức tường hệt như một thánh điện. Có đuốc và mùi hương của đèn dầu thoảng qua. Trước mặt 2 người họ còn có một con đường tối hun hút, tưởng chừng không có điểm dừng. Anders toát mồ hôi, chỉ về cuối con đường:

“Công tước…chúng ta đang ở đâu thế?”

Sera phủi bụi dính trên quần áo, rồi nói: “Ở bên trong hang thỏ”.

“Hả?” – Thoạt đầu anh còn tưởng ông mất trí, nhưng xem chừng thì có vẻ điều ông nói là đúng, vì ông đã khai triển một pháp trận rất lạ, khác với những pháp trận anh từng quan sát trước đây. Nhưng có điều, khung cảnh xung quanh đâu giống hang thỏ nhỉ, trông nó kì bí giống với lãnh địa của một nước thì hơn…

Sera đút hai tay vào túi quần, rồi thản nhiên đi về phía trước: “Đi nào, nhóc, không là ta bỏ lại đấy”. Anders lúng túng, rồi chạy lon ton theo phía sau: “Vâng…vâng ạ”.

Đi mãi đến cuối con đường, Anders lộ vẻ mặt kinh ngạc. Sera liếc nhìn anh chàng, rồi nở nụ cười thân thiện: “Nhóc, chào mừng tới Tigris, lãnh địa của loài hổ nguyên thủy”.

Anders đơ cả người. Anh vừa phấn khích, vừa cảm thấy hồi hộp với quang cảnh trước mắt…”Thật không thể tin nổi”.

Trước mặt Anders, quả đúng là thánh điện. Một thánh điện oai phong, hùng vĩ. Xung quanh tạc những bức tượng linh thú hổ nguyên thủy trong truyền thuyết. Những ngọn đuốc xung quanh liên tục thắp sáng, như một sự chào đón dành cho vị khách lạ mặt này.

Phía trên cao là một vũ đài, Anders càng ngạc nhiên hơn nữa khi ngồi trên vũ đài đó là một con hổ khổng lồ còn sống. Trông từng nét mặt, biểu cảm của nó toát lên vẻ uy nghi, quyền lực, còn có cả chút sát khí len lỏi nữa…Sera mỉm cười nhìn lên nó, rồi quay sang Anders:

“Thấy sao?”

Anders không dám nói gì, vì cái khí chất khủng khiếp của con hổ phía vũ đài kia có phần làm anh e dè. Sera thì thầm: “Lão ta là Panthera, là tên hổ mạnh nhất và sống lâu nhất ở Tigris này”. Anders chỉ gật đầu không nói gì.

Panthera nhướn mày, rồi bảo: “Xem ai đến kìa. Sera, ngươi có vẻ rảnh rang với cuộc sống hiện tại quá nhỉ? Không còn muốn đi chu du nữa sao? Hơn nữa chỉ cần tốn thêm một ít ma lực là có thể dịch chuyển tới Tigris, hà cớ gì phải tới gần hang như vậy, ngươi đúng là làm màu".

Sera cười phá lên: “Ha ha, không không. Hôm nay tôi tới, là muốn đưa đệ tử tới đây lĩnh hội ma pháp”.

“Lĩnh hội? Thằng nhóc này sao?” – Panthera khó hiểu, nhìn sang cậu nhóc trông có vẻ non nớt này.

Anders cúi đầu: “Thưa ngài, tôi là Anders Paulie, là pháp sư của Fressia, và…cũng là học trò của ngài Sera đây ạ”.

Panthera cảm nhận được ở cậu thanh niên này, có một sức mạnh rất lớn mà ngay cả ông cũng không thể nhìn thấu hết. Ông đanh mặt:

“Nhóc con, có biết gia tộc Frostine không?”

Anders nghĩ trong bụng: “Frostine? Là gia tộc của Mira…”. Anh nhanh nhạy đáp: “Biết ạ, tôi cũng biết cả thuật triệu hồi linh thú của tộc họ nữa. Nhưng theo như sách vở tôi đọc được, thì tộc Frostine chưa thể triệu hồi được linh thú hổ…”

“Phải. Muốn triệu hồi một linh thú bất kì, các ngươi phải thực hiện khế ước với nó. Một khế ước viết bằng máu. Gia tộc Frostine có thể triệu hồi 10 linh thú cơ bản, nhưng chỉ trừ hai linh thú nguyên thủy là hổ bọn ta và loài rồng của tộc Mirenda mà thôi. Rồng của tộc Mirenda nằm trong phạm trù khế ước phong ấn từ người này sang người kia thì không nói, nhưng bọn ta ở một phạm trù khác, một phạm trù tự do và rất khó khuất phục”.

Anders đanh mặt lại: “Vậy nên, có phải chỉ những người có bản lĩnh thì mới có được khế ước với linh thú hổ các ngài thôi đúng không?”

“Không sai. Nhóc cũng thông minh đấy. Nhìn sang bên kia đi” – Panthera vẫy đuôi sang hướng phải. Anders nhìn sang, thì thấy có hàng trăm bia mộ ở đầu bên kia tượng đài.

“Cái…cái đó” – Anders ngạc nhiên khi trông thấy chúng. Panthera điềm đạm nói: “Đó là mạng của những kẻ đã không vượt qua thử thách của bọn ta. Trong mấy trăm kẻ xấu số đó, có đến hàng chục người thuộc tộc Frostine”.

Anders bắt đầu cảm thấy lo lắng. Anh quay sang: “Nếu…nếu vậy thì…không lẽ trước giờ chưa có ai có thể kí thành công khế ước với các ngài sao?”

Panthera chỉ im lặng. Chợt từ sau vũ đài, hai cậu bé nom mặt mũi giống hệt nhau xuất hiện, ném xuống một cuốn trục ma thuật. Cuốn trục được giải phong ấn, trên đó có ghi vài cái tên. Sera nhìn lên cặp anh em sinh đôi đó, rồi vẫy tay:

“A, chào Jayden, Jaylen, hai người vẫn khỏe nhỉ”.

Đó là hai anh em hổ Jayden và Jaylen. Họ sở hữu vẻ ngoài như những đứa trẻ 15, 16 tuổi, nhưng thực chất, họ cũng thuộc dòng tộc hổ nguyên thủy đã sống cả ngàn năm, hình dạng cơ thể người đó chỉ là hình dạng duy trì tạm thời thôi. Mái tóc trắng của hai anh em tượng trưng cho giống loài của họ, loài bạch hổ oai phong, bí ẩn. Và, từ trước đến giờ, chỉ duy nhất một người có thể kí khế ước thành công với hai người đó.

Anders liếc nhìn những cái tên trên cuốn trục. Anh ngạc nhiên: “Cái này…là ngài Sera. Khoan…khoan đã, còn có cả hoàng đế đệ ngũ và và đệ lục sao?”

“Phải. Hai đứa đó là học trò của ta, cũng là 2 thiên tài đấy. Tuy nhiên, cả 2 đều chưa có cơ hội ứng dụng pháp trận triệu hồi trên thực chiến. Ta là người đầu tiên có thể dùng ma lực để triệu hồi hổ thuật, nhưng cũng chỉ triệu hồi được những thuộc cấp dưới ngài Panthera và hai anh em sinh đôi kia thôi”. – Sera từ tốn nói, trong lòng nhớ về hai người học trò cũ xuất chúng kia.

“Có thể triệu hồi được cả Saxon, cũng là thành công lớn của nhóc rồi, Sera” – Jayden cười bảo. Anders có phần hơi lấn cấn, trông mặt mũi hai anh em hổ kia cũng chỉ ngang tuổi anh, nhìn vào ai mà tin được là đã sống cả ngàn năm rồi chứ, lại còn gọi Sera là “nhóc” nữa cơ.

Sera cười ngán ngẩm: “Quả nhiên vẫn cho tới giờ, chỉ có Vincentio là vượt mặt được ta. Được rồi, Anders, nhóc muốn sao?”

“Sao…sao là sao ạ?” – Anders lắp bắp. Panthera lại tiếp:

“Giờ, nhóc có 2 lựa chọn. Một, ngay bây giờ, dùng máu kí khế ước lên cuốn trục ma thuật đó, rồi tiếp theo sẽ được khổ luyện để cộng hưởng với sức mạnh của linh thú bọn ta. Hai, nhóc bỏ cuộc và trở về làm một pháp sư bình thường, không có gì đặc biệt. Chọn đi”.

Anders bắt đầu có chút lung lay…

Nếu không thể vượt qua bài kiểm tra ở thánh địa Tigris, anh không thể đủ sức mạnh chống lại bọn Nora được, càng không thể bảo vệ mọi người. Nhưng nếu thất bại ở đây, sẽ chẳng có tương lai nào được viết tiếp…

Panthera thở dài: “Được rồi, dù gì cũng chỉ là một đứa nhóc, cơ hội vẫn còn dài. Ta sẽ cho nhóc 6 ngày để suy nghĩ”.

Sera ngạc nhiên: “6 ngày…có lâu quá không ạ?”

Trong khi Sera và Panthera bàn bạc, Anders vẫn không ngừng suy nghĩ. Anh chợt nhận ra, mình vẫn chưa thể triệu hồi hoàn toàn một pháp trận tấn công hoàn hảo cho riêng mình…Hầu hết chỉ là những đòn đánh không gây sát thương quá lớn cho đối thủ…Nếu muốn cộng hưởng với sức mạnh của hổ nguyên thủy, anh cần phải có một pháp trận phản công đủ mạnh…

Anh cau mày lại, tay nắm chặt: “Ngài Panthera, tôi có thể hẹn ngài một dịp khác được không?”

Sera ngạc nhiên, quay sang: “Nhóc…”

Panthera chỉ im lặng. Anders lại tiếp: “A…chẳng qua là…nếu muốn trong quá trình khổ luyện, thì tôi nghĩ mình vẫn cần một pháp trận nào đó cho riêng mình. Nhưng bây giờ, đó vẫn là điều tôi còn thiếu. Thế nên…”

“Được rồi. Chấp thuận theo yêu cầu của ngươi, nhóc. Chừng nào luyện xong cái pháp trận bản ngã của mình, rồi hẵng tới tìm ta”.

Jayden và Jaylen, cả Sera đồng loạt nhìn ông: “Panthera, ngài…”. Đây là lần đầu tiên, họ thấy Panthera dễ tính đến vậy…

Anders mừng rỡ, lập tức cúi người: “Cảm ơn ngài rất nhiều!!!”.



Một lát sau, Anders đã ra cửa hang để chờ Sera bàn chuyện. Ở bên trong, Sera vẫn đang tỏ vẻ khó hiểu:

“Ngài Panthera, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài dễ chịu như thế đấy”.

Panthera vươn người, rồi đáp: “Ta xấu tính tới thế à, nhóc Sera?”

Người em Jaylen của cặp sinh đôi lên tiếng: “Vâng, lần đầu thấy ngài hiền hậu đấy”.

Panthera thở dài: “Chà…chả biết. Chỉ là cái phong thái của thằng nhóc đó, làm ta nhớ đến một kẻ cũng có đầu óc tính toán như vậy…”

Jayden ngạc nhiên: “Ý ngài, là Vincentio sao?”

Sera cũng có cảm giác ngờ ngợ như vậy…Panthera lại tiếp:

“Ừ, cái thằng nhóc đệ lục ấy, đúng là thiên tài yểu mệnh. Thôi bỏ đi, cũng là quá khứ rồi. Này Sera, cặp bài trùng trong lời tiên tri của nữ thần mặt trăng, ngươi đã tìm ra chưa?”

Sera có chút trầm lặng. Nhưng rồi, ông chỉ nở nụ cười: “Chà, tôi cũng không biết nữa. Suốt bấy lâu nay tôi chỉ đi chu du để nhìn ngắm thế giới thôi mà. Nhưng sao ngài lại đề cập đến chuyện đó?”.

Panthera nghiêng cổ: “Chả biết, chỉ là hỏi vậy thôi”. Sera cúi đầu: “Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép” – Rồi ông quay lưng đi. Sera vừa sải bước, vừa nhìn về Anders đang quay lưng về phía mình:

“Lời tiên tri…chà…ta vốn không phải là người tin vào điều đó. Nhưng,…biết đâu được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.