Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Quyển 4 - Chương 50



Chúng ta đi đâu đây? Sau này phải làm gì?

Hai người Triển Lâm cũng mê mang hệt như tất cả các tiểu tình nhân trốn nhà khác, ai nấy đều ôm tâm sự, nhưng chẳng người nào mở miệng nói trước, cuối cùng vẫn là Lâm Cảnh Phong đề nghị: “Về nội địa trước, tiếng Quảng Đông nghe không hiểu”

Lâm Cảnh Phong và Triển Hành nắm tay nhau chờ qua cửa quan, điện thoại reo.

Triển Hành: “Aiz, anh là ai thế?” Chợt ý thức được âm lượng mình quá vang, vội thu nhỏ giọng: “Hổ ca?”

Hoắc Hổ ở đầu điện thoại bên kia tha thiết mong ngóng nói: “Nhớ cậu quá…”

Triển Hành vừa đi vừa la: “Đáng thương chưa, Trương Huy không cho anh ăn no hả?”

Hoắc Hổ: “Bên này khô bò ăn hổng ngon…”

Triển Hành: “Em có mua kẹo sữa, còn có khô bò Aji Ichiban nữa, có thể ăn liền”

Hoắc Hổ: “Khi nào cậu về? Chờ chút, để kêu Trương Huy huynh đệ nói chuyện với cậu”

Triển Hành ngẫm nghĩ, rồi đưa điện thoại cho Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong thờ ơ nói vài câu, rồi cúp.

“Ăn ở đều do Trương Huy bỏ tiền” Lâm Cảnh Phong nói: “Mời chúng ta tới Kiềm Đông Nam chơi, đi không?”

Triển Hành nổi hứng nói: “Đi”

Lâm Cảnh Phong trầm ngâm chẳng lên tiếng, Triển Hành nói: “Thư giãn đi, sau này sẽ về Bắc Kinh chứ?”

Lâm Cảnh Phong vẫn im lặng, Triển Hành nói: “Em đi gọi điện thoại đặt vé máy bay, dừng chân ở đâu đây?”

Lúc qua cửa quan thì đã xế chiều, Lâm Cảnh Phong nói: “Đi dạo đây đó trước đã, đặt vé bay tới Quý Dương trong đêm nay”

Triển Hành: “Nhà Trương Huy có gì vui không nhỉ?”

Lâm Cảnh Phong: “Không biết…Hình như anh ta có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nhờ chúng ta giúp, đương nhiên sẽ trả tiền, thù lao gặp mặt thỏa thuận, bởi vì em không có đó, nên Hổ ca vẫn chưa đáp ứng, tiểu Đường cũng không chịu, giờ anh ta vẫn chưa về nhà”

Triển Hành gật gật đầu, thời gian còn sớm, hai người đi dạo quanh vùng một vòng, trong cửa hiệu bày đầy bình hoa nghệ thuật, có đồ cổ, cũng có tân phảng, giá của mỗi món đều đi kèm một chuỗi số 0 đằng sau.

Triển Hành xem qua giá các món hàng, nói: “Sau này chúng ta cũng có thể bán vài món cựu phảng, không tệ đúng không? Không cần chạy trốn bán sống bán chết nữa”

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, y khoác vai Triển Hành: “Anh nói thẳng, tiểu Tiện, nếu em hối hận, vẫn có thể trở về”

Triển Hành: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Anh muốn làm một chuyến lớn”

Triển Hành nghe không rõ, lập tức vui sướng điên cuồng: “Giờ đi thuê phòng?”

Lâm Cảnh Phong tức giận nói: “Là làm một chuyến! Chứ không phải làm một pháo!” Oán hận đẩy đầu Triển Hành, quay lưng bỏ đi. [*một chuyến (yī piào) đọc na ná với một pháo (yī bāo)]

Triển Hành vội đuổi theo sau Lâm Cảnh Phong, hỏi: “Cái gì? Anh nói cái gì?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Anh muốn kiếm một khoản cuối cùng, xong sẽ thu tay, ít nhất cũng phải làm một cuộc mua bán chục triệu, một khi tiền đến tay, chúng ta sẽ không cần chạy đông chạy tây nữa”

Triển Hành: “Không hay đâu, nguy hiểm lắm, để em nghĩ xem, anh bán cái hộp chưa?”

Lâm Cảnh Phong: “Gửi chỗ Bân tẩu rồi, chị ấy sẽ nghĩ cách giúp anh, anh nghi Thanh Vân trai ở Phan Gia viên có tai mắt của lão già”

Triển Hành: “Trước hết chúng ta hãy gom tiền lại đã, được không?”

Lâm Cảnh Phong: “Được, cho em quản cả đấy, nhưng còn lâu lắm mới đủ”

Triển Hành: “Không đủ thì kinh doanh buôn bán gì đó, từ từ mà kiếm”

Lâm Cảnh Phong không vui nói: “Anh là đang báo cho em biết, chứ không phải trưng cầu ý kiến em. Anh đã nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ là chuyến cuối cùng”

Triển Hành: “Thường trong phim truyền hình và phim điện ảnh, ‘Lần cuối cùng’ trước khi rửa tay gác kiếm của nhân vật chính đều có kết cuộc nát bét”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Em chỉ nói giỡn cho vui thôi”

Lâm Cảnh Phong: “Mặc kệ em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ làm. Nếu em không chấp nhận được, thì giờ cứ về nhà đi, vẫn còn kịp đấy”

Triển Hành: “Không làm là không làm, nếu đã quyết định rồi, tại sao lại còn muốn thêm chuyến cuối nữa chứ?”

Lâm Cảnh Phong lại quay lưng bỏ đi, Triển Hành kéo tay Lâm Cảnh Phong, nghiêm túc nói: “Hôn cái”

Đầu phố ngày xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, Lâm Cảnh Phong một tay ôm Triển Hành, hai người hôn môi nhau.

Dân phong ở thành thị di dân thậm chí còn cởi mở hơn cả ở Hương Cảng, hai nam sinh hôn nhau ở đầu đường cũng không gây chú ý cho người nhiều lắm, lát sau Triển Hành đeo kính mát lên, nói: “Đi tìm Hổ ca trước, biết đâu anh lại từ từ thay đổi chủ ý thì sao?”

Lâm Cảnh Phong không kiên trì nữa, đáp: “Được”

Hai người đi Quý Dương, dựa theo địa chỉ Trương Huy cung cấp, đêm đó sang xe tới xã Khải Lý thuộc châu tự trị của dân tộc Miêu và dân tộc Động ở Kiềm Đông Nam.

Dựa theo lộ trình Trương Huy cung cấp, họ chuyển xe từ Quý Dương tới Khải Lý, rồi từ Khải Lý tới Cẩm Bình, cuối cùng khi tới trại của tộc Động thì đã là ba giờ khuya, bốn phía tối đen, trên chuyến xe cuối, dưới hàng ghế cuối cùng chỉ còn mỗi Lâm Cảnh Phong và Triển Hành.

“Đến rồi hả?” Triển Hành dựa vào người Lâm Cảnh Phong ngủ gà ngủ gật, Lâm Cảnh Phong chẳng chút biểu cảm đưa tay ra chỉ, xe dừng, Triển Hành giật mình một cái, nhìn ra ngoài, núi đồi bạt ngàn đen kịt một mảnh.

Tài xế thả họ xuống đường, Triển Hành mắt nhập nhèm ngáp dài, đi qua ven đường tiểu.

“Đừng đi xa quá” Lâm Cảnh Phong nói: “Sư phụ không có súng, đều gửi hết ở chỗ Bân tẩu rồi”

Triển Hành mờ mịt gật đầu, hỏi: “Chúng ta tới để du lịch mà”

Lâm Cảnh Phong rút thanh Tạng đao quấn vải trong ba lô leo núi ra, tháo vải, buộc nó sau lưng.

“Giờ đi đâu?” Triển Hành hỏi.

“Đi” Lâm Cảnh Phong bảo: “Trương Huy kêu chúng ta chờ ở một nơi, sẽ có người tới đón”

Triển Hành: “Nhà anh ta rất giàu sao?”

Lâm Cảnh Phong: “Phỏng chừng là dân bản xứ, anh ta chưa từng nói cho em nghe về hoàn cảnh trong nhà anh ta à?”

Triển Hành ngẫm nghĩ, nhớ lại lời Trương Huy nói, phỏng chừng thuộc thế lực dân tộc thiểu số, xung quanh chả có lấy một ngọn đèn, chỉ có bầu trời đầy sao đang tan biến dần về phương tây, Lâm Cảnh Phong cảnh giác thời thời khắc khắc, dẫn Triển Hành đi tới cửa trại.

Một người đàn ông gầy gầy ngồi bên đường hút thuốc, nghe thấy âm thanh vội vàng đứng dậy.

“Tới rồi?”

Người đàn ông nọ không ngờ chính là Trương Huy, anh ta mặc trang phục Miêu tộc, Triển Hành la wow một tiếng, cười nói: “Cản giác khác hẳn lần trước nhỉ!”

Trương Huy cười gian: “Tính thời gian cũng vừa khớp” Anh giơ tay lên nắm giữa không trung, một đốm sáng từ trên người Triển Hành bay ra, lao về phía lòng bàn tay gầy của anh ta, bị anh ta tóm lấy.

Lâm Cảnh Phong lập tức không vui: “Anh hạ cổ trên người tiểu Tiện sao?”

Trương Huy vội giải thích: “Không có ý gì khác, chỉ là một con ong dẫn đường thôi, sợ các cậu đi lạc”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, y quan sát Trương Huy, lần cuối họ từ biệt là ở La Thành, cũng có nghĩa là, khi đó Trương Huy đã lên kế hoạch sẵn, muốn mời họ tới, nhất định sẽ không đơn thuần là mời khách tới du lịch, chắc chắn còn ôm mục đích gì khác nữa?

Trương Huy nói: “Tới rồi thì tốt, lên ngựa thôi, vừa đi vừa nói, cảm ơn các cậu, huynh đệ”

Lâm Cảnh Phong nhướng nhướng mày, trong lòng hơi phản đối hành vi của Trương Huy, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì, Trương Huy đích thân tới đón, chí ít cũng đã cấp đủ mặt mũi cho mình, lúc này anh ta dắt ba con Điền mã lùn tịt tới, nói: “Đường núi khó đi, các cậu thứ lỗi cho”

Triển Hành mơ mơ màng màng bò lên lưng ngựa, Lâm Cảnh Phong thấy con Điền mã nọ còn đặc biệt lót thêm cái yên thủ công, trong lòng liền mang ơn không ít, đoạn cũng nhảy lên ngựa, theo sau Trương Huy, ba người đi vào núi.

“Bằng không nghỉ tạm ở đây một lát trước” Lâm Cảnh Phong nói: “Anh xem tiểu Tiện mệt quá kìa”

Triển Hành vội nói: “Không sao, em có thể vừa cưỡi ngựa vừa ngủ”

Trương Huy cười nói: “Lát nữa mặt trời lên cậu sẽ hết buồn ngủ ngay, nơi này rất đẹp”

Triển Hành lại hỏi: “Thằng nhóc Đường Du đâu?”

Trương Huy hơi trầm ngâm, đáp: “Sinh bệnh rồi”

Trong lòng Lâm Cảnh Phong khẽ động: “Không quen khí hậu hả?”

Trương Huy đáp: “Là do tôi chăm sóc không chu đáo, cậu ta…Thôi không nhắc tới nữa, lát nữa Triển Hành tới là có thể trị khỏi, may mà bữa nay các cậu tới”

Triển Hành ù ù cạc cạc, Trương Huy chuyển đề tài: “Mặt trời sắp mọc rồi”

Ba người đi trên sườn núi ngoằn ngoèo, nơi đó có một con đường trông không giống đường, hai bên toàn là những cây cao to lá rộng á nhiệt đới, cổ thụ chọc trời đã sinh trưởng mấy ngàn năm tại nơi này, rừng rậm nguyên thủy an tĩnh say giấc trong bóng tối, lá cây ẩm ướt nhuốm đầy sương ban mai.

Cả người Triển Hành nằm úp lên lưng ngựa, ngủ ngáy o o.

Họ đi thật lâu trong tĩnh lặng, ánh sao tan biến, vầng mặt trời ban mai rời núi.

Phút chốc ngàn vạn mũi kim tiễn xuyên qua rừng rậm nguyên thủy, muông chim kiểng chân trông ngóng ánh rạng đông, Trương Huy lấy một cây sáo trúc ra, ngẩng đầu thổi, khắp thiên địa tràn ngập tiếng sáo du dương.

Triệu triệu con chim sẻ từ trong rừng bay lên, vỗ cánh về phía chân trời dưới tia nắng bình minh.

Triển Hành bị đánh thức, cậu vuốt mặt, ngạc nhiên nói: “Đây là nơi nào? Chúng ta đến đâu rồi?”

“Trong núi” Trương Huy hệt như một người chủ nhà nho nhã đón khách, lễ độ gật đầu: “Thế nào? Không uổng công tới đây chứ?”

Triển Hành xoay đầu lại, trong núi sương trắng mịt mù, tựa như vị nữ thần có sinh mệnh dịu dàng rời khỏi ánh dương quang, phía chân núi xa xa, ngôi làng nhỏ lúc họ tới đã trở thành chấm đen nhỏ thưa thớt.

Tất cả cảnh sắc đang say giấc trong núi chầm chậm tỉnh dậy, mùa xuân, con suối phủ tuyết trắng xóa chảy róc rách, tiếng chim hót không dứt bên tai, sương mai trong suốt ngưng kết trên những chóp lá chiết xạ ánh dương lấp lánh, từng giọt tí tách rơi.

Từng âm thanh khe khẽ đều truyền rõ mồn một vào tai Triển Hành.

Triển Hành không khỏi tán thưởng: “Không uổng công, đẹp tuyệt, trên thế giới còn có nơi như thế này sao?”

“Này, ăn đi” Trương Huy chùi chùi lớp phấn màu chàm phủ ngoài hai quả dại, đưa cho hai người Lâm Triển.

Dù là Lâm Cảnh Phong hiểu biết sâu rộng, cũng không tránh khỏi xúc động trước khung cảnh này, y hỏi: “Đây là núi gì?”

Trương Huy thuận miệng đáp: “Tôi cũng không biết núi này tên gì, người Hán có đặt tên cho nó, nhưng tôi không nhớ rõ, núi chính là núi, truyền thuyết kể rằng, núi non có linh hồn, ngọn núi này tiếp giáp với Thập đại vạn sơn, nối liền một dãy”

Lâm Cảnh Phong ra chiều đăm chiêu, nói: “Phỏng chừng là nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, không khác nhà tôi mấy. Anh thuộc tộc nào? Sao trên cổ lại đeo vòng bạc của Miêu tộc, mà không đội mũ giống người Miêu? Y phục anh mặc là của tộc Di hả?”

Trương Huy gật gật đầu: “Tôi…không thể coi là người Miêu tộc, tôi cũng không biết mình thuộc tộc gì nữa, đợi chừng nào đến cậu sẽ rõ”

Triển Hành lại hỏi: “Anh trai anh cũng ở chỗ này à?”

Lâm Cảnh Phong: “?”

Trong mắt Trương Huy thoáng hiện vẻ mất tự nhiên, cuối cùng thành thật nói: “Vẫn chưa về nhà gặp anh ấy nữa”

Lâm Cảnh Phong cau mày, Triển Hành giải thích: “Anh trai ảnh là Trương Soái, người mà chúng ta quen ở Giao Châu lần trước ấy, em còn lưu số di động của anh ta nè”

“Anh của anh là Trương Soái?!” Lâm Cảnh Phong sửng sốt.

Trương Huy vội nói: “Không không, đừng gọi điện cho ảnh” Trương Huy cản tay Triển Hành: “Lát nữa tới thôn, chúng ta hẳn thương lượng với Hoắc huynh đệ, bàn bạc kỹ lại. Tôi lấy mạng ra thề, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với các cậu”

Lâm Cảnh Phong nghi vấn đầy bụng, đành phải nhịn xuống.

“Mấy anh học được cổ từ đâu?” Từ đó đến giờ Lâm Cảnh Phong chỉ nghe rằng có cổ chứ chưa từng tận mắt thấy, mỗi lần Trương Huy dùng cổ đều không có động tác rõ ràng nào, thậm chí chỉ vụt thoáng một cái là xong.

Trương Huy xem thường nói: “Cổ ở trong Kiềm Miêu, vốn là đồ của phụ nữ, cực chẳng đã mới dùng tới, chê cười rồi”

Triển Hành nhớ lại cái đêm ở giao lộ Liễu Châu, lúc mình bị văng khỏi xe, Trương Huy đã dùng kỹ xảo gì đó để cứu mình khỏi va đầu vào đá, bèn hỏi: “Đêm đó, chú ngữ anh niệm là gì vậy?”

Trương Huy diễn tả: “Đó là một loại cổ mẫu hộ thể, trùng vương dẫn dắt đám phi trùng giúp người ta khỏi rơi xuống vách đá. Cổ được phân thành rất nhiều loại, có trùng cổ, thảo cổ, thạch cổ…”

Trương Huy vừa đi vừa nói dài dài trên đường, giới thiệu cho Triển Hành và Lâm Cảnh Phong nghe về cổ đạo của vùng Kiềm Điền, đa số từ ngữ đều không có trong tự điển Hán văn, Trương Huy đành phải dùng từ đồng âm để thay thế.

Lâm Cảnh Phong nghe suốt dọc đường: “Nói vậy, vụ đem tất cả trùng đặt vào trong một cái vò để dưỡng cổ là gạt người ta hả?”

Trương Huy nói: “Thứ đó có thật đấy, nhưng đã sớm thất truyền rồi. Xưa kia có một vị cổ bà tên Hoa Đầu, bà đã đem trăm loại trùng độc đặt vào trong cái vại lớn suốt bảy ngày bảy đêm, để chúng cắn xé, ăn thịt nhau, con nào còn sống đến cuối cùng chính là cổ vương”

“Còn có kiểu dùng năm cặp sào vương và sào mẫu ngũ độc gồm rắn, bò cạp, cóc, rết, nhện, lúc cho vào vại là mười con, bỏ thêm một loại thảo dược đặc chế, bắt chúng nó *** nhau, cuối cùng sinh ra cùng một loại quái vật, gọi là ngũ độc thú”

Triển Hành nghe mà há hốc miệng, Trương Huy lại nói: “Cũng thất truyền rồi”

Lâm Cảnh Phong: “Nghe bảo thuật giáng đầu ở Đông Nam Á có một bộ phận truyền thừa cổ thuật, đúng thật vậy không?”

Trương Huy gật đầu nói: “Giáng đầu chính là một phái của thuật Miêu Cương, hán tử xài vu, bà nương thả cổ”

Ba người đi trên đường khi nhanh khi chậm, lúc đi lúc ngừng, tới giờ cơm trưa Trương Huy chỉ thuận tay bắn cái gì đó vào trong nước, mấy con cá lập tức lật trắng bụng nổi lên, đặc sản miền núi phối cùng cái lạnh thấu xương của thanh tuyền, hương vị tuyệt đến không thể tuyệt hơn được nữa.

Trương Huy nướng cá xong còn đặc biệt nói rằng: “Không có độc, yên tâm, tôi không hại các cậu đâu”

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm: “Biết rồi, anh không có chừa móng tay”

Trương Huy cảm kích gật đầu, người quen dùng độc và thả cổ đa phần có móng tay dài, lúc bắn độc hay tích độc nhìn không thấy động tác, móng tay của Trương Huy được cắt rất gọn gàng, bên hông chỉ quấn một cái thắt lưng vải giản dị, trông không giống kẻ quen hại người.

Đi trong núi chừng một ngày, mãi đến chạng vạng họ mới từ một con đường nhỏ bí ẩn trong rừng đi xuống, tới một thôn làng khác.

“Đến rồi” Trương Huy cười nói.

Anh xoay người xuống ngựa, thổi còi trúc một tiếng, trong làng lập tức có người ra đón, các cô gái líu ra líu ríu tới dắt ngựa.

Trương Huy nói: “Đi xem tiểu Đường trước đã” Đoạn căn dặn mấy câu, hình như kêu người ta làm cơm hay sao đấy, mắng bọn họ không nên nhiệt tình thái quá, tránh cho khách mắc cỡ, mấy cô gái liền bật cười giải tán.

Bốn người đàn ông mặc phục sức tộc Miêu theo sau Trương Huy, một đường đi vào trong thôn, có già có trẻ, thôn dân bắt gặp trên đường đều ngừng việc đang làm, cúi người hành lễ với Trương Huy.

“Yo, anh còn là thủ lĩnh của họ nữa” Triển Hành trêu ghẹo: “Anh là hoàng tử hả?”

Trương Huy xấu hổ: “Đừng nói nữa, chẳng đáng kể gì”

Trong thôn có khoảng ba bốn trăm căn nhà, đều là nhà sàn y như nhau, còn có nuôi một đàn gà vịt, hơn trăm con Điền mã, để tiện vận chuyển hàng hóa ra ngoài, sau núi là ruộng bậc thang đắm mình trong ánh hoàng hôn, nam cày bừa nữ may vá, cảnh sắc mang đậm nét Vũ lăng đào nguyên.

Trương Huy dẫn họ lên căn nhà sàn to nhất ở giữa thôn, bảo người theo bên cạnh lui xuống, Triển Hành vào nhà, trông thấy Đường Du nằm im ru trên giường.

“Cậu ta sao thế!” Triển Hành kinh hãi nói.

Triển Hành xông lên bóp cổ Đường Du lắc như điên: “Cậu tỉnh lại đi! Cậu đừng có chuyện gì nha!”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Trương Huy: “…”

Đường Du ngồi bật dậy choảng nhau với Triển Hành, rống giận: “Lão tử đang ngủ! Lắc cái con em mi!”

Trương Huy nói: “Cậu ta bị gán kim tằm, anh nhớ cậu có một món bảo vật trừ tà mà phải không, Triển Hành?”

Triển Hành: “Có, xảy ra chuyện gì thế? Kim tằm là gì?”

Lâm Cảnh Phong cau mày nói: “Kim tằm cổ?Anh cần thứ này phải không, ở trên người tôi”

Trương Huy đón lấy cục đá vuông, như trút được gánh nặng: “Vầy là ổn rồi”

Triển Hành lập tức nói: “Tôi biết kim tằm cổ! Là cái thứ ăn một lần thăng một cấp ấy! Cậu thăng mấy cấp rồi? Bạn tiểu Đường à, có đồ tốt phải mang ra chia cho mọi người cùng hưởng nha_____”

Đường Du phát điên đè Triển Hành mà tẩn: “Mi tưởng đang chơi tiên kiếm hả! Lại còn ăn một lần lên một cấp nữa! Lão tử sắp ngỏm tới nơi rồi nè!”

Trương Huy kéo Triển Hành ra, bắt cậu ngồi ngay ngắn, nói: “Giúp một tay đi”

“Kim tằm cổ là một trong thất đại độc cổ” Trương Huy giải thích: “Người Miêu có nuôi kim tằm, nhưng giờ rất hiếm thấy, mỗi ngày đều phải dùng bốn phần đương quy cho nó ăn, mới nuôi sống nổi, dùng phân kim tằm để hạ cổ, mỗi năm người nuôi cổ phải tìm ai đó để hạ cổ một lần, không thôi sẽ bị nó gặm ngược lại…Nằm xuống”

Triển Hành hiếu kỳ nói: “Cậu chọc phải ai vậy? Được em gái Miêu tộc xinh xắn nào nhìn trúng hả?”

Đường Du: “Không có!” Đoạn nằm yên bất động.

Trương Huy vén áo sơ mi của Đường Du lên, đặt cục đá vuông lạnh băng lên tiểu phúc cậu, tiếp theo hướng ra ngoài dặn một câu, bên ngoài nhà sàn có người đáp lời làm theo.

Trương Huy: “Có người nuôi một thời gian rồi không cần nữa, nhưng không thể vứt được, bèn bỏ kim tằm vào trong một cái rương, rồi đặt bên lề đường, chờ người qua đường nhặt lấy, nên mới gọi là ‘Gán kim tằm’.”

Triển Hành bừng tỉnh đại ngộ: “Tự dưng cậu đi nhặt bậy nhặt bạ cái rương ấy làm chi?”

Đường Du phẫn nộ nói: “Chẳng qua tôi thấy cái hộp sắt được chế tạo tinh xảo quá…”

Triển Hành làm mặt quỷ: “Đồ tay tiện đồ tay tiện”

Ngày đó tới Cẩm Bình, Trương Huy đi liên lạc lấy ngựa, Đường Du và Hoắc Hổ đứng bên đường chờ, bất chợt Đường Du thấy bên đường có cái hộp, bèn sinh lòng hiếu kỳ mở nó ra xem, nhưng trong hộp trống không, chả có cái gì cả, lúc Trương Huy trở về nhìn thấy lập tức biến sắc.

“Tôi dùng một loại cổ khác tạm thời áp chế kim tằm trong cơ thể tiểu Đường” Trương Huy nói: “Giờ bức nó ra là không thành vấn đề nữa”

Triển Hành chợt nhớ tới Hoắc Hổ: “Ủa, Hổ ca đâu?”

“Lên núi bắt côn trùng rồi” Trương Huy nói: “Tới giờ ăn sẽ về”

Trương Huy đem cục đá vuông đẩy dọc lên theo ***g ngực Đường Du, sắc mặt Đường Du trở nên rất cổ quái, Triển Hành lại hỏi: “Sắp sinh rồi hả? Dùng sức_____”

Đường Du: “…”

Cửa bị đẩy ra cái rầm, Triển Hành nhảy dựng lên.

“Hổ ca_____”

“Triển Hành_____”

Hoắc Hổ lệ nóng tràn mi cùng Triển Hành gào khóc ôm nhau, kế tiếp đẩy Triển Hành qua một bên, bắt đầu lục ba lô của cậu: “Đồ cậu đem cho đại ca đâu?”

Triển Hành tức giận: “Anh chỉ biết có ăn thôi! Không có quà gì tặng em à?”

Hoắc Hổ lấy một đống lọ pha lê từ trên kệ xuống, trong lọ chứa toàn đám côn trùng hình thù quái dị: “Nè, cho cậu. Tiểu Đường khỏe hơn chưa?”

Triển Hành: “Em không thèm đám bướm này đâu! Cái tên ngốc, ngay cả tiêu bản cũng không biết làm, tụi nó bẹp lép hết trơn rồi! Anh không biết hong khô nó hả!”

Đường Du la hét ỏm tỏi: “Lấy cái lọ ra! Tôi ghét côn trùng a a a_____!”

Lâm Cảnh Phong: “Ba cái tên kia đừng có om sòm nữa!”

Trương Huy kêu khổ thấu trời, mấy bữa trước chỉ có Đường Du và Hoắc Hổ thì hết thảy coi như bình thường, giờ có thêm thằng nhỏ Triển Hành, sức phá hoại đúng là không ngừng chất chồng theo cấp số nhân, Triển Hành mới tới có 5’ đã muốn lật tung cả căn nhà sàn.

Có người bưng chén thuốc đẩy cửa tiến vào, Trương Huy nói: “Đây là nước vỏ lựu, uống đi”

Triển Hành nói: “Bỏ thêm chút đường cho cậu ta đi, trông có vẻ chát quá”

Đường Du nói: “Sắp tèo tới nơi rồi còn ở đó lo chát với chả đường”

Trương Huy lấy nước vỏ lựu cho Đường Du uống, anh phân phó: “Triển Hành đè cục đá giùm cậu ấy, đừng buông lỏng” Đoạn xoay người đi tìm đồ.

Đường Du hít vào hít vào, Triển Hành nói: “Á! Ló chân ra rồi! Dùng sức đi!”

Đường Du ụa một tiếng, kế tiếp há miệng nôn ra một đống nước lựu chát ngắt, phun đầy cả người.

Trong nước lựu có một con sâu nhỏ màu vàng kim đang ngọ nguậy, còn có thêm một con sâu nhỏ màu lục khác cắn chặt đuôi nó không nhả.

Đường Du thở phào một hơi.

Triển Hành: “Eh? Nó là kim tằm cổ hả?”

Đường Du: “Cầm lại tôi xem xem”

Triển Hành nhặt con sâu nhỏ màu vàng kim nọ lên, Trương Huy bưng một cái vò sứ vào, lập tức biến sắc: “Đừng đụng vào!”

Con sâu nhỏ vàng kim vừa nhặt lên đã mất tiêu, Triển Hành ngơ ngác: “???”

Trương Huy: “Nó chạy vào trong người cậu rồi”

Triển Hành: “…”

Đường Du: “Há há há há! Cho mi tay tiện!”

Triển Hành lật bàn: “Mi cố ý! Sát_____!”

Thế là Trương Huy lại phải bào chế thêm lần nữa, lần này đổi sang Triển Hành nằm ngửa, Đường Du ở một bên sung sướng trên nỗi đau của người ta: “Sắp sinh hả? Ló chân ra rồi kìa!”

Sau lần thứ hai bị nôn ra, con sâu nhỏ rớt xuống nền nhà, Trương Huy lập tức dùng vò chụp lấy nó, rồi lấy một miếng bùa que nhét vào kẽ hở giữa miệng vò và sàn nhà, lật cái vò lại, gấp gọn bùa que, hàn kín miệng vò, dùng bùn trát thật chặt, rồi giao cho người mang ra ngoài.

Trương Huy quệt mồ hôi: “Có thể ăn cơm rồi”

Lâm Cảnh Phong: “Giờ mới biết làm đàn anh của đám con nít mệt thật”

Trương Huy rầu rĩ gật đầu.

Triển Hành và Đường Du mặt mày xanh xao, đứa nào cũng tay tiện và xúi quẩy y chang nhau, mới trừ cổ xong, cả hai đều uể oải không có tinh thần, tộc nhân bưng đồ ăn lên rồi lui xuống, nào là canh chua cá, sơn trân dã vị, thịt hươu nai, nấm quý măng trúc bày đầy một bàn…Còn có rượu ngon do trại tự ủ nữa.

Triển Hành: “Em không uống đâu, hức_____cả người đầy mùi lựu”

Trương Huy: “Biết rồi, có chuẩn bị nước mật cho hai cậu đây, nào, Hoắc đại ca, Lâm huynh đệ…”

Trương Huy đích thân bê vò qua châm đầy rượu cho Lâm Cảnh Phong và Hoắc Hổ, bưng chén nói: “Trương Huy kính các vị một chén, cảm ơn đã nể mặt”

Nhưng Lâm Cảnh Phong không nâng chén, chỉ hờ hững nói: “Rượu này chưa thể uống được, anh gọi bọn tôi tới để làm gì? Giờ nói được chưa? Anh phải nói rõ tôi mới dám uống”

Trương Huy thở dài, đặt chén xuống, giống như đang suy nghĩ xem phải bắt đầu nói từ đâu, thật lâu sau mở miệng: “Các cậu có biết cổ quốc Ba Thục thời Tiên Tần không?”

—————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.