[Linh Huyễn Quốc Gia Hệ Liệt ] - Bộ 9 - Nan Đắc Hữu Tình Nhân

Chương 5



Đường Gia Duệ đau lòng, ôm lấy cậu vào lòng, “Đứa ngốc, đứa ngốc này.”

“Em rất thích anh.”

“Tiểu Manh, ta, anh cũng thích em.”

Cùng nhau bày tỏ trôi qua, Đường Gia Duệ nghĩ anh hình như có chút kích thích, đối mặt với Lý Nhạc Manh đầy nhiệt tình, anh không thể làm gì khác hơn là nói: “…Để anh đưa em về trường.”

“Vì sao? Em muốn ở lại.” Lý Nhạc Manh lớn mật nói thẳng ra.

“Này…Vẫn nên về trường đi, ngày mai em còn phải lên lớp.”

“Không phải anh nói cũng thích em sao, vì sao còn muốn em quay về trường chứ?” Lý Nhạc Manh hỏi.

Đường Gia Duệ nhất thời mặt đỏ tía tai, lí nhí nói: “…Là thích em, nhưng cũng muốn em quay về trường.”

Lý Nhạc Manh ôm lấy Đường Gia Duệ, đặt cằm lên vai anh, làm nũng nói: “…Em không muốn về trường.”

Anh vỗ về lưng cậu, khuyên: “Ngoan, ngày mai còn phải đi học, đi về trường đi.”

Lý Nhạc Manh không kiên trì nữa, để Đường Gia Duệ đưa cậu lên giao thông công cộng.

Quay về trường, Lý Nhạc Manh nằm trên giường hưng phấn cả đêm, cuối cùng, việc theo đuổi này đã có kết quả rồi.

Đêm kia bày tỏ, Lý Nhạc Manh nhận thấy cuối cùng Đường Gia Duệ cũng đồng ý quan hệ của hai người, cậu thật phấn khởi. Kết quả, anh còn nói, “Không bằng đều suy nghĩ thêm chút nữa.”

“Em không cần nghĩ nữa, em rất thích anh.”

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

“Em không có mất bình tĩnh.” Với meerkat nhỏ đầy nhiệt tình mà nói, sau khi bày tỏ tình cảm thì muốn cùng vợ ở chung một chỗ, cùng nhau sinh hoạt là bình thường.

“Anh không thích em sao?” Lý Nhạc Manh hỏi.

“Thích.”

“Vậy sao anh lại không cho em ở cùng một chỗ với anh?”

Đối mặt với truy vấn hùng hồn của meerkat nhỏ, Đường Gia Duệ hắc tuyến, e rằng Lý Nhạc Manh thuận lý thành chương: lúc tâm ý tương thông thì sẽ ở chung, thế nhưng anh không thể nào như cậu, không cân nhắc đến những vấn đề thực tế.

“Em, cái này, không cần phải gấp gáp a.”

“Vậy bây giờ anh có ý gì? Anh nói em biết, em đã nói ra ý nghĩ của mình, anh cũng nên thẳng thắn chút đi.” Lý Nhạc Manh trông có chút tức giận, dáng vẻ cáu kỉnh làm Đường Gia Duệ cảm thấy vừa trìu mến lại vừa đáng yêu.

“Giờ đã là cuối học kì, em phải tập trung ôn bài, đó là lí do mà anh muốn em quay lại trường cố gắng học tập, anh không muốn em bị ảnh hưởng. Muốn sống chung không không khó, nhưng mà anh muốn để qua thi học kì đã.” Đường Gia Duệ lo cho cậu, vì kì thi, anh mong Lý Nhạc Manh không nên vì làm cơm mà đi lại vất vả, có thể an tâm mà ôn lại bài vở.

“Còn anh thì làm sao giờ? Nếu như em không đến, khẳng định anh sẽ lại uống nước lọc, ăn mì gói, kêu đồ ăn từ bên ngoài.” Lý Nhạc Mạnh lại nghĩ tới vấn đề khác.

Đường Gia Duệ cười trấn an: “Anh sẽ tự chăm sóc mình, việc học của em mới quan trọng. An tâm đi.”

“Vậy cứ hai ngày một lần em sẽ đến xem anh, xem xong sẽ đi, sẽ không ở lại lâu.” Lý Nhạc manh đưa ra thoả thuận.

“Ngô, được rồi.”

Lý Nhạc Manh bắt đầu chuyên tâm học theo lời Đường Gia Duệ căn dặn, ngoại trừ thời gian đi làm thêm ở cửa hàng hoa ra, mọi lúc cậu đều ở trong thư viện trường. Đã vài ngày không gặp người yêu, bất an của Lý Nhạc Manh lại xuất hiện, cậu nghĩ trong lúc không gặp nhau quan hệ giữa hai người có trở ngại không a, cậu rầu rĩ.

Lý Nhạc Manh liền gọi điện bộc bạch cho Đường Gia Duệ, anh liền trấn an cậu “Phải bình tĩnh.”

“Gì mà bình tĩnh, anh nói em không hiểu.”

Đường Gia Duệ cười nói: “Em ngoan ngoãn học bài, chờ khi thi xong ta nói tiếp.”

“Nhưng em muốn gặp anh nha.” Meerkat nhỏ bắt đầu làm nũng rồi.

“Vậy hôm nay mời em đi ăn, chiêu đãi sĩ tử khổ cực ôn thi.”

“Em muốn xem phim, mệt quá muốn thư giãn một chút.” Meerkat nhỏ đòi hỏi.

“Được.”

Gặp nhau một lần nào thoả mãn được sự nhớ nhung của meerkat nhỏ, Lý Nhạc Manh ôm phiền muộn tìm tới Giang Như Hạo trút hết.

“Ta cho rằng anh ấy sẽ lập tức cùng ta ở chung một chỗ, như vậy ta mới có thể chiếu cố tốt anh ấy.” Lý Nhạc Manh trách móc nói.

Giang Như Hạo gõ đầu Lý Nhạc Manh, “Này, ca nói ngươi, ngươi cứ như vậy sẽ doạ hắn sợ.”

“Như ta nghĩ thì có gì sai.” Lý Nhạc Manh nhỏ giọng nói, “Anh ấy kéo dài như vậy là muốn tính toán cái gì?”

Giang Như Hạo hỏi: “Hắn nói thích ngươi, đúng không?”

“Ừ.”

“Hắn đã xác định rõ thái độ rồi, đúng không?”

“Ừ.”

Giang Như Hạo nói: “Ca nói ngươi biết, hắn lớn tuổi hơn ngươi, có nhiều chuyện phải suy nghĩ hơn. Ca nói ngươi, ngươi không nên cứ yêu đến yêu đi, làm dáng vẻ đã dính vào là không gỡ ra được, không yêu không sống nổi. Hắn nói đúng, mau ôn tập, thi cử cho tốt. Ngươi mới năm nhất, muốn nợ môn sao? Nếu ngươi thi không tốt, hắn nhất định sẽ đau lòng.”

Lý Nhạc Manh nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy lời Giang Như Hạo nói cũng có lý.

Vất vả trông mong, kì thi cuối cùng cũng chấm dứt, thành tích cũng không tệ lắm, Lý Nhạc Manh đắc ý, liền đi tìm Đường Gia Duệ. Đường Gia Duệ đã sớm chuẩn bị quà tặng cậu, để mừng đã thi xong.

Nhận được quà tặng, Lý Nhạc Manh rất vui vẻ, thế như vừa nghe Đường Gia Duệ muốn nhân dịp nghỉ hè về thăm gia đình, cậu không đồng ý.

“Em không muốn về.” Lý Nhạc Manh muốn ở lại bên cạnh vợ, “Trong hè em muốn đi làm thêm, kiếm tiền học phí kì sau, tiếp đó còn làm cơm, chăm sóc cho anh.”

Đường Gia Duệ khuyên nhủ: “Sao không về thăm nhà được, mọi người sẽ lo lắng cho em.”

“Em đã là người lớn rồi.”

“Người lớn cũng phải về.”

“Em đã nói với gia đình sẽ ở lại làm thêm.”

Đường Gia Duệ rất quả quyết nói: “Không, em phải về.”

Lý Nhạc Manh không vui, “Thực ra là anh muốn đuổi em đi thôi.”

Nhìn ánh mắt bi thương của cậu, Đường Gia Duệ đưa tay xoa đầu cậu, “Không, không phải vậy. Anh muốn em về thăm nha, vì…đây là lần đầu em đi xa, người nhà nhất định sẽ lo lắng, đi về đi. Trong khoảng thời gian đó, anh cũng suy nghĩ lại một chút chuyện của chúng ta.”

Kiên trì của Đường Gia Duệ làm Lý Nhạc Manh nhượng bộ, cậu đồng ý về nhà nghỉ hè. Lý Nhạc Manh nói: “Anh đợi em, quay lại em sẽ đến tìm anh.”

“Ừ.”

Lý Nhạc Manh về nhà nghỉ hè. Cuộc sống thường ngày của Đường Gia Duệ phục hồi nguyên trạng. Thời gian rảnh, lòng có thật nhiều tâm sự, anh thật nhớ tới meerkat nhỏ.

Meerkat. Anh đã lên mạng tìm kiếm tư liệu hình ảnh, để hiểu rõ loài động vật này, lại đi ngang qua cửa hàng đồ chơi mua một món đồ chơi cho meerkat.

Không có mỹ vị do Lý Nhạc Manh làm. Không, lí do không hẳn thức ăn, mà có Lý Nhạc Manh bên cạnh cho anh cảm giác phong phú, rất thoả mãn, cảm giác được quan tâm, cảm giác an toàn, còn có cảm giác hạnh phúc. Hơn nữa, vì là Lý Nhạc Manh nên anh nguyện ý sửa đổi tính lười nhác, nguyện ý làm rất nhiều chuyện cùng cậu.

Nhưng anh không hối hận vì quyết định của mình, thời gian ngắn cách xa này làm bọn họ càng thấy rõ hơn tâm ý của bản thân. Anh nhớ cậu, anh hoài tưởng lại những đêm qua có cậu bên cạnh, cảm thụ sự ấm áp ấy.

Khai giảng rồi cũng tới, Lý Nhạc Manh sớm gửi tin nhắn cho Đường Gia Duệ, báo cho anh biết chuyến tàu cùng thời gian cậu đến.

Xuống tàu, Lý Nhạc Manh lo lắng nhìn xung quanh, cậu nghĩ nếu Đường Gia Duệ không đến, thì cậu đi tới trường báo danh một mình. Ra tới cửa sân ga, thân ảnh anh xuất hiện trước mắt cậu.

Lý Nhạc Manh kinh hỉ không thôi, phi tới ôm chặt lấy Đường Gia Duệ, “Em còn tưởng rằng anh sẽ không đến…”

“Không phải em đã nói cho em biết lúc mấy giờ sao.”

“Nhưng em sợ anh sẽ không đến a.” Lý Nhạc Manh dụi mặt vào ngực Đường Gia Duệ.

Anh có chút lúng túng, nắm lấy áo cậu ngăn lại, tiếp đó cầm lấy túi trong tay cậu, “Đi thôi.”

Lý Nhạc Manh muốn nắm tay, anh mặc kệ, cậu muốn tay trong tay, anh cũng cự tuyệt. Lý Nhạc Manh bĩu môi không vui, đi phía sau Đường Gia Duệ, cậu vẫn níu chặt lấy tay áo anh.

Nhận ra hướng xe chạy không phải là trường học, cũng không phải Đường gia, Lý Nhạc Manh thấy kì quái, “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Nhà mới.”

Đứng ở phòng khách trong căn nhà mà Đường Gia Duệ nói là nhà mới, Lý Nhạc Manh hiếu kì nhìn khắp nơi, “Thì ra anh dọn nhà a, thật là, sao không nói cho em biết, em có thể ở lại giúp anh quét dọn.”

Đợi Lý Nhạc Manh tham quan xong, Đường Gia Duệ cẩn thận hỏi thăm: “Em có thích chỗ này không?”

Cậu cười như mặt trời toả nắng, “Thích a, rất đẹp.”

Anh liền an tâm, “Em thích là tốt rồi.”

Lý Nhạc Manh nghe trong lời nói có ẩn ý, kéo lấy Đường Gia Duệ hỏi: “A, đây là ý gì? Lẽ nào là…”

Anh vò đầu che lấp ngượng ngùng, “Cái này, trước đây không phải em nói muốn ở trong khu yên tĩnh sao, anh đi xem nhà, người môi giới giới thiệu một chỗ, khu vực, vị trí cùng kích cỡ đều ổn. Ý nghĩ mua nhà mời cũng đã có từ lâu, chỉ là, anh chưa tìm được người phù hợp, cũng lười dọn nhà, nên tiếp tục ở chỗ cũ. Bây giờ chúng ta…anh liền mua, rồi thuê công ty tới sửa sang lại. Anh nghĩ, việc này anh làm tốt hơn, sở thích của em anh cũng rõ, cố gắng theo đó mà bày trí.

Kinh hỉ ngoài ý muốn làm Lý Nhạc Manh không thốt nên lời.

Đường Gia Duệ xấu hổ cười, “Này, em đừng ghét bỏ cái thưởng thức của đàn ông trung niên a.”

“Em rất thích, cảm ơn anh!” Lý Nhạc Manh nhào vào lòng Đường Gia Duệ.

Đường Gia Duệ hoảng sợ đem Lý Nhạc Manh kéo ra, tuy là ở nhà, nhưng anh vẫn không quen được.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Lý Nhạc Manh lại nhào vào, ôm Đường Gia Duệ không buông.

Đường Gia Duệ ngượng ngùng lẫn xấu hổ đẩy Lý Nhạc Manh ra, sau đó cầm tay cậu, ngăn cậu tiếp tục nhào vào, “Đây, đây có gì mà cảm ơn, đây là đương nhiên.”

Lý Nhạc Manh hạnh phúc đứng trong nhà mới, mang tạp dề đi làm cơm, lại giúp Đường Gia Duệ sửa sang lại giá sách lộn xộn.

“Chỗ này lớn hơn.”

Đường Gia Duệ nói: “Không vội, từ từ thu dọn là được.”

Lý Nhạc Manh nhanh tay lẹ chân xem xét quyển sách trên tay, dựa theo tên mà sắp xếp, “Không được, có rất nhiều sách anh cần tham khảo cho công việc. Trước tiên, đem từ điển cùng bách khoa toàn thư ra a.”

Lý Nhạc Manh nán lại Đường gia đến tối, báo danh, đóng phí cùng vân vân hiển nhiên sẽ để đến thứ hai mới làm. Thấy đã khuya, cậu đi đến bàn làm việc, sau lưng Đường Gia Duệ, đặt tay lên vai anh.

“Em nói, lần này anh lại dùng lí do gì để làm em quay về trường nữa đây?”

Đường Gia Duệ tháo mắt kính quay lại, chôn đầu vào công việc nãy giờ, anh nhất thời không phản ứng được ý tứ mà cậu nói.

“Đã mười giờ rồi, sợ rằng đã hết xe bus, nhưng mà còn taxi.” Lý Nhạc Manh cố ý nói.

Đường Gia Duệ chớp mắt, sau đó có vẻ ngượng mà cúi đầu.

“Anh dẫn em đến xem, chẳng lẽ lại không muốn cho em ở lại?” Lý Nhạc Manh truy hỏi.

“Anh…”

“Thật không dứt khoát.”

Đường Gia Duệ suy nghĩ rồi nói, “Anh nghĩ em muốn ở trong kí túc xá.”

Lý Nhạc Manh cố tình bày ra vẻ mặt hung dữ, “Sao, thực sự không cho em ở đây?”

Đường Gia Duệ vội giải thích: “Đều không phải. Ý anh là môi trường cùng điều kiện ở trường có lợi cho việc học của em.”

Lý Nhạc Manh thầm bĩu môi nghĩ: ở đây cũng có thể học nha. Đối với meerkat nhỏ mà nói, yêu đương thì nhất định phải ở một chỗ với người yêu, tốt nhất là dính lấy nhau suốt cả hai bốn giờ.

Cậu mập mờ mà “Ừ” một tiếng, ánh mắt loé sáng.

———

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Cua đồng có chút bị giản lược. = =

Hai ngày nay hình như bị cảm, sốt nhẹ, nuốt xuống thấy đau, ai…

Bản gốc ngày mai sẽ xong, ta có thể đem nộp. Văn này viết không hẳn là rất tốt, là luyện viết văn thôi, độc giả thông cảm. Kế tiếp ta có thể chuyên tâm viết Bạc hà, viết Khúc kì (Khúc kì ốc), viết thuỳ nhĩ thỏ, viết Thiên sứ (là Thiên sứ gãy cánh đi), ai da, rất nhiều kế hoạch, có khả năng làm hết không…

Đem kế hoạch nói cho bạn bè biết, bạn bè sợ hãi: a, ý ngươi là bốn tháng viết xong bốn bộ a, nga, ngươi có ăn phải thuốc kích thích, củi mục như ngươi lại muốn khôi phục trạng thái dũng mãnh?

Ta: = = ngươi mới là thuốc kích thích. Ta là mới đổi máy tính.

Ngày này bị mẹ thấy ngồi ngay ngắn trước máy tính (thực sự là mỗi ngày đều ngồi ngay ngắn trước vi tính, cùng bức tượng giống nhau): trước kia mỗi ngày ngồi vào vi tính đều thấy gõ gõ, sao bây giờ không có động tĩnh gì?

Ta: nga, đang dùng chuột chọn lựa món ăn đây.

Ngân hồn ra mười bốn tay của làm, nhà ta đã có a ngân, cho nên nhất định phải đón thêm mười bốn trở lại, dĩ nhiên, ta cũng không phải là vì muốn cho mười bốn cùng a ngân CP (CP cái gì, ghét nhất liễu). Bất quá, chờ ta nhận mười bốn vào quỹ, ta khẳng định trước tiên mua nữa cá sa thêm trở lại trạm bên cạnh hắn. Tại sao? Có lẫn vào 52 nhai khu người của có lẽ có thể hiểu ý của ta. Hạ con mắt cũng có xuất thủ làm, nga mẹ bảo đã 33 ta phải nhiều yêu ngươi mới hạ phải đi cái đó tay yêu. Ai, năm 2010 chính là một năm phá sản. Hủ trạch song tu củi mục lâm tay của làm cuộc sống, khi nào đứng đầu đây.

Chúc mọi người khỏe, ham học tập, ngày ngày tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.