Linh Khí Khôi Phục Thời Đại: Kỵ Sĩ Bầu Trời

Chương 67: 67: Lâu Đài





- Phù cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi!
Sau một tiếng đồng hồ cùng Sky băng băng như gió trên bầu trời.

Eli cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng của tòa lâu đài kia.
Đó là một lâu đài to lớn, nguy nga và hùng vĩ.
Từ những chòi tháp canh dài và đen nhọn sắc bén như những cây thương được dựng đứng, cả hai đều có thể biết rằng đây không phải là một tòa kiến trúc tầm thường.
“Có lẽ lần này chúng ta đến đúng nơi rồi.”
Đang được Sky cõng bay trên không, Eli liền tự nhủ.
Dựa theo toàn bộ kiến thức mà cô đã học được, tòa lâu đài này rất giống như là nơi ở của một sinh vật không tầm thường có tên gọi là Trùm cuối – kẻ phản diện hay đứng phía sau cùng của một trò chơi.
Nếu là như vậy, thì kết quả bết bát nhất vẫn là sẽ có đánh nhau xảy ra.
Mặc dù đó là một kết quả khá thường thấy.
- Sky! Chúng ta hạ xuống thôi!
Nhìn thấy bản thân đã đi đến bìa của khu rừng, Eli liền yêu cầu Sky ngừng bay để tránh đi những hiểu nhầm không cần thiết.
Dù sao bọn họ vẫn cần phải giả bộ bản thân là người thường mới được.
- Được rồi.
Nghe được yêu cầu của Eli, Sky liền nhanh chóng giảm lại tốc độ và tìm một chỗ kín cạnh bìa rừng mà đáp xuống.
Sau đó, cả hai người cùng nhau tiếp tục hành trình của mình bằng đường bộ.
Nửa tiếng sau.
- Dừng lại! Các người là ai!? Có chuyện gì mà đến đây?
Nhìn thấy có hai người kỳ lạ chuẩn bị tiến vào cửa thành, hai người lính gác liền dùng thương bắt chéo nhau mà ngăn lại.
- Xin lỗi…
Eli giả vờ hoảng sợ rồi khai:
- Chúng tôi bị lạc đường.

Tôi là một vị tiểu thư quý tộc, còn đây là kỵ sĩ của tôi.

Chúng tôi cần tìm một nơi để qua đêm.

Trên đường có gặp một lão thợ săn tên là Dune giới thiệu đến nơi này.

Hai người có thể rủ lòng thương được không ạ?
Từ phía bên ngoài nhìn vào, có thể nhìn thấy Eli dường như sắp khóc.
- Được rồi, may cho hai người là có lão Dune giới thiệu đấy! Vào đi!

Mặc dù cảm thấy đối phương cực kỳ khả nghi, nhưng hai người lính canh kia vẫn mở cổng ra.
Dù sao nhóm Eli cũng đã được Dune giới thiệu, cũng không thể không nể mặt hắn được.
- Cảm ơn.
Eli vẫn tiếp tục tỏ ra tội nghiệp rồi cùng Sky (trong bộ chiến giáp) đi qua.
- Oa, nơi này thật là rộng lớn nha!
Chỉ mới tiến vào trong nơi này thôi, Eli đã có chút thỏa mãn mà khen ngợi rồi.
Đường xá rất khang trang sạch sẽ, trông chẳng hề giống như con đường thời phong kiến chút nào cả.
Trên đường đi, các cư dân của lâu đài vẫn tiếp tục sinh hoạt ngày thường của mình, có người thợ rèn rèn cuốc, có người thương buôn thì hô hào bán hoa quả, có người lính cầm giáo đi tuần tra… Không khí rất giống như Tây lục địa thời trung cổ.
Nhà cửa được quy hoạch một cách gọn gàng ngăn nắp, các kiến trúc đặc thù cũng được sắp xếp một cách sao cho tiện lợi nhất có thể.
Chắc hẳn kẻ thiết kế ra tòa lâu đài này quả là một vị kiến trúc sư đại tài mới có thể nghỉ ra hết những chuyện như thế này.
Đó là ý nghĩ của Eli.
Tuy vậy, thành phố nhìn có vẻ bình thường vào thời trung cổ này lại cũng có một số thứ khá là bất thường.
- Nơi này thật là kỳ lạ.
Nhìn thấy những tờ rơi phát in hình người phụ nữ có dung mạo giống Snow khắp nơi, Eli liền nghi ngờ.
- Trước hết, chúng ta nên hỏi thăm tình hình nơi này một chút đã.
Cô nói.
- Được rồi…
Sky gật đầu đồng ý.
Dù sao bọn họ vẫn chỉ mới đến nơi này, nên hỏi một chút vẫn là tốt hơn.
Thế là Eli liền bắt đầu tìm một người lạ bên đường và chào hỏi.
- Xin lỗi, thưa bà!
Đó là một bà lão đang dùng chổi để quét đường.
- Có chuyện gì vậy hả tiểu thư?
Nghe được có người gọi, bà lão liền ngừng quét và đáp lại.
- Chúng con là người đến từ bên ngoài, đang tìm một nơi để tá túc qua đên, liệu bà có thể cho chúng con biết nơi nào để có thể ở lại được không ạ.
Eli liền lịch sự giải thích.
- Ồ, nếu hai đứa đang tìm một nơi như vậy thì có thể đến nhà của ta.

Dù sao tòa thành này cũng rất ít khi có người qua lại và dừng chân, hai đứa sẽ không thể tìm thấy bất kỳ nhà nghỉ gì đâu!
Bà lão liền từ tốn đáp.

Sau đó chỉ vào một căn nhà ở bên cạnh và nói:
- Đây là nhà của ta.


Do con cháu đi làm ăn xa nên cũng dư ra một phòng.
- Dạ vậy thì tốt quá, cảm ơn bà!
Eli cúi đầu cảm ơn.
Vài phút sau đó.
Trong một căn phòng cũ kỹ với một chiếc giường trống.
- Đây là phòng của hai đứa.
Bà lão chỉ vào trong phòng và nói:
- Vì lâu rồi chưa có ai ở nên hai đứa chịu khó dọn dẹp chút nhé.

Trời cũng đã xế chiều rồi.

Hai đứa cứ thoải mái rồi tối ta chuẩn bị đồ ăn cho.
- Dạ bọn con cảm ơn ạ.

Nhưng mà không cần đâu ạ, bọn con có đồ ăn rồi ạ.
Eli liền ngay lập tức lịch sự từ chối.
- Vậy thì thôi.

Nhớ có chuyện gì cần thì xuống bếp tìm bà nhé, bà đang chuẩn bị nấu ăn.
Nghe thấy lời từ chối của Eli.

Bà lão liền có chút bực dọc mà nói.
- À hai đứa cứ ở trong phòng cho đến sáng mai nhé.

Ban đêm nơi này vẫn thường xuyên có trộm cướp xảy ra, nếu không có gì thì hai đứa tốt nhất là đừng có ra ngoài!
Trước khi rời đi, bà lão liền nhắc nhở.
- Có cảm giác có cái gì đó không đúng thì phải.
Đợi bà lão rời đi, Eli liền quay đầu nói thầm với Sky.
- … (gật đầu)
- Em cứ tiếp tục dọn phòng nhé, chị cần có một vài điều cần phải hỏi bà lão kia một chút
Eli nói.
- … (gật đầu)

- Được rồi!
Thấy mặt giáp kỵ sĩ gật đầu đồng ý về sau, Eli liền quay đầu rời đi.
Trong phòng bếp nhỏ hẹp của bà lão.
- Bà ơi! Cho con hỏi chút.
Nhìn thấy bà lão đang cắt rau củ, Eli liền tiến tới bắt chuyện.
- Sao nữa hả tiểu thư?
Mặc dù có chút bực mình vì không được nấu cơm đãi khách, nhưng mà bà cụ vẫn nhẹ nhàng nói.
- Tại sao những tờ giấy thông báo như thế này lại được dán khắp mọi nơi vậy ạ?
Eli lấy ra tờ truy nả của Snow rồi hỏi:
- Người này là ai ạ? Và tại sao binh lính cứ đi tuần tra suốt vậy ạ?
- Để ta nhớ xem.
Nhìn thấy lệnh truy nã, bà cụ bắt đầu làm bộ suy ngẫm.

Sau đó, bà cụ liền nói:
- Người này là công chúa Bạch Tuyết.

Nửa tháng trước, hình như công chúa lại mấy tích.

Cho nên hoàng lậu lại sốt sắng mà dán thông báo và yêu cầu binh lính đi tìm kiếm nàng khắp nơi.
“Lại?” Nhìn bà cụ giải đáp, Eli liền càng khó hiểu.
- Con cám ơn bà.
Dù vậy, Eli vẫn lịch sự nói ra lời cảm ơn.
- Không có gì.

Nếu không có gì nữa thì ta nấu ăn tiếp nhé.
Bà lão hiền từ cười.

Sau đó lại tiếp tục nhắc nhở:
- Hai đứa nên nhớ rằng, buổi tối không được đi ra ngoài đấy!
- Dạ vâng.
Khách sáo chào hỏi xong, Eli liền rời đi.
Thời gian luân chuyển, Trời nhanh chóng chuyển dáng thành Trăng.
- Chị nghĩ là chúng ta vẫn nên đi ra ngoài thám thính thì hơn.
Ngồi trong phòng, Eli liền nói với Sky.
- Thôi được rồi.
Liên tục nghe Eli lải nhải liên tục mười lăm phút đồng hồ.

Sky cuối cùng cũng chịu đầu hàng.
Cậu lấy ra Sương Mù và lắp vào động cơ.

- Ù ù!
Chỉ trong chốc lác, sương mù liền bao tỏa khắp căn phòng.
- Giờ thì vừa ý chị chưa?
Trong bộ giáp Sương Mù, Kỵ sĩ liền buồn bực nói.
- Giờ thì chúng ta đi thôi!
Được sương mù bao phủ xung quanh, Eli liền hứng khởi nói.
Thế là cả hai cùng nhau lẻn ra ngoài.
“Quả đúng như là mình đã đoán.” Nhìn cảnh tượng trên đường phố, trong trạng thái tàng hình Eli trong lòng liền càng thêm chắc chắn.
Trên đường phố, ngoại trừ các sinh vật gớm ghiếc và quái dị ra, không còn bất kỳ thứ gì khác.
Ngay từ khi tiến vào tòa thành, máy báo hiệu đã nhấp nháy liên tục.
Cư dân của tòa lâu đài này, vốn là quái vật.

Hình thái ban ngày của bọn họ chỉ là một lớp vỏ che dấu mà thôi.

Hình dáng hiện tại mới là bản chất thật sự của bọn họ - những con quái vật.
“Xem ra chúng ta phải tìm cách điều tra nguồn cơn của mọi chuyện càng nhanh càng tốt.”
Đứng bên cạnh kỵ sĩ, Eli liền thầm nói.
- Ừm.
Kỵ sĩ thầm gật đầu.
Mặc dù giọng nói của cô vốn rất nhỏ, nhưng mà nhờ vào Gió kỵ sĩ vẫn có thể nghe rõ từng chữ một.
Nhờ năng lực ngụy trang của Sương Mù, bọn họ có thể dễ dàng hòa mình vào hoàng cảnh xung quanh và đi dạo khắp nơi mà không bị phát hiện.
Hiện tại cả hai liền đã biết, cơn bão tuyết, khu rừng, lâu đài đều do quái vật gây ra, giờ bọn họ cần phải tìm cách giải quyết nguồn cơn của mọi chuyện mới được.
“Có lẽ chúng ta nên rời đi và kiếm một nơi nào đó an toàn hơn.”
Nhìn thấy đám quái vật đang vất va vất vưởng khắp nơi, Eli liền nói nhỏ.
- Không.
Kỵ sĩ lắc đầu rồi truyền giọng của mình qua Gió.
- Đằng kia có vấn đề!
Hắn dùng tay chỉ về hướng bắc và nói.
“Có cái gì còn ghê gớm hơn nữa chứ?”
Nhìn kỵ sĩ bắt đầu cất bước, Eli liền âm thầm phản đối.
Dù vậy, cô vẫn lặng lẽ đi theo hắn.
- --
- Mấy người là ai? Bỏ tôi ra!
Tại trung tâm quảng trường, có một thiếu nữ đang bị một đám quái vật bao vây và dẫn đi.
- Không công chúa! Người phải đi theo chúng tôi! Nữ hoàng đang đợi người!
Những con quái vật nghe thấy thiếu nữ khó chịu liền đồng thanh nói.
- Snow???
Nhìn thấy khuôn mặt của người thiếu nữ đang bị đám quái vật dẫn đi, Eli liền kinh ngạc mà thốt ra một cái tên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.