Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 112: Đang giấu thứ gì?



Chưa bao lâu thì hắn nhận ra Bạch Lam trở về hình hài một tiểu la lỵ tầm 8,9 tuổi cả y phục lỏng ra như rơi xuống làm hắn há hốc mồm, Liễu Tuệ nhìn thấy chạy tới lấy ra bộ quần áo khác thay cho nàng, quay qua nhìn Vương Lăng liền lập tức ra giải thích.

-Chủ nhân ngạc nhiên cũng phải, muội ấy là hậu duệ Trùng Thiên tộc. Tộc này do đại chiến mà biến mất chỉ còn lại muội ấy. Tộc Trùng Thiên có đặc điểm khi còn nhỏ nếu gặp điều gì sợ hãi hay uy hiếp sẽ biến thành người lớn, cảnh giới cũng tăng theo cùng ngộ tính.

-Lợi hại vậy sao.

Vương Lăng giật mình, không ngờ lại có chủng tộc như vậy tồn tại, hắn thật không biết đại chiến 5000 năm trước là thế nào mà chết nhiều người như vậy, nghĩ ra thì nàng sao sống tới bây giờ thì là bí ẩn. Nhìn đứa trẻ kia hắn cảm thấy tội nghiệp mà vuốt ve lấy mái tóc nàng, thật thương cảm khi nàng còn nhỏ mà chịu đựng nhiều điều như vậy, Bạch Lam cảm thấy thích thú với bàn tay của hắn mà cảm thụ lấy.

Nghỉ đủ rồi, giờ hắn cần làm việc chính, lấy ra thêm cái áo choàng đưa cho tiểu u cùng 2 nữ nhân, cả 3 hiểu ý mặc vào.

-Ta cần tìm một thứ, không có lệnh ta thì đừng tự tiện hành động.

-Rõ rồi.

Vương Lăng cùng đám nữ đi sâu vào, dọc đường không hiểu vì sao Bạch Lam cứ ôm lấy cánh tay hắn mà đi, nhưng nhìn nàng một tiểu cô nương khuôn mặt vui vẻ kia hắn cũng không nỡ buông, tùy ý nàng làm gì thì làm. Liễu Tuệ theo sau vẫn luôn chăm chăm nhìn Vương Lăng phía trước.

Đi một đoạn hắn cảm nhận có người liền ra hiệu núp một góc, thấy rõ ràng đằng xa đang có đánh nhau. Hắn muốn đến gần nhìn cho rõ quay qua nói đám nữ:

-Ta qua đó xem tình hình.

-Chủ nhân cẩn thận.

Liễu Tuệ lên giọng lo lắng, hắn gật gù muốn đi lại bị Bạch Lam tay vẫn nắm chặt lấy hắn làm hắn khổ sở, Liễu Tuệ lập tức tới bên cạnh nắm lấy tay nàng làm Vương Lăng cảm kích, lại nói với U Linh Vương:

-Tiểu u, bảo vệ mấy nàng.

-Hiểu rồi chủ nhân.

U Linh Vương thật chả muốn nhưng vì Vương Lăng là chủ nhân nên nói gì bắt buộc nó đều phải nghe. Vương Lăng lập tức phóng người tới, núp một tảng đá gần đó hắn nhận ra Lôi Thường đang giao chiến cùng đám người, đằng xa là vẻ mặt Cát Đặc đang cười nham hiểm, Vương Lăng phải tiến lại gần hơn mới nghe mấy người này nói chuyện.

- Lôi Thường, mau giao Phong Nhận ra đây.

- Các ngươi hỏi bao lần rồi, quả thật ta không hề giữ Phong Nhận gì cả.

- Nếu vậy thì để bọn ta lục soát.

- Hừ nếu đã muốn chiến thì ta sẵn tiếp, dài dòng làm gì.

- Đừng nghĩ sỡ hữu lôi hệ mà bọn ta sợ ngươi.

Cả đám người cùng lao lên, Lôi Thường hừ lạnh, phóng ra lôi điện màu tím trực tiếp xuyên qua lớp linh bảo phòng hộ.

-Tỏa Lôi Điểu.

Một hình con lôi điểu cánh sải rộng bay tới làm bất cứ ai dính phải đều bị thương nặng mà bất tỉnh, Vương Lăng không ngờ Lôi Thường mạnh hơn so với hắn nghĩ, lượng linh lực dồi dào này thuộc cảnh giới đạo sư rồi. Mấy gã còn lại thấy uy lực của lôi hệ thì lạnh run lập tức bỏ chạy, Lôi Thường ngay sau đó cũng thở dốc mà ngồi bệt xuống, gã đã tiêu tốn quá nhiều sức rồi. Cát Đặc lần này cười to đi ra nhìn Lôi Thường.

-Lôi Thường huynh đệ giờ có thể giao ra Phong Nhận rồi chứ.

-Đã nói ta không có giữ nó mà.

Lôi Thường run người nhận ra một hắc cầu bắn tới, gã cười lạnh nhìn kẻ trước mặt.

-Là ngươi ép ta đấy.

Lập tức lôi điện bao quanh người Lôi Thường, bộc lộ lôi thể làm khả năng tốc độ tăng cao trong thời gian ngắn. Vừa dứt lời gã đã ngay bên cạnh Cát Đặc, nấm đấm chứa lôi điện làm nó thêm cường đại khiến Cát Đặc giật mình mà hóa ma tránh ra.

Tuy gã mất một tay nhưng tay còn lại vẫn còn đó vẫn còn khả năng đánh tay đôi với Lôi Thường. Cả hai tốc độ dường như ngang ngửa, Vương Lăng nhìn lại quay qua suy nghĩ “Phong Nhận” là cái vật chi mà nhiều người giành lấy như vậy.

Đột nhiên một gầm vang vọng lại, một con yêu thú nhìn như tê giác, làn da xám xịt, lớn gấp 5 lần người trưởng thành lao ra nhanh chóng làm cả Lôi Thường và Cát Đặc phải ngưng chiến dè chừng mà tránh ra xa.

-Không ngờ lại gặp yêu thú cấp 3 thế này.

Lôi Thường nhìn con vật xen ngang làm gã có chút e ngại, phóng ra một luồn lôi kích nhưng như muỗi đốt inox không hề có tí tác dụng với con yêu thú. Tức thì con yêu thú nhìn qua Cát Đặc làm gã đề phòng, đang nhìn con yêu thú trước mặt thì nó đã lao tới trước mặt trước sự ngỡ ngàng của gã.

Cát Đặc ngã đụng vào một bên tường đá, mồm nó há ra một quang pháo bắn tới trước sự khiếp sợ của đám người làm Cát Đặc hoàn toàn bất động. Vương Lăng rùng mình, không hề nghĩ yêu thú mà kinh dị thế này. Lôi Thường nhìn cảnh này nhanh chóng rời đi, chả còn nhiều sức mà đánh, nhưng con yêu thú vẫn rượt theo, gã không biết vì lý do gì mà nó đuổi theo kinh hãi chạy thục mạng.

-Chỉ là một con yêu thú mà chạy bán sống bán chết thế kia.

Vương Lăng nhảy ra đứng trước mặt Lôi Thường, gã nhíu mày không bận tâm chỉ cho Vương Lăng ngông cuồng.

-Vị tiểu đệ này mau chóng rời đi nếu như không muốn kết cục như gã kia.

-Chỉ là một con yêu thú mà làm càn.

Vương Lăng cười chạy ngược về phía con yêu thú, tay xuất hiện linh kiếm chém mấy đạo kiếm khí về phía con yêu thú, không hề gây chút thương tích nào. Con yêu thú khinh thường nhào thẳng tới, Vương Lăng biết nó chỉ có thể lao thẳng nên lách người sang một bên nhảy lên vòng ra phía sau nó. Khi nó kịp nhận ra thì Vương Lăng đã tạo một con thủy long bắn tới.

-Thủy Long Ngâm.

Cả người con yêu thú ướt sũng, không cho nó nghỉ ngơi Vương Lăng lại phóng xuất hàn khí phóng “Băng Đầu Long” về phía con yêu thú, cơ thể nó lập tức bị khóa. Nhìn con yêu thú giãy giụa thoát khỏi, hắn biết thời điểm dứt điểm là đây, hắn cũng chả phí sức mà đi phá bỏ lớp ngoài kiên cố của nó.

Đứng trước mặt con yêu thú, nhận ra kẻ thù nó há mồm chuẩn bị bắn quang cầu. Vương Lăng chỉ đợi lúc này, linh kiếm đâm thẳng vào trong họng nó, tốc độ ra chiêu cùng hư ảnh làm nó không hề hay biết mà bị đâm nát vùng họng.

-Kết thúc thôi.

Vương Lăng dị hỏa diễm cháy lên trực tiếp nướng chín nó từ bên trong, con yêu thú gầm rú dữ dội mà ngã phục xuống đất. Lôi Thường nhìn cách Vương Lăng chiến đấu thì không thể tin được, chỉ nhìn thấy hắn di chuyển vô cùng thuần thục, tốc độ nhanh nhạy mà nhìn cảnh giới không hề cao hơn gã. Vương Lăng hì hục mổ xẻ con yêu thú lấy yêu hạch lại đến chỗ Lôi Thường.

-Lôi huynh đệ làm gì ở nơi này.

-Mục đích chẳng phải giống huynh đệ đây sao. Không biết huynh đệ tính danh là gì.

-Ta là Lưu Vũ.

Vương Lăng cười đáp trả, săm soi nhìn ra Lôi Thường là một kẻ khá là cẩn trọng, còn biết cách đánh trống lảng, gã này sẽ không dễ dàng mà tiết lộ thứ gì cho hắn nghe mà không có lợi ích.

-Không biết vì sao mà Lôi huynh bị con yêu thú kia rượt vậy.

-Chính ta cũng muốn biết.

-Có phải huynh đá động gì tới nó thì nhìn nó mới hung hăng vậy chứ.

-Có lẽ là do vị huynh đài kia.

Lôi Thường chỉ qua bên Cát Đặc nằm một góc, Vương Lăng nhíu mày không ngờ Lôi Thường chả chịu hé môi nói nửa lời có ích, đành quay qua chỗ nằm của Cát Đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.