Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 114: Liễu Tuệ



Cảnh tượng sau đó để hắn trố mắt ra nhìn, Liễu Tuệ không biết từ lúc nào đã ở trước mặt Bạch Lam, tay nàng phóng ra “Ngạn Thủy Mạn”, vô số đầu rắn uốn éo liên tiếp bắn tới con yêu thú để nó trong chốc lát trở thành tảng băng ngã xuống tan thành tuyết. Chính Vương Lăng cũng không ngờ nô lệ ủa hắn còn mạnh hơn hắn, thậm chí là mạnh hơn rất nhiều, Liễu Tuệ thở phào nhẹ nhõm quay qua thấy vẻ mặt thất kinh của chủ nhân nàng khiến nàng phì cười. Hắn trấn tĩnh mới xuất hiện trước mặt nàng dò hỏi:

-Rốt cuộc ngươi là ai.

-Thôi nào chủ nhân, tiểu nữ là nô lệ của ngài mà.

-Đừng giở ngốc. Giấu giếm với ta và ngươi đều không có lợi.

Thấy hắn nhăn mày Liễu Tuệ im lặng, hắn cũng không hối thúc đợi nàng tự động trả lời, dù sao nàng lợi hại với hắn có rất nhiều tiện ích, bức nàng quá dễ gây thêm rắc rối. Bạch Lam giờ lại thành la lỵ đi tới mới kéo tay áo Vương Lăng vẻ mặt nũng nịu:

-Chủ.. nhân. Đừng hỏi tỷ ấy nữa, tỷ ấy có chuyện khó nói.

Thấy vẻ mặt ngây ngô khả ái của Bạch Lam làm Vương Lăng mau chóng thất thủ đành thở dài:

-Thôi vậy. Không cần nói cũng được. Nhưng từ đây trách nhiệm bảo vệ Bạch Lam là do ngươi đảm nhận đấy.

-Chủ nhân… Tiểu nữ hiểu rồi.

Liễu Tuệ lấy lại vẻ vui vẻ sẵn sàng nghe lời, hắn cũng còn cách khác nhờ vào khế ước mà bắt ép nàng nói nhưng ép buộc một cô gái phải trải qua nhiều điều tệ hại trước kia cũng làm khó hắn. Buông bỏ mọi sự nghi ngờ, hắn giờ chỉ cần tập trung vào tìm “Hắc Đế Lôi Ảnh”, nhìn qua Liễu Tuệ hắn mới tìm xem người bên cạnh tên Cát Đặc kia có thông tin gì không.

-Ngươi có biết “Hắc Đế Lôi Ảnh” không.

-Đó là cái gì?

-Nói vậy là không biết à.

Hắn có chút ủ rũ cứ thẫn thờ cho tới khi Liễu Tuệ kéo hắn lại làm hắn giật mình.

-Chủ nhân, phía trước là mặt nước.

-Cảm ơn ngươi.

Vương Lăng cười khổ, nhìn trước mặt mặt nước phẳng lỳ khiến hắn không để ý vì nó yên tĩnh lạ thường. Nhưng đến đây dường như hắn chỉ còn cách bơi thôi vẩn đề còn lại 2 nữ nô của hắn thì khó khăn hơn.

-Hai ngươi biết bơi không.

Bạch Lam lắc đầu lia lịa dĩ nhiên là không biết, còn Liễu Tuệ nhìn như có vẻ thích thú.

-Chủ nhân đừng lo, đây là sở trường của tiểu nữ.

-Ta hỏi vậy thôi. Để ta đi xuống kiểm tra trước đã rồi hai ngươi xuống.

-Vậy chủ nhân cẩn thận.

-Ừm.

Vương Lăng hít thở rồi quay người nhảy xuống, hắn nhận ra hồ nước này rất rộng, nước rất trong có thể dễ dàng nhìn thấy đáy hồ. Hắn nhìn đáy hồ ngạc nhiên nơi này là một di tích cổ bị chìm trong nước, có những tòa nhà, kiến trúc rất lạ mắt nhưng được xây dựng vô cùng công phu tỉ mỹ.

Tuy chìm trong nước không biết bao lâu nhưng những công trình này không hề có dấu hiệu đổ vỡ, điều làm hắn kinh ngạc hơn hết là có những dòng chữ được khắc trên đó, tuy hắn không đọc được nhưng có thể nhìn ra sự tương đồng với nhưng văn tự trên tòa kim quang linh kiếm trong không gian ý thức của hắn. Hắn muốn hỏi điều này với Linh Tôn nhưng có vẻ Linh Tôn lặn hơi nghiên cứu mảnh dây chuyền kia rồi.

Bỏ qua hắn giờ chỉ tập trung vào tim kiếm thứ có ích là trên hết. Hắn phải mất công ngoi lên lặn xuống mất lần mới tiến vào một thủ phủ rộng lớn bị chôn vùi dưới nước, so với nhưng nơi khác thì nơi này to hơn hẳn, chắc chắn có thứ gì bên trong, hắn từ từ tìm kiếm khắp các căn phòng, kiếm được những món đồ giá trị, vàng bạc châu báu nhưng lại không tìm ra các tư liệu gì liên quan đến “Hắc Đế Lôi Ảnh” hay vật thể với hắn giá trị.

Đến căn phòng lớn nhất, hắn khẽ mở, tức khắc nhận ra có một luồng cường lực bắn tới, rất bình tĩnh né ra, một mảnh sân viên phía trước bị phá nát. Hắn nhìn ra một trước mặt là một hình nhân cả người màu xanh nhạt có viền đen, hai mắt trắng dã, mái đầu trọc lóc, cao bằng thằng nhóc 12,13 tuổi.

Hắn chả biết đó là gì nhưng biết nó có ý định không tốt, cả người nó tỏa ra sát khí, lập tức nó đã lao tới mà giã vào bụng hắn, cả người hắn ngã cúi xuống nước, nó lại dồn lực vào hai tay mà mà đập hắn luốn xuống sàn. Hắn không ngờ thứ nhỏ con này lại có sức mạnh kinh khủng như vậy, cũng do không hề quen với hoàn cảnh dưới nước nên hắn hoàn toàn thất thủ.

Hình nhân kia nhấc hắn lên, ra quyền vào cắm hắn, tốc độ vô cùng nhanh như không coi lực cản nước ra gì. Tay nó bắn ra một cuồn thủy lưu, lần này hắn tỉnh ngộ mà hai chân đá ngang đầu con hình nhân, nó lấy một tay đỡ, tay kia vẫn tiếp tục. “Ầm.. Sụt..” tiếng thủy lưu mạnh tới nỗi mà cả Liễu Tuệ cùng Bạch Lam đứng xa trên bờ cũng nhận ra nó mạnh như thế nào, Bạch Lam mau chóng lo lắng nắm tay Liễu Tuệ.

-Chủ nhân sẽ không có vấn đề gì chứ.

-Đừng lo, để tỷ xuống xem thử.

-Ừm. Có hắc thúc thúc ở đây nên tỷ đừng lo, mau chóng cứu chủ nhân.

-Ừm.

Liễu Tuệ nhanh chóng lao xuống, nhìn theo hướng cột lưu vừa rồi mà bơi đến, U Linh Vương thấy Bạch Lam run người sợ hãi cũng thở dài mà tiến tới xoa xoa đầu tiểu nữ này, chính nó cũng không biết nó đang làm gì, nó nghĩ do đi theo Vương Lăng mà nó càng ngày càng chả giống nó trước đây, Bạch Lam nhìn qua tiểu u cười, cơ thể bớt run, hai tay chắp lại cầu nguyện.

Đòn vừa rồi cũng đủ để tiễn Vương Lăng chầu ông bà, cũng may hắn dùng chính phần đầu của hình nhân mà làm bệ đỡ đạp chân lộn ngược cả người mới né được đòn trực tiếp nhưng cơ thể vẫn có chút đau, còn nữa hắn dường như sắp chết đuối rồi. Mọi hình ảnh có vẻ mờ nhạt, hắn cắn đầu lưỡi thanh tỉnh lại nhận ra hình nhân kia ném hắn qua một góc, lập tức lại lao tới.

Hắn rất nhanh vận khỏi “Ngự Thiên Quyết” lách người né ra, giờ đây điều hắn nghĩ là tránh xa việc đánh nhau dưới nước này, vừa quan sát hình nhân hắn vừa thối lui né tránh vòng vèo, tránh việc chơi đuổi bắt trực tiếp với nó dù sao hắn cũng đâu có chạy lại nó.

Thấy hắn di chuyển lung tung quanh biệt viên làm hình nhân kia tức giận, hai bàn tay nó chụm lại, miệng nó há to như hút hết nước vào bụng, lập tức bụng nó phình ra. Đến khi mồm nó đóng lại rồi lại mở to ra thì một luồn thủy lực kinh người thổi bay mọi thứ xung quanh, cảnh tượng tan nát đẩy Vương Lăng đến một góc tường, may hắn dùng linh kiếm phá bỏ một số chướng ngại nên cơ thể hắn không bị bầm dập, hắn nhận ra dưới nước linh kiếm phát huy sức mạnh cũng chỉ bằng ba bốn phần trên cạn, đánh nhau dưới này là thiếu khôn ngoan.

Hình nhân kia nhận ngay ra hắn, lao người tới đạp ngay vào bụng hắn phá vỡ cả bức tường bao bọc phủ viện bằng linh lực, nó đá bay hắn ra ngoài. Miệng hắn hộc máu, nằm run run, miệng hô hấp càng khó khăn, ánh mắt nhìn hình nhân trước mặt, hắn biết rõ hình nhân này chiến đấu thật như thằng điên, không hề biết đau là gì, chỉ cần nhìn ra là kẻ địch lao tới đánh không cần biết lý do.

Hắn cố ngồi dậy lại thấy nó lao nhanh tới, tưởng chừng như lại ăn hành tiếp nào ngờ đứng trước mặt hắn lại là Liễu Tuệ đang giao thủ cùng hình nhân kia, nàng thân thủ so ra rất nhanh, thậm chí còn hơn cả hình nhân kia.

Hắn thật không ngờ bản thân yếu tới nỗi mà để nữ nhân cứu 2 lần, nhưng hắn cũng nhận định rõ giờ hắn là chủ nhân của nàng nên nếu nàng không muốn chết chỉ còn cách không để hắn chết, hắn nghĩ nàng làm thế dĩ nhiên chả phải vì tình cảm gì với hắn cả, đơn thuần là nô lệ và chủ nhân mà thôi. Nhìn dàn cảnh trước mặt hắn nhận định nàng thật sự cảnh giới rất cao không giống như lúc mới gặp, có lẽ là nàng giấu năng lực với Cát Đặc,.

Liễu Tuệ gồng sức tạm thời đẩy lui hình nhân kia, quay qua nhìn Vương Lăng hơi thở yếu ớt, nàng rất nhanh bắn ra thủy lưu rồi lao tới bên người hắn ôm hắn bơi đi. Con hình nhân cũng bất lực trước tốc độ kia của Liễu Tuệ mà quay người đi vào lại trong căn phòng cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.