Theo như Lâm Hình nói thì lầu 1 là nơi các đệ tử nhận nhiệm vụ kiếm linh trị để đổi lấy công pháp và bảo khí, đan phẩm. Còn 3 lầu tiếp theo là nơi tu luyện của đệ tử, linh khí ở đây dày đặc rất thích hợp nhưng lại yêu cầu linh trị vô cùng tốn kém, lầu 5 là nơi các đệ tử thách đấu với nhau nhằm xếp hạng trên 3 bảng Huyền, Địa, Thiên, được có tên trên bảng thì sẽ có nhiều người biết tới đồng thời chứng tỏ thực lực bản thân, còn nhận được linh trị. Còn 7 tầng còn lại chủ yếu là cất giữ đan dược cùng công pháp và bảo khí.
Nghe tới Địa bảng cùng Thiên bảng làm Vương Lăng nổi hứng thú nhìn Lâm Hình hỏi:
-Rốt cuộc là ai ở trên Thiên bảng, rất lợi hại sao.
-Dĩ nhiên, đó là những đệ tử mạnh nhất tông môn, là niềm hy vọng của tông môn trong cuộc giao đấu của tông môn với Hồng Nguyên Tông sắp tới. Ngươi muốn biết là ai thì tự xem đi.
Lâm Hình cùng Vương Lăng tiến lên tầng 5, nơi đây náo nhiệt hơn hẳn, vô số đệ tử bao quanh võ đài xem các đệ tử thách đấu với nhau.
Hắn nhìn lên trên cao thấy Huyền Bảng có tên của 1000 đệ tử, càng lên cao tên trên bảng càng lớn, đều phát ra ánh sáng xanh rất dễ nhìn.
Huyền bảng (10 hạng đầu tiên).
Hạng 1: Hoàng Linh Du - Vân Trung Cung đệ tử
Hạng 2: Ngọc Quan Hồ - Tây Diệm Cung đệ tử
Hạng 3: Thanh Hồ Ty - Đông Hải Cung đệ tử
Hạng 4: Diệp Tu - Bắc Vũ Cung đệ tử
Hạng 5: Nguyên Hải Đông - Tây Diệm Cung đệ tử
Hạng 6: Mai Chi - Đông Hải Cung đệ tử
Hạng 7: Lĩnh Phong - Bắc Vũ Cung đệ tử
Hạng 8: Đông Phương Lã - Đông Hải Cung đệ tử
Hạng 9: Minh Lộ Lộ - Bắc Vũ Cung đệ tử
Hạng 10: Từ Khanh - Nam Thạch Cung đệ tử
Hắn lướt sơ qua nhìn những cái tên đứng đầu, ngạc nhiên khi thấy Lĩnh Phong xếp hạng 7 trên Huyền Bảng, với một đệ tử mới vào tông môn thì thật sự rất kinh khủng, hắn ngạc nhiên hơn khi Minh Lộ Lộ kia thế mà xếp hạng 9 trên Huyền Bảng, nữ nhân này không hề đơn giản. Thêm tiểu tử Đông Phương Lã theo sát Đông Phương Hồng Tuyết như hình với bóng, quả nhiên thiên phú hơn người. Còn kinh ngạc hơn khi thấy tên Hoàng Linh Du đứng đầu bảng, nghĩ tới việc bản thân mới chơi hôn thê của gã cách đây không lâu Vương Lăng cảm giác khá là lạ. Dù phía dưới còn có vài người hắn quen biết nhưng hắn cũng lười xem tiếp.
Vương Lăng lại ngó qua Địa Bảng xếp hạng 100 người mà qua Thiên Bảng vỏn vẹn chỉ có 10 vị trí, mà ở trên đó hắn ngạc nhiên khi Long Hàn Phong lại xếp thứ 3 trên Thiên Bảng. Vương Lăng kinh ngạc khẽ thở dài:
-Hóa ra khoảng cách giữa ta và hắn vẫn còn xa, nhưng cứ đợi đấy ta nhất định sẽ vượt qua ngươi sớm thôi.
Hắn nhớ bản thân đã hứa với Sở Ngọc phải vượt qua Long Hàn Phong, hắn không nói dốc, nhất định nói được thì làm được, chủ yếu là cần thời gian khá lâu nữa.
Nhìn qua đám đệ tử thấy cả đám đang la hét nhìn lên lôi đài cũng làm Vương Lăng hiếu kỳ muốn xem thử một lần, hắn nhìn Lầm Hình cười mỉm.
-Chúng ta qua đó xem thử.
-Ngươi qua đi, ta không thích náo nhiệt.
Vương Lăng nhún vai cũng không bắt ép nàng ung dung bước tới, hàn khí quanh người hắn bộc phát làm đám đệ tử xung quanh không ngừng cảm thấy run rẩy, không dám đứng gần Vương Lăng, và thế hắn cứ ung dung mà đi tới trước.
Chỉ thấy trên lôi đài một người đang bị đánh cho hộc máu, kẻ kia ra tay khá hiểm độc đánh vào toàn những vị trí hiểm yếu của người kia.
Vương Lăng lông mày nhíu lại, khuôn mặt trở nên băng lãnh, hắn nhìn người đang bị đánh kia là người nhà của hắn, Vương Hàn.
Lúc này Vương Hàn cũng không còn khả năng mà mở miệng chịu đầu hàng nên bị kẻ kia ra tay không thương tiếc, nhờ thể chất của bản thân nên Vương Hàn mới chịu đựng được tới giờ phúc này nếu không đã sớm gục. Vương Lăng nhìn tên nam nhân có chút cơ bắp, khuôn mặt bình bình đang ra tay với Vương Hàn, sát khí tỏa ra nồng đậm khiến gã kia run người ngó xuống bắt gặp ánh mắt giết người của Vương Lăng không lạnh mà phát run. Vương Lăng cười lạnh hai mắt đầy lệ khí:
-Nếu đã phân rõ thắng thua thì không cần phải ra tay tàn độc như vậy.
-Thế thì sao. Chỉ cần không giết người thì ta không hề phạm quy.
Kẻ kia là Lưu Phỉ cũng là một đệ tử có thực lực trong Huyền Bảng, xếp 278 trên Huyền Bảng. Lưu Phỉ lấy lại tự
tin không cười như cười nhìn Vương Lăng, hắn nghĩ không việc gì phải sợ một tiểu tử kia. Vương Lăng nhảy lên trên đài đỡ lấy Vương Hàn, cho hắn uống “Ngọc Hoàn Đan” bỏ qua Lưu Phỉ hỏi:
-Huynh không sao chứ.
-Ta không sao, chỉ là hơi ê ẩm. Đa tạ thiếu chủ quan tâm.
-Có phải chỉ cần đánh bại kẻ nào thì sẽ thay thế vị trí kẻ đó đúng không.
-Không sai, chẳng lẽ tiểu đệ ngươi mới vào Thí Luyện Tháp lần đầu, nếu vậy thì ta khuyên ngươi về tu luyện thêm đi. Nếu không lỡ tay đánh chết ngươi thì ta sẽ gặp phiền phức đấy.
-Ta thách đấu ngươi.
Vương Lăng cười mỉm nhìn Lưu Phỉ với sự tự tin vốn có, Lưu Phỉ nhăn mày, hắn căm giận nói:
-Được lắm, không dạy ngươi một bài học thì ngươi không biết sợ.
-Nói nhiều.
Vừa dứt lời đã thấy Vương Lăng áp sát người của Lưu Phỉ, động tác mau lẹ linh động khó mà nắm bắt, tay phải hắn áp sát người Lưu Phỉ vận ra một chưởng “Hóa Long Chưởng” với một nửa lực đạo có thể phát xuất.
Lưu Phỉ căn bản là chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay khỏi lôi đài đụng phải vách tường, hôn mê bất tỉnh. Vương Lăng nhìn cười:
-Chắc không phải là ta giết ngươi rồi chứ.
Đám đệ tử phía dưới từ câm nín chuyển sang ồn ào tỏ vẻ không thể tin, lập tức cả đám nhìn lên Huyền bảng, vị trí của Lưu Phỉ bị thay bởi hắn, tên hắn hiện ra rõ ràng “Vương Lăng”, đám người phía dưới cũng không ngạc nhiên vì đã nghe tới tên Vương Lăng lâu rồi nên việc hắn xếp hạng thế này cũng không lấy làm lạ, ai cũng biết chẳng qua là hắn chưa ghi tên mà thôi, giờ ai cũng tò mò không biết rồi Vương Lăng có thực lực thế nào. Vương Lăng nhìn lên bỉu môi.
-Cái gì mà hạng 278, có phải là quá thấp rồi không.
Vương Lăng nhảy xuống đài thấy Vương Hàn đã bình phục đôi chút, đủ để đi đứng bình thường, đang nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
-Đệ quả thật rất uy phong, một chiêu đã đả bại được Lưu Phỉ, hắn cũng không phải là bình thường, sớm đã là dung linh đỉnh phong như đệ.
-Huynh quá khen, ta nghĩ thực lực tên kia cũng không tính là quá mạnh tại sao huynh lại bị bại như thế kia?
-Cũng không giấu đệ, là vì ta sớm bị thương nên cũng không đủ khí lực đánh với hắn.
-Thế thì vì sao ngươi lại khiêu chiến hắn.
Lâm Hình cũng tò mò nhìn Vương Hàn, nàng biết Lưu Phỉ rõ ràng xếp hạng cao hơn Vương Hàn thì không thể nào chủ động khiêu khích người dưới hạng được. Vương Hàn biết nàng đi cùng Vương Lăng cũng không ngạc nhiên, nghĩ tới vị biểu đệ này thật sự lợi hại đi đâu cũng có mỹ nhân đi cùng, hắn cười khổ trả lời:
-Ta cũng tự tin bản thân dù bị thương cũng có thể đánh thắng hắn nhưng không biết vì sao hắn lại biết vị trí bị thương của ta mà liên tục đánh vào đó làm ta khó hoàn thủ.
-Có điểm nghi vấn.
Vương Lăng nhíu mày, nhìn thấy Lưu Phỉ sớm đã được người khác đưa đi, Lâm Hình cũng nhìn ra ký hiệu trên áo đám người kia khẽ kêu:
-Là Phi Long Hội.
-Đó là cái gì?
-Trong tông môn còn có một số hội riêng biệt, trong đó Phi Long Hội là một trong 3 hội đứng đầu.
Lâm Hình từ tốn giảng giải, Vương Hàn cũng nhận ra khẽ kêu:
-Ta nhớ rồi, là có người kêu ta gia nhập Phi Long hội nhưng ta không chịu còn đả thương mấy người, có lẽ là đã đắc tội với chúng.
-Đám đả thương huynh đệ ta, ta tuyệt đối không tha.
-Ngươi cẩn thận, người cầm đầu Phi Long hội là người có thực lực Thiên Bảng, không phải muốn làm gì là làm đâu. Đây là Minh Lam Tông chứ không phải nhà của ngươi đâu.
Lâm Hình cũng không muốn nhìn Vương Lăng thảm hại nên muốn khuyên hắn, Vương Lăng nhìn nàng cảm kích khẽ nhếch môi.
-Ta không ngốc như vậy, cô cứ yên tâm.
-Được rồi có Vương Hàn ở đây cũng không cần ta chỉ dẫn nữa rồi, ta còn phải tu luyện, đi trước đây.
-Lần sau ta mời cô đi ăn.
-Ta không cần ngươi mời ta đâu.
Lâm Hình nhìn hắn nói, giọng điệu đã thêm phần thân thiết có lẽ nàng thấy hắn rất trọng nghĩa thay Vương Hàn trút giận, hắn cũng không để ý nhìn nàng rời đi lại cùng Vương Hàn bước lên tầng trên, tuy là hắn nắm giữ nhiều công pháp bá đạo nhưng cũng không thể cứ sử dụng hoài một chiêu thức nên giờ hắn mới cần công pháp khác