Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 152: Tháp Thí Luyện (4)



Nhận được linh trị cũng khiến Vương Lăng lập tức muốn tu luyện, hắn cầm linh trị trong tay cười nói với Vương Hàn:

-Có lẽ là ta cần phải tu luyện rồi nên nhanh chóng kiếm chỗ tốt.

-Ta đi cùng đệ.

Vương Hàn cùng hắn bước lên lầu 3 tìm một nơi để tu luyện, hắn dự định tu luyện 3 ngày không ngờ một nơi có linh khí cho khởi lực cảnh tốn hết một vạn điểm linh trị. Hắn thở dài đi vào trong phòng tu luyện, ngồi một mình trong phòng hắn cảm nhận linh khí dày đặc khắp nơi, tinh thần phấn chấn lạ thường.

Hắn ngồi thiền tinh thần tập trung, nuốt vào “Liệt Địa Đan Cảnh” giúp hắn nâng cao khả năng hấp thu linh khí đồng thời mở rộng vùng đan điền. Nhưng đổi lại kinh mạch nứt giãn khiến hắn sẽ lâm vào thống khổ triền miên, người bình thường chắc là ngất từ lâu rồi, nếu không phải hắn đã quen với thống khổ cùng với “Ngự Thiên Quyết” nâng cáo tinh thần lực bản thân cũng khó mà trụ nổi. Hắn sẽ bất chấp mọi biện pháp để nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân.

Hắn đã dần biết được có thể tăng thời gian ở lại đây bằng cách sử dụng không gian ý thức, nồng đậm linh khí cứ tuôn vào người hắn, hắn dần dà khai phá những kinh mạch đã tắc nghẽn bấy lâu vì Hắc Hỏa Hồn.

Linh khí lưu thông giờ còn nhanh gấp mấy lần trước đó, 3 ngày nhưng thực tế với hắn là một tháng. Thời gian này hắn tốn hơn 20 ngày mới đột phá được khởi lực trung đoạn, coi như cũng là thành công nhưng bù lại hắn tốn hơn 10 khỏa “Liệt Địa Đan Cảnh” cũng là mấy chục bạch tệ khiến hắn đau lòng không thôi, kiểu này nếu muốn leo cảnh tiếp thì hắn khuynh gia bại sản sớm.

Còn thời gian 10 ngày hắn cũng không tiếp tục cố gắng đột phá, hắn lần này tập trung vào nghiên cứu “Thiên Tội Lôi Pháp” đây vừa là hồn kỹ linh khí vừa là pháp kỹ, có thể tu luyện công pháp này vừa tu luyện linh cảnh vừa tu luyện lôi hệ pháp lực cảnh.

Công pháp này hắn đọc đi đọc lại chỉ có đúng một trang, nội dung bên trong đơn giản nhưng khó hiểu, hắn dựa theo mà tu luyện cũng chỉ được một phần mười làm hắn khá là nản lòng.

-Ta là thiên tài đọc một hiểu trăm mà đọc cái thứ này không sao hiểu nổi, chẳng phải là quá mất mặt sao.

Vương Lăng có chút nản chí suy nghĩ sâu xa từng câu chữ nhưng theo đó vẫn không hề thấu hiểu thêm được bao. Cũng may hắn ngộ tính cũng cao, cộng với việc đọc qua bao tiểu thuyết tiên hiệp nên dần thấu hiểu công pháp này là như thế nào có thể luyện.

Công pháp này phải dựa vào tâm cảnh tu luyện, có thể nói là càng nghĩ nhiều thì càng khó luyện, đầu óc phải xóa bỏ qua những thứ để học để dung nhập cái mới. Hắn giờ như đứa trẻ sơ sinh mới tập đọc cứ dựa theo công quyết bên trong mà luyện theo.

Thời gian của hắn cũng hết hắn cũng đã chính thức học được trang thứ nhất của “Thiên Tội Lôi Pháp”. Giờ đây hắn chỉ cần mở mắt tập trung tinh nhãn là có thể nhìn thấy những đường lôi điện màu đen trong không khí tùy ý có thể phát động bất cứ lúc nào.

Hắn bước ra thì Vương Hàn cũng đã hoàn thành tu luyện đang đợi hắn cười hình như là gã đang có tin vui.

-Sao huynh trông vui thế, vừa đột phá à.

-Ừm. Ta vừa đột phá dung linh đỉnh phong, giờ đây không sợ gặp phải mấy tên bất kham kia nữa.

-Chúc mừng huynh.

Cả hai ung dung bước ra khỏi Tháp Thí Luyện, đi thêm quãng đường thì đã có người chặn lại. Hóa ra là Lưu Phỉ đang đứng sau lưng của một gã người tầm 25 tuổi, khuôn mặt rậm rạp với mái tóc ngắn ngủn, dáng người to cao. Xung quanh là người mặc đồ trang phục của Phi Long Hội. Vương Lăng bình thản dừng lại hỏi:

-Không biết mấy vị sư đệ kiếm ta là có việc gì.

-Ai là sư đệ của ngươi.

Đám đồ đệ xung quanh căm giận nhìn Vương Lăng, rõ ràng Vương Lăng nhỏ tuổi như vậy mà dám tỏ vẻ bề trên. Vương Lăng cười nhìn qua Lưu Phỉ híp mắt:

-Dĩ nhiên là dựa vào thân phận đệ tử chân truyền của ta.

Vương Lăng cầm ra lệnh bài tùy tiện giơ lên, đám đệ tử xung quanh nhìn thấy bắt đầu e ngại nhìn nhau ngay cả Lưu Phỉ cũng chỉ còn bước câm nín. Đệ tử to con kia đi tới chẳng có ý gì là xem trọng lệnh bài trong tay Vương Lăng, khinh thường nói:

-Không ngờ đường đường là thiếu niên thiên tài Vương Lăng lại sợ hãi mà phải dựa vào tấm lệnh bài này.

-Ngươi là ai.

Vương Lăng khinh thường nói, Lưu Phỉ lập tức nhảy ra khoe:

-Đây là Tạ Vũ sư huynh thực lực xếp thứ 20 Huyền Bảng, đã sớm là hóa linh cao đoạn cảnh giới.

-Ta cũng không thèm bận tâm mấy ngươi lợi hại thế nào, mau tránh ra.

-Muốn đi thì mau mau quỳ xuống xin lỗi Phi Long Hội bọn ta.

Tạ Vũ tự cao mà cười, gã nghĩ là Vương Lăng chẳng qua cũng là đệ tử mới nhập môn, đã sớm không còn là đối thủ của mình nữa. Vương Lăng tiếu tiếu nhìn Tạ Vũ than nhẹ:

-Chẳng lẽ ngươi không coi “Kim Nhân Lệnh” ra gì sao.

-Chẳng qua là đệ tử của một trưởng lão không có thực lực, đệ tử của người như vậy chắc chắn cũng chẳng ra gì. "Kim Nhân Lệnh" sao lại có thể nằm trong tay trưởng lão đó chứ.

Vốn dĩ Tạ Vũ có thể nói ra được như vậy vì Ảnh Tư Mệnh thực lực chỉ mới là tầm trung Địa Bảng, thấp hơn tất cả những đệ tử chân truyền đời trước, còn kẻ đứng sau lưng Phi Long hội thực lực đã là Thiên Bảng. Tông môn cũng là nơi nói thực lực, nếu không có thực lực cũng sớm sẽ bị người khác xem thường.

Nghe gã khinh bạc sư phụ mình, Vương Lăng ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người ngay lập tức nhưng hiểu tông quy Minh Lam Tông cũng rất nghiêm khắc nên không kích động, hắn giơ lệnh bài lên kêu to:

-Lập tức truyền lệnh bắt phạt đám đệ tử này đánh 200 Thiết Nguyên Côn.

Đám Tạ Vũ giật mình cuối cùng nhận ra một đám người áo đen bịt mặt là đệ tử chấp pháp của Minh Lam Tông

xông ra ngoài bắt hết đám Tạ Vũ lại, lập tức 200 Thiết Nguyên Côn được thi hành tại chỗ, Thiết Nguyên Côn có lực đả thương lớn dùng để phạt đám đệ tử không nghe lời.

Những tiếng oai oái vang lên, có mấy đệ tử đánh cho ngất đi vẫn phải đau đớn mà tỉnh lại, Thiết Nguyên Côn không có khả năng giết người nhưng lại mang đến đau đớn tột cùng. Nhận xong 200 Thiết Nguyên Côn, cả đám Tạ Vũ đau đớn không thể nhúc nhích chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Lăng mà “Kim Nhân Lệnh” trong tay hắn cũng biến mất, không ai nghĩ gã lại dùng lệnh bài quý giá để đi phạt một đám đệ tử này. Đám đệ tử xung quanh xem náo nhiệt cũng phải rùng mình vì tiếng la hết thảm thiết kia, nhìn qua Vương Lăng tỏ vẻ sợ hãi.

Vương Lăng thần sắc lạnh lùng nhìn Tạ Vũ:

-Nhớ cho kỹ, nếu dám có hành động xúc phạm sư phụ ta lần nữa thì chắc chắn ta sẽ cho ngươi hối hận.

Vương Lăng vỗ vỗ người Tạ Vũ làm gã phát run cả lời cũng khó nói, mà nhân lúc này một ký ấn màu đen được Vương Lăng đặt lên vai của Tạ Vũ. Lập tức đám đệ tử này dù đau đớn cũng bị đệ tử chấp pháp đem bắt nhốt, dù cho có phạm phải tội gì thì với thân phận bọn chúng khó mà chống lại "Kim Nhân Lệnh".

Vương Hàn nhìn hành động của Vương Lăng khâm phục không thôi, tuy hắn tiêu tốn một cái “Kim Nhân Lệnh” nhưng lại có thể nói cho đám đệ tử trong tông môn biết, chọc phải Vương Lăng kết quả sẽ không thể nào tốt đẹp, nhìn đám đệ tử kia xem, ngoài Tạ Vũ ra ngay cả Lưu Phỉ cũng bị phế tất cả tu vi bằng cái hình phạt kia, bị phế thì coi như cuộc đời sống cũng không bằng chết.

Mặc kệ sự kinh sợ của đám đệ tử xung quanh Vương Lăng cứ ung dung mà bước đi, Vương Hàn kích động nhìn hắn nói:

-Đệ quả nhiên là rất lợi hại. Tuy nhiên dù cho dạy đám người kia bài học nhưng giờ đệ đã kết thù với Phi Long hội, vậy có đáng không.

-Phi Long hội thì sao chứ, chỉ cần có thứ có thể đối chọi lại là được.

Vương Lăng ung dung nói, Vương Hàn không hiểu lắm hỏi tiếp.

-Ý đệ là 2 bang hội kia sao?

-Không hẳn. Chỉ là tạo một cái bang hội khác là được.

-Đệ muốn tạo ra một bang hội khác, như vậy thì ta sẽ là người đầu tiên gia nhập.

-Cảm tạ huynh, sau này phải nhờ huynh đệ nữa rồi.

Vương Lăng vui vẻ vì có một bạn hữu tốt, lại có một giọng nói nữa phát ra, Vương Lăng theo đó nhìn lại thấy Lĩnh Phong tiêu sái đi tới.

- Ta cũng tham gia cùng đệ.

- Như vậy thì thật tốt quá.

Cả 3 người tâm tình rất tốt, cũng rất lâu rồi chưa gặp lại nên rủ nhau mà vào Vân Nguyệt thành tìm tửu lâu cùng đối tửu.

Hoàng Diệp ở trong phòng uống một tách trà nghe đệ tử chấp pháp báo cáo mà cười mỉm:

-Không ngờ tiểu tử này lại lãng phí Kim Nhân Lệnh như vậy. Quả nhiên rất thú vị, ngươi nói có phải không Hàn Phong.

-Vâng sư phụ.

Long Hàn Phong lạnh nhạt trả lời, nhìn không ra biểu cảm của hắn lúc này. Hoàng Diệp nhìn hắn thở dài, trong đầu so sánh Long Hàn Phong cùng Vương Lăng, có chút kích động muốn đợi tới đại hội tông môn 4 năm tới xem xem Vương Lăng sẽ phát triển như thế nào, nhìn Vương Lăng lại làm tông chủ này nhớ tới một người bạn cũ trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.