Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 173: Giải quyết hắc ám pháp sư (2)



Vương Lăng nhún vai, phóng Lôi Chu kiếm về phía một tên pháp sư, gã này nhìn mũi kiếm bay tới chỉ biết bất lực vì kiếm này đi quá nhanh mà nó giống như một cơn gió sắc màu đen có mang những dòng khí lưu kì lạ khiến gã run rẩy, mũi kiếm bay tới xuyên qua ngực cuốn phăng gã ghim thẳng vào một cái cây đằng xa.

Vương Lăng lại dùng “Lôi Thiểm Bộ” áp sát một tên, Huyết Hà pháp quyết vận dụng, một dòng khí màu đỏ chảy từ người của tên pháp sư chảy vào người hắn làm hắn cảm thấy phấn khởi hơn.

-Hóa ra là phải dùng cách này à.

Hắn quay qua nhìn đám pháp sư còn lại cười cười làm cả đám rùng mình, cả đám người cường hãn dần giảm bớt khiến Minh Lộ Lộ áp lực giảm đi, cả đoàn người này loạn thành một đám nhìn rất hỗn loạn, cả đám hắc ám pháp sư kinh hãi chả biết đâu là bạn đâu là địch.

Tất cả chúng mặt mày nhăn nhó, nhìn nhau gật đầu không biết là đang có ý định gì, Vương Lăng đang hăng máu thì phải dừng lại. Từ trên người của đám hắc ám pháp sư có một bình lọ nhỏ vừa nắm tay màu đen, cả đám cùng nhau ném thẳng xuống đất để lại cho hắn lời cảnh báo.

-Để xem các ngươi đối phó với Ma Sương Ảo Cảnh thế nào.

Một lớp màn sương mờ ảo bao trùm, hắn giật mình đuổi theo một tên thì chỉ thấy gã đó biến mất vô tung trong không khí, hắn nheo hai mắt nhin lại, cảnh vật xung quanh từ rừng cây bát ngát biến thành một vùng đất âm u, đằng xa có hồ dịch lỏng màu nâu đen như axit. Hắn nhìn xung quanh khẽ cảm thán.

-Đây là ảo ảnh phải không.

-Không phải áo ảnh đâu, cảnh tượng này là thật, ngươi nên cẩn thận.

Linh Tôn lên giọng nhắc nhở hắn, hắn nghe lấy làm kinh ngạc tò mò đến gần hồ dịch chất axit kia hỏi:

-Sao lại như thế, cái này làm sao có thể là thật.

-Ta cũng không rõ, nhưng ta cảm giác khí tức xung quanh này âm u quỷ dị, ngươi cần cẩn thận, không được khinh xuất.

Hắn gật đầu, lại hiếu kỳ nhìn quanh, nhìn xa tít cũng chỉ là dải đất khô cằn, bầu trời u tím có chút ánh sáng lé loi đủ để nhìn, mấy hồ dịch xuất hiện khá nhiều, còn có xa kia mấy cái mộ không tên tuổi chả biết đề tên ai vì hắn chả đọc được.

Hắn đi tới một ngôi mộ ngồi xuống nhìn vào tấm bia đá đã sờn cũ thở dài, rõ ràng trước đó còn đang ở trong rừng, không biết như thế nào lại đang ở chỗ quỷ ma âm u này. Bỗng chốc một bàn tay từ phía lớp mộ lòi ra làm hắn giật mình, một người da thịt nhăn rúm không nhìn ra nhân dạng, ở giữa đầu có một cái sừng rõ ràng là ma tộc, bây giờ thì trông giống thây ma hơn.

Hắn cười lạnh, vung kiếm chém một phát bay đầu thây ma, đang mang bộ dáng coi thường thì chớ, bất chợt con thây ma kia cái thân vẫn di chuyển về phía hắn rất hãi hùng, từ những phiến mộ kia cũng xuất hiện mấy hình thây ma tương tự làm Vương Lăng trợn mắt há hốc mồm. Hắn vẫn giữ vững bình tĩnh, vác kiếm lên vai nhìn đám thây ma này bĩu môi khinh thường, dáng vẻ tiêu soái.

-Các ngươi nghĩ ta sợ sao, chỉ là đám xác ướp. Ta đây ….. chạy trước.

Đùa gì vậy, hơn ngàn con thây mà từ đất dậy sóng bước đi, số lượng ngày càng tăng, dù cho hắn có trâu bò cỡ nào thì cũng chém tới chết mệt. Hắn quay ngược hướng chạy đi, quay đầu thấy đám thây ma bộ dáng chả giống trong phim nhảy cà tưng, hai tay chắp phía trước gì hết, bọn chúng đang co dò chạy tới như vận động viên maratong kia kìa. Hắn lập tức dùng “Phi Quang Dực” cứ bay hết tốc mà đi, kệ tía phía sau có ra sao.
Cũng giống như hắn, Minh Lộ Lộ cũng bị lạc vào một không gian mà nàng không hề biết, bao quanh nàng là một cánh rừng rậm rạp, những tiếng kêu rùng rợn không biết là của loại nào. Nếu là một nữ nhân bình thường chắc là sợ khóc thét nhưng nàng là một nữ nhân rất mạnh mẽ, mấy điều này cũng không làm khó được nàng, nàng nhìn xung quanh nhìn lấy một đường mòn liền đi theo lối đó.

Đi được một đoạn thì nàng dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, mấy ảnh ma lao về phía nàng bị nàng nhanh tay chém lấy. Từ trên mấy cành cây cao lao xuống vài hắc ám thích khách, đao nàng giơ cao bổ một đường tạo một cơn gió sắc lạnh lao tới một tên thích khách chẻ đôi cả người, máu me bê bết.

Tên còn lại đã mau chóng tiếp cận, đang ở giữa không trung nháy mắt cái đã sát bên cạnh nàng, đoản dao bao trùm khí màu đen vùn vụt đâm sát người nàng, nàng nhanh tay thủ sẵn tay còn lại một thanh kiếm khác giao binh cùng gã, chớp mắt cái nữa nàng đã đổi tư thế xoay người hắc đao chém xẹt qua người của hắc ám thích khách.

Vai gã có một vết thương nhỏ đang nhỏ máu, tuy chỉ có chút vết thương nhưng gã bắt đầu đau đớn quằn quại ôm lấy cổ ngã lăn xuống đất, hai mắt xuất ra làn khói màu đen. Minh Lộ Lộ lạnh lùng nhìn cái cây to lớn trước mắt, nàng chém thẳng một đường ngang thân cây khiến nó đổ xuống, bên trên liền có 3 tên hắc ám pháp sư nhảy xuống, nàng nhìn bọn chúng tạo cung đao hình tròn.

-Phi Hoa Liên Vũ.

Mấy ánh đao nàng chém ra tạo ra hình hài một bông hoa đẹp mắt, tức tốc đã đem 3 tên pháp sư giải quyết tại chỗ, không hề có huyết tích động lại. Vừa giải quyết xong bọn chúng nàng thở hổn hển, hắc đao trong tay rời tay ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.
Tiểu U nghe lời Vương Lăng ở lại quan sát, khi vừa thấy làn khói được thả ra, nàng liền kinh hô “Ngột Quy Tức Khí”, đợi làn khí tan bớt nàng liền lao ngay xuống, nhìn thấy có vài tên pháp sư nằm trên đất nàng liền hất tay tạo ra mấy con rắn uốn éo xiết chặt cả thân người bọn chúng khiến chúng nát thành tương.

Nàng tiếp tới ở ngay tới bên người Vương Lăng vội vàng kiểm tra, thấy hắn sắc mặt bình thường, cơ thể không tổn hại cũng an tâm nhưng cũng cảm thấy kỳ quái. Nàng lại quay qua bên kia nhìn thấy nữ nhân kia cũng nằm bệt trên mặt đất, tình trạng giống với Vương Lăng càng làm nàng cảm thấy khó hiểu.

Vương Lăng chạy mệt nhoài quay đầu không nhìn thấy bóng dáng mấy bộ cương thi kia đâu thì mới an tâm, hắn ngồi bệt ra đất, lại quay qua nhìn xem mình chạy tới nơi nào, rõ ràng trước mắt sau lưng là một rừng cây.

-Tiền bối, người nói xem ta nên làm gì đây.

Không nghe hồi âm, hắn thở dài chỉ còn cách dựa theo kiến thức kiếp tước của hắn, cứ đi tìm nguồn nước là xong, cơ mà rừng cây này không giống bình thường, âm u đáng sợ, muốn làm gì cũng khó. Nghĩ ngợi một lúc thì hắn đứng phắt dậy, mắt nhìn về phía sau, nghe ra tiếng kêu của yêu thú đâu đó.

Hắn liền cẩn thận đi gần tới núp vào bụi cây, ngó ra thấy một con báo to bằng xe hơi, giữa trán mọc ra một nhúm lông quỷ dị ngoe nguẩy như chiếc đuôi thứ hai của nó vậy, rõ ràng là yêu thú Mao Đầu Báo. Hắn nuốt nước bọt muốn từ bỏ vì không cần thiết phải tốn sức không cần thiết ở đây.

Nhưng rất nhanh hắn phải nghĩ lại vì con báo đen kia đang hướng tới phía của một thiếu nữ đang nằm trên đất, dù không nhìn ra khuôn mặt nhưng dựa vào y phục hắn có thể đoán ra người kia là Minh Lộ Lộ. Hắn với nàng không quen không biết, thậm chí nàng ta dường như ghét bỏ nam nhân thì phải, nếu nàng đã không cần thì hắn cũng không muốn giúp. Nói thế thôi chứ loại người thương hoa tiếc ngọc như hắn làm sao mà bỏ rơi một nữ nhân như hoa được.

Hàng chục thanh kiếm được phân ra như thiểm điện vun vút lao tới bên người con ma thú. Con yêu thú lông mao giật giật, nó cảm thấy nguy hiểm liền gào lên, động tác mau lẹ nhảy sang một bên, hai mắt nó hung tợn nhìn về kẻ đã tấn công mình, tốc độ quỷ dị lao tới chỗ hắn. Vương Lăng giật mình, dùng “Lôi Thiểm Bộ” rút lui nhưng cũng chỉ giãn được một khoảng cách nhỏ với con yêu thú.

-Con yêu thú này chắc phải là yêu thú cấp 3 cao giai, thật khó chơi.

Mao Đầu Báo móng vuốt sắc bén tạo ra vô số vết cào trên nền đất cùng thân cây, hắn chạy được một lúc thấy con yêu thú vẫn đuổi theo, vô cùng tức giận. Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn con Mao Đầu Báo, cả người gồng sức, đột ngột quay lại chạy về phía con yêu thú.

-Ta không tin mày nhanh hơn tao.

Hắn lao tới, vừa gặp ngay móng vuốt sắc nhọn vươn tới ngay đỉnh đầu, hắn đổ mồ hôi cúi người xuống lách xuống cổ họng nó, tay đã phát ra chưởng lực ngay cằm nó. Một chưởng “Hóa Long Chưởng” toàn thức làm con Mao Đầu Báo thét thảm, bay lên cao, hắn thở phì phò, cầm trong tay thanh khoái kiếm, “Toàn Lưu Nhất Kiếm” đâm thẳng bụng con ma thú, máu chảy ròng ròng, hắn run người khi nhìn trước mắt suýt chút nữa cái móng vuốt kia đã để trên mặt hắn mấy vết sẹo.

Nhìn con yêu thú nằm trên mặt đất hắn thở dốc, gắng sức chống kiếm đi tới xem tình trạng của Minh Lộ Lộ dù đang khá mệt. Ài, ai bảo hắn lương thiện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.