Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 189: Chữa trị hàn độc



Quả thật như nàng dự đoán, điều hắn nói dấy lên nỗi lo sợ trong lòng nàng, nàng cũng từng nghĩ tới biện pháp này nhưng cật lực bác bỏ nó đi. Cứ nghĩ tới Băng Mộ Tuyết sẽ tức giận mà đuổi hắn ra khỏi phòng nhưng ngược với dự đoán của hắn nàng chỉ im ắng không chút tức giận, im lặng một cách bất thường. Hắn ngước đầu nhìn vào khuôn mặt băng giá của nàng thoáng hiện lên tia thống khổ. Nàng cắn răng bàn tay run run đặt giữa thắt lưng nói:

-Nếu như biện pháp đó thật sự hiệu quả thì ta cũng sẽ cùng ngươi song tu.

Nàng khó khăn giải thắt lưng của mình, áo lụa bung ra để lộ thân hình tuyệt mỹ, Vương Lăng hô hấp dồn dập ngây mắt ra nhìn. Bất quá nhìn nàng bộ dạng như người mất hồn khiến hắn lòng thắt lại, cảnh tỉnh bản thân. Hắn liền quay đầu lại nói:

-Không được, biện pháp này quả nhiên là không được.

-Tại sao lại không được.

Băng Mộ Tuyết thấy hắn tự dưng từ bỏ thì có chút thả lỏng, Vương Lăng nghĩ đến việc lần nữa bắt nàng làm việc mà nàng không hề tự nguyện khiến hắn có cảm giác khó chịu trong lòng, hắn tự thanh tỉnh bản thân, cố gắng dò hỏi Linh Tôn cách thức giải quyết nào khác.

-Tiền bối, người thật sự không còn cách nào sao.

-Ngươi còn sợ cái gì, đây là cơ hội duy nhất để ngươi nắm trong tay người ngọc đấy.

Linh Tôn giọng mang theo ý cười, dĩ nhiên là nhận ra tiểu tử này si tâm với nữ nhân băng gía kia, Vương Lăng nào có tâm tư đùa giỡn hung hăng lên tiếng mặc kệ vai vế.

-Nếu đã không có cách nào thì ta liền đi cướp đồ dù chết cũng kệ, việc khôi phục thân xác cho tiền bối đành thôi vậy.

-Ngươi còn biết đe dọa ta đấy, tốt thôi, ta dĩ nhiên là có cách nhưng hậu quả thì ngươi tự gánh chịu lấy.

-Dù là cách nào thì chỉ không cần bắt ép nàng ấy ta liền đồng ý.

Vương Lăng liền hí hửng nói cười, Linh Tôn chỉ đành bất lực thở dài nói lại cho hắn cách giải quyết, hắn nghe xong liền không đợi nữa lập tức quay qua nhìn Băng Mộ Tuyết thần tình kích động.

-Ta có cách rồi, cũng không cần nàng phải song tu cùng ta nữa.

-Ta liệu có thể tin ngươi.

-Nàng không cần phải tin ta, chỉ cần nàng thử là biết có hiệu quả hay không.

-Nếu vậy thì tốt thôi.

Thấy nàng đã đáp ứng hắn liền kéo nàng lên giường, nàng cả giận nhưng vẫn không phát tát, so với cách kia thì cho hắn lên giường của nàng thì có là gì. Vương Lăng liền ngồi khoanh chân lại, tự vận chuyển kinh mạch, mười hai chính kinh dần được hắn trùng kích, 36 tử mạch được hắn vận chuyển theo lộ trình ngược, hắn vừa mở cửa tử môn quan.

Bất quá hắn không nghĩ nhiều, thông qua linh thức nhìn qua cảnh vật bên ngoài, theo cách này hắn sẽ nhìn thế giới theo một chiều hướng khác, mọi thứ đều mờ ảo mơ hồ, nhưng sự nhạy bén thì lại tăng lên gấp trăm lần. Băng Mộ Tuyết theo lời hắn nói hai tay cùng hắn đối chưởng, cả hai theo như tâm quyết Băng Ngưng Quyết tu luyện mà vận chuyển hàn khí trong cơ thể.

Vương Lăng có thể cảm nhận từng cơn lạnh lẽo xuyên thấu da thịt, hàm răng run cầm cập, cả căn phòng như bị đóng băng không chút ấm áp, hắn có thể thấy một còn băng long khổng lồ xô xát ép tới hắn, con băng long khí thế cường bạo làm hắn run sợ, nỗi đau đè nén làm hắn phun ra một ngụm máu tươi. Một ánh sáng màu vàng chói lóa lóe lên, như ánh sáng mặt trời giữa trời đông làm tình thần của hai người tốt hẳn lên.

Hắn có thể cảm nhận hàn khí mãnh kiệt trong thể nội của bản thân, giá rét vô cùng, từ trong người hắn một ánh sáng màu lam lóe lên rồi chui thẳng vào mi tâm Băng Mộ Tuyết. Đến lúc này thì hắn phải tự đấu tranh tinh thần, cả người ngã xuống run rẩy.

Nhìn thấy hắn bất tỉnh trên giường, cả người lạnh cóng, nàng không biết vì sao có chút đau xót, tự nghĩ lại hắn vì nàng mà chịu đựng thống khổ, vì nàng mà hi sinh tu vi đạt được của bản thân nhận lại chỉ là sự thống khổ, chỉ để tạ lỗi với nàng.

Nàng không rõ ràng cảm xúc của bản thân dành cho hắn, chỉ là hiện tại hận ý dành cho hắn dần như đã tiêu biến.

-Ta thật sự không hiểu là ngươi đang nghĩ gì.

Nhìn vào hắn cả người co ro, nàng liền cắn nhẹ môi hai tay đặt lên lưng hắn cố truyền chút chân nguyên giúp hắn ấm áp phần nào. Bất chợt cửa liền mở ra Băng Linh Linh liền cùng Hồ Tuyết Nghi lập tức đi vào, cả hai liền nghĩ tới việc Băng Mộ Tuyết bị hàn độc lo lắng vội vã về kiểm tra, thế nhưng đập vào mắt hai người lại là Băng Mộ Tuyết đang áp chưởng với một nam nhân, Băng Linh Linh liền hiện nét lạnh lùng nhìn Vương Lăng.

-Tên này là ai,dám tự tiện vào phòng của Tuyết nhi.

-Sư phụ bình tĩnh, hắn là.. là bạn hữu của con.

-Tại sao hắn lại ở đây.

Bị Hồ Tuyết Nghi giữ lại Băng Linh Linh cũng không xúc động, chỉ là canh chừng kỹ càng với Vương Lăng, nàng coi như là đề phòng thừa rồi, Hồ Tuyết Nghi cũng không biết vì sao, nên giải thích như thế nào, chính nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Băng Mộ Tuyết liền mở mắt ra, nhìn qua hai người lạnh nhạt nói:

-Mẫu thân đừng lo, là hắn giúp con chữa khỏi hàn độc, vì vậy mà khiến hắn trở thành như vậy.

-Hắn thật sự giúp con chữa khỏi.

Băng Linh Linh ngạc nhiên vô cùng, nàng nhìn ra Vương Lăng cùng lắm vẫn còn rất trẻ nào có bản lĩnh như vậy, thế nhưng nghe con gái mình nói chắc như vậy nàng cũng không truy cứu thêm. Hồ Tuyết Nghi vẫn là quan tâm Vương Lăng hỏi:

-Sư tỷ, nếu thế thì huynh ấy bây giờ bị sao vậy.

-Hắn chỉ là chịu chút hàn độc còn sót lại trong người nên mới trở thành như vậy.

Băng Linh Linh nhìn vào Vương Lăng cảm thấy khó hiểu:

-Tại sao tiểu tử này lại chịu hi sinh lớn như vậy để chữa trị cho con.

Nghe mẫu thân nói, Băng Mộ Tuyết im lặng không biết nên giải thích thế nào, nếu để mẫu thân nàng biết rõ nguyên do mọi thứ thì chắc chắn thì chỉ khiến cho Vương Lăng khó lòng mà sống sót, liệu nàng nỡ sao. Hồ Tuyết Nghi cũng là tự mình nghi vấn điều đó. Lập tức từ phía cửa sổ vọng ra âm thanh nhu mì trả lời:

-Chẳng phải là do nữ nhi của ngươi sinh ra xinh đẹp như vậy sao.

Băng Linh Linh nhìn người mới tới thần sắc phức tạp, không tiện biểu hiện, nàng cau mày nhìn nữ nhân thành thục, thướt tha bốc ra mùi thơm nồng nàn của nhưỡng tửu. Long Linh Huyền tức thì nhìn về phía Vương Lăng phất tay, hắn lập tức được nàng kéo vào trong người, nàng nhìn hắn lại vận một chưởng có kim ngân tỏa quang áp lên người hắn. Hồ Tuyết Nghi thấy Long Linh Huyền áp chưởng lên lưng Vương Lăng thì kinh hô.

-A di, ngươi làm gì huynh ấy vậy.

Thấy nàng kích động Băng Linh Linh liền kéo nàng lại mỉm cười.

-Đừng lo, nàng ta sẽ không làm hại tiểu tử đó đâu.

Vương Lăng được một luồng long khí xuyên qua người thì hàn độc lập tức bị đánh bay, hắn hốc ra ngụm máu tươi, rồi lại bất tỉnh. Long Linh Huyền liền ngừng tay, cất vò rượu giắt lên thắt lưng. Băng Linh Linh nhìn nàng ta hỏi:

-Tiểu tử này là gì của ngươi.

-Nó là đồ đệ ngoan của ta, không biết vì sao lại vì con gái ngươi mà chịu khổ tổn thất tu vi.

Long Linh Huyền ánh mắt nhìn qua Băng Mộ Tuyết rồi lập tức ngừng lại nói:

-Ta thấy nữ nhi của ngươi cũng được nhưng mà còn không bằng nữ nhi của ta..

-Ý ngươi là gì.

-Ngươi đoán.

Nàng hiện lên ý cười nhìn Băng Linh Linh rồi xoay người đem Vương Lăng rời khỏi. Đợi đến khi cả hai rời đi thì Hồ Tuyết Nghi liền quay qua hỏi:

-Sư phụ quen nàng ta sao.

-Trước kia bọn ta đã từng gặp mặt.

Băng Linh Linh thở dài, trong mắt hiện nên nỗi u buồn nhưng nàng liền bị tình trạng của Băng Mộ Tuyết đánh tan, nàng liền nhanh tay đón lấy cổ mạch Băng Mộ Tuyết kiểm tra lập tức hiện lên nét vui.

-Quả nhiên là đã dần khỏi hẳn, tuy còn lại chút hàn khí nhưng sẽ sớm tiêu trừ, thậm chí con còn đột phá cảnh giới đại pháp sư nữa. Nếu vậy thì chúng ta phải nợ tiểu tử đó một nhân tình lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.