Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu

Chương 195: Chỉ có lời không có lỗ (1)



Lại quay nhìn xem lại bộ dạng hắc y nhân, thương tích khắp người, hơi thở mong manh, gần như là người đã chết. Vương Lăng vươn tay định xem rõ thương tích đối phương. Hắc y nhân dù hết sức, một bộ phận ý thức vẩn thanh tỉnh, cả người phòng bị. Thấy gã cứ khư khư giữ mình, Vương Lăng nhếch môi, ngữ điệu trào phúng:

- Ngươi giờ như ngọn đèn trước gió, ta cần gì phải giở trò, yên tâm ta tuyệt đối không hại ngươi.

- Làm sao ta dám tin chứ, tuy ta đã như người chết nhưng vẫn không muốn trở thành công cụ của bất cứ ai.

Cũng hết cách vì sao đối phương nghi ngờ, sống một cuộc sống mà bất cứ ai cũng có thể là kẻ thù, người thân không còn có ai bên cạnh lại thương tích chồng chéo, cơ thể biến đổi dị dạng, dù là thánh nhân cũng sớm đi chết cho đời bớt khổ nhưng vẩn giữ một vẻ bình tĩnh như vậy làm Vương Lăng có chút khâm phục. Xóa bỏ nhân dạng Mai Dương Tú, hắn mỉm cười khoanh tay ngó kỹ hắc y nhân.

- Như vậy ngươi thấy không vấn đề gì chứ.

Thấy ánh mắt đối phương vẫn lộ rõ nghi ngờ, hắn không còn cách nào khác, liền đọc một lèo khẩu quyết của Huyết Hà pháp quyết, lập tức hắc y nhân kinh ngạc, hai mắt trừng to quan sát kỹ Vương Lăng lắp bắp hỏi:

- Ngươi sao lại biết khẩu quyết của tông môn bọn ta.

- Ngươi là người của Huyết Hà phái?

Hắc y nhân gật gật đầu, gã nghe Vương Lăng đọc khẩu quyết so với công pháp bản thân hoàn mỹ hơn, đầy đủ tất cả các tầng pháp liền không nảy ý che giấu nữa, huống chi tính mạng bản thân sắp chấm dứt, gặp lại người đồng môn làm gã nảy tâm vui sướng. Nhìn thấy đối phương dù bị thương nhưng vẫn gồng người đứng dậy Vương Lăng đè vai hắc y nhân xuống nhăn trán.

- Ngươi đang bị thương không nên kích động mạnh.

- Ta đã sắp chết rồi, nếu như lần cuối có thể nhìn thấy một người đồng môn thì đã đủ mãn nguyện.

- Ta còn chưa cho ngươi chết, ngươi còn lộn xộn.

- Ta tự biết rõ thương thế bản thân.

Nghe câu này giống như mấy lời trăn chối trong tiểu thuyết, Vương Lăng khó chịu vô cùng, bản thân còn muốn đối phương thay mình khôi phục Huyết Hà phái làm sao mà để gã chết.

- Ngươi tên gì.

- Tên ta, đã lâu lắm chưa có người hỏi. Ta vẫn nhớ mấy vị sư huynh gọi ta là Cốt Đầu.

- Vậy được Cốt Đầu, ngươi có muốn khôi phục Huyết Hà phái, tìm ra địch nhân trả thù không.

Cốt Đầu nghi ngờ địa nhìn hắn, gã làm sao mà không muốn chứ, nhanh chóng gật đầu. Vương Lăng chỉ đợi như vậy, hài lòng vỗ vai hắn.

- Nếu vậy thì ngươi chưa thể chết được. Cứ đợi ta ở đây, ta sẽ sớm tìm dược liệu chữa trị cho ngươi.

- Nếu ngươi nói vậy thì ta sẽ chọn tin ngươi lần này. Đằng kia có một chiếc hang ta từng dùng nó cư trú, bên trong ta có tạo một cái kết giới, ngươi đưa ta đến đó.

- Được.

Để Cốt Đầu ở bên trong hang động rồi, Vương Lăng phương hướng của Dược Kinh Phường lao đi. Hắn thẳng vào bên trong mượn phòng luyện dược, không ai nói gì sẵn sàng giúp hắn chuẩn bị mọi thứ, từ dược phẩm đến lò đan dược.

Theo như thương thế của Cốt Đầu, hắn định luyện chế Bạch Trường Đan nhưng Linh Tôn lại nhắc nhở hắn luyện Trường Sinh Đan, chí có loại đan này là phù hợp với tình trạng của Cốt Đầu. Hắn nghe xong tuy là nghi ngờ một chút nhưng vẫn theo lời Linh Tôn luyện Trường Sinh Đan, tuy là về luyện dược Linh Tôn có thể thua kém xa Gia Nộ nhưng tầm hiểu biết về đan dược thì dĩ nhiên không ai bằng, huống chi Linh Tôn trực tiếp thấy thương tích của Cốt Đầu.

Đây là lần đầu hắn luyện đan tứ phẩm đan dược, trước đó còn có e ngại nhưng hiện hắn rõ ràng tinh thần hắn cường đại hơn trước gấp mấy lần, sự nhạy bén lại tăng thêm vài phần, có vẻ như sau lần tự mình tẩy tủy lĩnh vực luyện đan cũng được tăng cường. Nhưng mà như thế thì sao dùng Ma Giao Đỉnh lại thất bại chứ.

Cầm trong tay Trường Sinh Đan, hắn có cảm giác hư cấu vô cùng, đây là lần đầu luyện đan vượt phẩm cách nhưng lại thành công mỹ mãn. Hắn cũng chả nghĩ nhiều thế, định quay lại gặp Cốt Đầu nhưng lại có nha hoàn Tiểu Xuân chạy tới thông báo cho hắn Dược Thư Kỳ gặp hắn.

Tuy là bây giờ đang bận nhưng hắn cũng rõ bản thân sớm muộn rồi sẽ gặp nàng, không từ chối theo sao nha đầu Tiểu Xuân tới phòng của Dược Thư Kỳ. Ngửi thấy trong phòng mùi thơm, hắn hít hà thoải mái liếc mắt Dược Thư Kỳ nhếch miệng cười.

- Dược tiểu thư không ngờ lại tự mình mời ta vào trong tư phòng của mình. Lần sau ta không cần phải trèo cửa sổ nữa.

- Đây chỉ là phòng ta tạm thời ở mà thôi, tư phòng của ta còn lâu ngươi mới được vào.

Thấy lại bộ dáng chán ghét của hắn cùng lời trêu chọc không hiểu sao Dược Thư Kỳ cũng dần bão hòa, không còn e ấp như trước. Vương Lăng thong dong ngồi xuống, đối mắt cùng nàng, Dược Thư Kỳ thấy hắn bình tĩnh như chưa từng làm cái gì sai, lòng tuy tức nhưng nhớ lại lúc chọc tức hắn thì liền rùng mình, nàng nén nở nụ cười.

- Ngươi không hỏi vì sao ta gọi ngươi tới đây sao.

- Ta tự mình biết chứ, Dược tiểu thư chắc chắn rất nhớ ta nên mới nửa đêm nửa hôm kêu người tới tìm gặp phải không.

- Ai nhớ ngươi chứ, ta còn sợ lần nữa gặp lại ngươi nữa.

Nhớ lại tình cảnh trước đó Dược Thư Kỳ thật hận hắn vô số lần nhưng nàng thân là người kiểm soát việc làm ăn của Dược gia đã sớm luyện được bản lĩnh tự trấn tỉnh.

- Có phải ngươi đã gây thù cùng Phi Long hội không.

- Cái này tiểu thư cũng biết, không ngờ tiểu thư lại quan tâm ta như vậy.

- Làm ơn đàng hoàng được không. Ta là nói chính sự, ngươi gây sự với Phi Long hội ta không nói, nhưng lại đem quyền lợi của Dược gia ra để làm bình phong, ngươi có biết như vậy bọn ta sẽ mất đi bao nhiêu tiền không.

Vương Lăng đã biết trước nàng sẽ hỏi như vậy, môi nhểnh lên không chút quan tâm. Dược Thư Kỳ lông mi rũ xuống, thần sắc phức tạp.

- Ngươi thật sự không hiểu gì sao.

- Chẳng phải chúng ta quan hệ rất tốt sao, ta làm như vậy cũng đâu ảnh hưởng tới tiểu thư, thậm chí còn giúp tiểu thư kiếm lời sau này.

- Lời chỗ nào ta không thấy, ta chỉ biết là ngươi giúp ta gây bất mãn với đám người Phi Long hội, bây giờ hơn nửa số đan dược trong Dược Kinh Phường không thể bán ra.

- Nhanh như vậy mà chúng đã biểu tình rồi sao.

- Trước đó bọn chúng đã hủy đi hơn nửa đơn hàng đặt trước của bọn ta, bắt bọn ta phải giảm đi nửa giá mới chịu theo hẹn mà mua.

Hắn nhớ rõ ràng trước đó Mộ Dung phi Yên còn đền bù tổn thất kia mà, bây giờ náo loạn có lẽ là lòng quỷ tự cao của đám Phi Long hội, danh dự bán đáng tiền lắm sao. Vương Lăng khinh thường, chỉ sợ lần này Viên Tâm hội sắp có rắc rối tới. Nhìn lại thấy Dược Thư Kỳ bộ dáng mệt mỏi, xem ra hắn đã đem cho nàng không ít rắc rối, để một nữ nhân quyến xuyến tài bảo cho cả một gia tộc lớn như Dược gia là bậc nào khó khăn. Hắn thở dài, cuối cùng vẫn là đưa ra quyết định,nói:

- Để cho ta nói cho tiểu thư việc lợi của điều ta làm, tất cả là vì lợi ích chung của hai ta.

- Ngươi nói nghe đi.

Vương Lăng bất ngờ đứng dậy, từng bước nhỏ đi tới gần Dược Thư Kỳ, miệng nói:

- Thứ nhất, ta đang giúp tiểu thư đặt nền móng vững chắc trong tông môn. Cứ như theo như người khác nhận xét, Minh Lam Tông giao Vân Nguyệt thành cho tiểu thư quản lý vì nể mặc mũi Dược gia cùng Luyện Dược Sư công hội, thế nhưng thật chất thì tiểu thư cũng không thể kiếm được bao nhiêu lợi vì Vân Nguyệt Thành quá nửa là do người tông môn quản lý, nói đến cũng là có Phi Long hội. Còn có một Hồng Y Quán của Tây Diệm Cung cũng là chuyên luyện đan dược, hơn nửa đệ tử là thu mua đan dược từ đây.

- Như thế thì sao chứ, ngươi giúp ta cái gì.

- Tiểu thư có vẻ như chưa biết, mấy tiệm dược liệu mà tiểu thư đưa ta quản lý đều bị người Phi Long hội đập phá, chúng dĩ nhiên biết đám dược liệu này là của ai nhưng vẩn ra tay, đơn giản là vì muốn Dược Kinh Phường di dời khỏi Vân Nguyệt thành. Tất nhiên ta biết trước đó chúng đáp ứng đền bù tổn thất cho ta là vì nể mặt Long Võ trưởng lão mà thôi vì ta có lệnh bài mà. Chúng tự hiểu đắc tội với ta là khỏi còn đan dược nữa nên mới khách khí.

Dừng một chút Vương Lăng vuốt cổ, xem Dược Thư Kỳ không nói thầm chửi nữ hồ ly, rõ ràng là chuyện của riêng Dược gia bị nàng kéo tới dính dáng hắn.

- Không ngờ ngươi lại nghĩ được tới như vậy, ta thật sự quá xem thường công tử rồi. Thế nền móng mà công tử nói là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.