Cũng không đi đâu xa hắn sớm đã đặt một căn phòng chữ nhất gần phòng Lãnh Thiên Tố, vào phòng hắn nằm vật ra giường. Khó chịu địa lăn qua lăn lại, hắn tức giận ngồi bật dậy, hai mắt tĩnh thần, im lặng xem xét, cảm thấy một luồng tà khí mạnh mẽ tồn đọng trong cơ thể không cách nào di dời, làm cách gì nó cũng như con giun sán loằn ngoằn chạy trối chết. Vương Lăng cảm thấy quái thai, sợ hãi đến xem cái thứ này là vật không tốt lành.
- Tiểu tử, ngươi xem là dục tính công tâm rồi.
- Cái gì mà dục tính công tâm, nói khó nghe chết được.
Lời Linh Tôn vừa phát, làm cho hắn bình tĩnh đôi chút, chắc chắn Linh Tôn sẽ không nỡ để hắn chết, lời Linh Tôn nói xem ra rõ ràng tình trạng cơ thể hắn. Hắn không rõ Linh Tôn bằng cách nào xem rõ tình trạng nội thể hắn, Linh Tôn lại nói:
- Có phải ngươi cảm thấy hạ hầu nóng bức, thái dương lạnh buốt, chân tay bứt rứt không yên.
- Tiền bối, người thật giỏi, ta đúng là đang bị tình trạng như vậy.
- Còn phải hỏi, rõ ràng là do ngươi bản năng dương khí cực thịnh, lại kìm nén không cách nào bức ra nên mới làm ra tình cảnh này.
- Không phải chứ, trước kia ta thấy nhiều người còn kìm nén hơn ta mà có thấy cái gì đâu.
Vương Lăng nhớ lại thế giới trước, phim ảnh đầy đủ, ai muốn thẩm du thì bấm một cái lên mạng là giải tỏa bức rứt, chắc không phải ý Linh Tôn nói là ta lâu ngày không thẩm du chứ. Linh Tôn mà hiểu hắn đang nghĩ gì chắc tức chết, nhưng y như cũ vẫn không đọc được suy nghĩ hắn nói:
- Có phải ngươi từng tu luyện “Âm Dương Khoái”, cái loại hạ lưu công pháp.
- Cái gì hạ lưu công pháp? Rõ ràng là thượng cổ công pháp cơ mà.
- Dù ngươi nói gì thì nó cũng không tránh khỏi là công pháp hạ lưu.
Vương Lăng buồn bực muốn phản lời nhưng nghĩ kỹ, cãi làm gì, có giúp hắn giải tỏa bớt tâm tình đâu, đành im lặng chờ đợi Linh Tôn đưa ra biện pháp.
Linh Tôn lại nói đến cho hắn biết nguồn gốc loại công pháp này, hóa ra đây là công pháp âm dương song tu của một môn phái xưa Âm Ngoại Tông, vốn cũng không xem là cái gì hạ lưu, chỉ là trợ giúp các cặp đạo lữ tiến cảnh nhanh chóng, tìm vui thú trong chuyện phòng thê, nhưng đến khi tu luyện đến một tầng cao, con người ai cũng xuất hiện tâm ma, loại công pháp này dần dần bộc lộ nhược điểm.
Nó khiến con người càng ngày trở nên dâm loạn, điên cuồng muốn tìm người giao hợp, nhưng vấn đề phát sinh không phải ở nữ giới mà là ở nam giới. Dần dà nó thành một loại công pháp Thải Âm Bổ Dương như hắn nói, nam nhân tu luyện thứ này sẽ mất đi tỉnh táo, đối với nữ nhân mê cuồng tìm kiếm, đặc biệt là cực phẩm nữ nhân.
Nghe xong Vương Lăng sợ hãi không thôi, cứ như vậy chẳng phải hắn sẽ sớm thành dâm ma trong truyền thuyết sao, hái hoa dâm tặc tìm kiếm nữ nhân, kẻ thù của toàn bộ nam nhân thiên hạ. Nghĩ tới thôi hắn liền rùng mình, không khỏi tò mò hỏi Linh Tôn.
- Ý của tiền bối là ta đang trong giai đoạn tâm ma này hay sao.
- Thế ngươi nghĩ ngươi đặc biệt sao.
- Bỏ đi, ta rõ ràng rồi, như vậy tiền bối có cách giải quyết.
- Giải quyết tức thời tận gốc thì không có nhưng vẫn có cách kìm nén nó, đến khi ngươi tự làm chủ được tâm ma thì tự dưng cũng không còn sợ nữa.
Nghe đến đau đầu hắn vẫn còn chưa rõ là biện pháp gì, Linh Tôn cũng không để hắn đợi lâu liền nói:
- Cũng may ngươi là hậu nhân của Mặc gia, xem thử là người phái Dương Thanh Xích Nguyệt đi, ta tự có một công pháp tu luyện riêng của phái này. Tên gọi xem là Huyền Ngọc Âm Dương Tố.
- Cái gì mà phái Dương Thanh Xích Nguyệt, nghe sao rối rắm.
- Ngươi giờ chưa cần biết nhiều, chỉ cần theo lời ta nói tìm một nữ nhân có thể chất đáp ứng việc tu luyện là được.
- Làm sao ta biết là ai phù hợp chứ.
Vương Lăng lầm bầm chửi thầm, Linh Tôn sao nghe không ra, tức giận không có nói:
- Khi nào ngươi cùng nữ nhân đó giao hợp mà nàng ta có một luồng khí lạnh tỏa ra từ nơi đó trở ra là ngươi tự biết.
Được Linh Tôn nhắc khéo, Vương Lăng sao không hiểu được, tuy là chưa trực tiếp trải nghiệm nhưng khi nó đến tự nhiên biết, nếu thế thì chả phải đem nàng ta kè kè bên người sao. Việc đó hắn để sau, lại nghĩ đến một việc tò mò hỏi Linh Tôn.
- Có phải khi vãn bối hành sự với mấy nàng, tiền bối đều nhìn thấy hết.
- Tiểu tử chết tiệt, ai thèm nhìn việc xấu của ngươi. Ta sống lâu như vậy rồi mà thèm nhìn một đám hậu bối sao.
- Phải phải, như vậy làm sao phù hợp tôn chỉ của Linh Tôn chứ.
Giải đi khúc mắc liền làm Vương Lăng cảm thấy thoải mái, cứ như khi đang làm việc mà bị một lão già thấy hết cũng không dễ chịu tẹo nào.
- Hừ, ta tiếp tục điều dưỡng đây, ngươi cứ nghe theo phân phó của ta mà tu luyện theo, không đến mấy ngày bên ngoài ngươi liền khôi phục thực lực như cũ.
- Đa tạ tiền bối, ta chắc chắn sẽ giúp người khôi phục thân xác.
- Hiểu vậy thì tốt.
Rõ ràng tình thế hắn bây giờ đã đổi khác, hắn cần nhanh chóng nâng cao thực lực, mặc kệ là cảnh giới thoái cấp, hắn sẽ không vì chút thụt lùi mà nản chí, y nguyên vững tin nhét Thanh Nguyên Đan vào miệng ngồi xuống tĩnh tâm tu luyện.
-------
Hiện trước mặt Lãnh Thiên Tố là một đám người áo đen đang quỳ rạp xuống, trên trán bọn chúng đều đổ mồ hôi lạnh, Trầm Hương cũng là một bộ mặt lạnh toát đứng cạnh Lãnh Thiên Tố. Lãnh Thiên Tố tức giận ném một tách trà xuống trước mặt đám người Minh Tôn giáo, hai mắt âm lãnh.
- Các ngươi canh phòng thế nào mà để một tên thích khách đột nhập vào phòng ta. Nếu không phải hắn bản lĩnh không đủ thì ta đã sớm bị chết trong tay hắn rồi.
Nàng cũng chỉ có thể nói là thích khách, da mặt nữ nhi mỏng nàng sao dám nói là một cái dâm tặc. Chúng nhân Minh Tôn giáo cúi gầm mặt nói:
- Cái này rõ ràng chúng thuộc hạ đã bố trí canh phòng xung quanh, bất cứ ai khả nghi đều bị kiểm tra suýt sao, đều rõ ràng không có bất cứ ai khả nghi lọt vào.
- Thế đào đâu ra một tên kỳ lạ đột nhập vào phòng ta.
- Như vậy chỉ có thể là người của Tịnh Hương Lâu thôi.
- Các ngươi không phải đã tra rõ tất cả phục vụ cùng khách khứa bên trong sao, đâu có tên nào giống như ta miêu tả. Định lấp liếm trách nhiệm à.
Cả đám thuộc hạ khổ não không ngớt, rõ ràng lúc trước nàng còn để bọn chúng tránh xa khuê phòng của nàng, làm sao mà biết trước rõ ràng có thích khách. Lãnh Thiên Tố càng nghĩ càng giận, Trầm Hương nhanh tay rót cho nàng một ly nước giúp nàng hạ hỏa, Lãnh Thiên Tố suy nghĩ một chút lại nói:
- Tối hôm qua có người nào lai vãng bên ngoài phòng không.
- Theo như tiểu nhị nói thì chỉ có một người tên Vương Lăng.
Lãnh Thiên Tố không biết vì sao nghe tên hắn liền tự nhiên cảm thấy khó chịu, tất cả là tại tên dâm tặc làm nhục nàng, chắc chắn phải cho hắn bán sống bán chết. Nàng tâm sinh tức giận, băng lãnh nhìn dàn người phía dưới phất tay ra lệnh.
- Đem tất cả những ai hôm qua canh chừng giảm xuống một cấp bậc, phạt 3 tháng đan dược.
- Đa tạ tiểu thư hạ thủ lưu tình.
- Được rồi, lui ra hết đi.
Chúng nhân phía dưới không chút cảm xúc nói ra nhưng thâm tâm thì đang thở dài nhẹ nhõm, liền lẳng lặng lui xuống. Lãnh Thiên Tố sao không muốn đem hết ra ngoài chém chỉ là sợ việc quan trọng trong người không nên hi sinh người vô ích, chỉ có thể nhẫn nhịn mà làm việc.
Trầm Hương thấy tiểu thư mình tâm tình không tốt, không rõ ràng tên thích khách tối qua đã làm những gì, nàng không dám mở miệng hỏi chỉ sợ gợi lại khổ tâm của tiểu thư. Nàng suy nghĩ rồi lại cố mở miệng nói:
- Tiểu thư, như vậy có muốn gặp Vương công tử không.
- Hắn ư, ta giờ có tâm trạng gặp hắn sao.
Lãnh Thiên Tố thở dài, dĩ nhiên bóng ma kia vẫn không thể thoát khỏi tâm trí nàng, gặp hắn chỉ càng làm nàng thêm khổ tâm.