Trước mắt hắn xuất hiện hình dáng của một con Liệt Vương Báo trông hoàn toàn khác biệt, đồng tử nó co rụt xuất hiện màu đen thăm thẳm, thân thể to lớn gấp rưỡi những Liệt Vương Báo bình thường, hàm răng sắc bén thở ra độc khí, uy bách nó tỏa ra hoàn toàn đè ép Vương Lăng đến nghạt thở.
Đây là một con Liệt Vương Báo biến dị thực lực ngang ngửa bán bộ Nguyên Thân.
Vương Lăng cảm thấy rùng mình, khó nén khỏi khó chịu, tinh thần đề cao cực độ, hắn vừa cầm chắc thanh Phá Lôi Kiếm thì một cảm giác đau rát xuất hiện, vai trái hắn bị một vết cắt sâu, làn máu đỏ chảy xuống nhuyễn đỏ cánh tay áo.
Nếu như không phải hắn đang tinh thần vô cùng tập trung, cảm giác tia nguy hiểm nhảy qua một bên thì có lẽ hắn đã mất đi cả cánh tay của mình. Vương Lăng bắt buộc phải vận “Ngự Thiên Quyết” lướt nhanh đi phối hợp với Lôi Thiểm Bộ phát huy cực đại, cũng không có thời gian nghĩ chút gì về vết thương.
Mắt hắn co rụt cực độ, chỉ là trong một thoáng chốc bóng dáng Liệt Vương Báo đã biến mất, Vương Lăng kinh hãi vì khoảng cách giữa hắn và nó phải cả vài chục trượng, tốc độ thế nào mới phát huy được như vậy.
Tốc độ của Liệt Vương Báo quá nhanh hắn khó lòng theo kịp chuyển động, chỉ nghe “Keng” liên tiếp vài tiếng, là tiếng va chạm binh khí cùng móng vuốt yêu thú. Nếu không phải ngay lúc trước hắn thức tỉnh kiếm ý có lẽ bản thân đã bị giết rồi. Hắn vừa di chuyển vừa giao đòn cùng yêu thú, mặc dù bắt kịp tốc độ nhưng sức lực lại hoàn toàn thua kém, tay hắn run lên từng hồi như tê dại ra.
Vương Lăng cứ liên tục xoay mình nhìn tất cả mọi phương vị có thể mong tìm ra phương hướng của Liệt Vương Báo, mặc dù thân hình nó to lớn nhưng tốc độ lại nhanh hơn hắn vô số lần. Tình thế cứ như vậy tiếp tục, đổi lại trên thân hắn y phục bị xé ra từng mảnh kèm theo từng miếng da thịt. Đau rát như vậy nhưng hắn lại không dám nghỉ nghơi, hắn hét lên, dồn một lực dùng Phi Quang Dực phi lên cao, một bóng dáng mờ ảo cũng lao theo hắn, Vương Lăng gầm lên, kiếm trong tay biến hóa cực đại tạo ra chiêu thức cũ, vầng sáng không còn mạnh mẽ như trước do hắn không có thời gian dồn lực.
Tuy vậy nó vẫn đủ chém trúng Liệt Vương Báo, cả hai giao nhau mãnh liệt, hắn khó khăn bay ngược về phía sau một khoảng không xa, còn Liệt Vương Báo thì ngã xuống đất. Hắn không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vung tay ra tạo vô số quả cầu nhỏ ánh sáng bạch quang mờ ảo như hiện như ẩn giống ma trơi.
- Súc sinh, xem đây. Liên hoàn Hỏa Linh Đạn.
Nhìn thấy một ngọn lửa hết sức mạnh bạo, chói lóa, lúc màu trắng xóa hiện lên khắp không gian tạo ra âm thanh xì xèo, tất cả Hỏa Linh Đạn đều giáng xuống người Liệt Vương Báo. Vương Lăng chỉ nghe thấy một tiếng gào thú ghê rợn, còn đang quan sát tình thế thì thình lình hơn mấy chục quả cầu lôi màu tím lao tới tấp vào người hắn.
Vương Lăng kinh hãi vung Phá Lôi Kiếm ra chém đôi một số cầu lôi, may mắn hắn dùng là vương binh lôi hệ nên mới dễ dàng chém nát lôi cầu. Tuy đã hết sức vung kiếm nhưng hắn vẫn dính phải năm phát lôi cầu, cả người tê liệt hấp thu một chút lôi đặc tính, nếu không phải hắn còn tu lôi hệ ma pháp chắc chắn khó mà qua khỏi.
Dù vậy nhưng để hấp thu hết lôi điện hắn cần khá nhiều thời gian, mà thứ duy nhất hắn thiếu bây giờ là thời gian, tức thì hắn không thể trụ nổi việc giữ lại “Phi Quang Dực”, thân người ngã ngửa, phần đầu hướng thẳng xuống mặt đất.
Hắn cắn chặt răng, nhét vào miệng 10 viên Hồi Linh Đan cuối cùng của hắn mong hồi phục chân nguyên dù chỉ một chút.
Còn chưa hoàn hảo tiếp đất thì hắn tinh quang nhìn thấy hơn 8 quả cầu lôi lao từ 8 hướng bắn tới hắn. Vương Lăng cực độ khó chịu nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, hắn hiện chưa lấy lại thăng bằng đành nhanh chóng dùng tay trái tiếp đất trước, lại dùng lực đẩy mạnh nhào lộn mấy vòng trong khi tay còn lại vung kiếm chém nát mấy lôi cầu.
Khi vừa ổn định, hắn lấy Phá Lôi Kiếm chắn trước mặt, cùng lúc Liệt Vương Báo đã lao tới giơ cao móng vuốt trảo như vô hình, nó làm Vương Lăng khó kìm nén phun ra một tia máu dài bay ngược lại ngã nhoài xuống đất.
Liệt Vương Báo nhìn Vương Lăng nằm trên đất như đùa giỡn với con mồi, áp sát hắn đôi mắt dã thú nhìn thẳng xuống, ý nói kẻ hèn mọn thì phải như vậy. Vương Lăng đau khổ nằm im, hai mắt mờ nhạt nhìn Liệt Vương Báo, hiện tại trong người hắn cứ bị căng rồi bị ép lại khó chịu vô cùng. Liệt Vương Báo lại vung móng vuốt ra, Vương Lăng dùng chút sức hai tay đặt trên thân kiếm đón được trảo kích cuồng nộ của nó nhưng bản thân lại lăn quay mấy vòng.
Hiện tại hắn có nhận thức rõ ràng về sức mạnh của yêu thú biến dị, so sánh với cường giả Khởi Nguyên đỉnh phong còn khó nhằn hơn gấp chục lần, một Khởi Nguyên trung cấp không hề đáng giá trước mắt Liệt Vương Báo biến dị.
Mặc dù biết vậy hắn cũng không có khái niệm buông xuôi, từng vị lợm lợm của máu huyết cứ ứ động trong cổ họng hắn, hắn cảm giác khá mơ hồ về thứ gì đó cứ sôi sục trong người hắn, càng ngày càng mãnh liệt, như một thứ bản năng đã ngủ quên trong hắn đang đợi hắn thức tỉnh vậy.
Liệt Vương Báo nhìn thấy hắn im lặng, lại không ngừng công kích toàn sức mạnh lao nhanh tới. Tưởng chừng lần này sẽ kết thúc tính mạng Vương Lăng nhưng nó nhận ra thanh Phá Lôi Kiếm của Vương Lăng chặn ngang hàm răng sắc nhọn của nó, lực lượng kia càng ngày càng mạnh mẽ dần đẩy lùi nó.
Nó nhìn chằm chằm vào Vương Lăng, khuôn mặt con người kia đã bị che khuất bởi mái tóc dài phủ nơi mặt, không rõ bộ dáng.
Nó liền có cảm giác run sợ, sức lực của con người kia càng ngày càng mạnh mẽ lại mang đến uy hiếp lớn lao với nó, nhưng nó cũng không chịu thua hàm răng nghiến chặt đẩy lùi con người yếu đuối trước mắt.
Nhưng lần nữa nó cảm giác run sợ, bất chợt nó nhảy lùi lại, kinh hoảng nhìn về trước mắt nó. Giấu sau khuôn mặt bị phủ che bởi mái tóc, con người kia đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ đe dọa dường như có biến hóa, đồng tử nở to ra thay vào màu đỏ như máu huyết, bên trong đó có hai thái cực đối lập một trắng một đen xoay tròn bài xích lại hấp dẫn nhau, tròng mắt đen hút có pha tạp hai loại cảm giác hoàn toàn trái ngược.
Vương Lăng cũng không ngờ bản thân vậy mà có thể tự động kích hoạt một loại thiên phú của bản thân, trong người hắn tràn đầy cảm giác sinh mệnh mạnh mẽ kèm theo cảm giác khao khát hủy diệt, hắn có thể nhìn thấu mọi khí tức xung quanh, từng hạt cát nhỏ bé hay khí tức dị chủng dao động trong không khí.
Vương Lăng lạnh lẽo quét qua Liệt Vương Báo, không chút e sợ lao tới, Liệt Vương Báo lâm vào hoảng loạn tiếp tục dùng ưu thể tốc độ qua mặt hắn. Lần này Vương Lăng lại có thể dễ dàng nhìn thấy chuyển động của Liệt Vương Báo, hắn vui vẻ nở nụ cười.
Trong chốc lát hắn bị bao bọc bởi làn hỏa diễm màu đen vừa quen thuộc lại mạnh mẽ đến khó khống chế, xung quanh thân hình được tạo thành một bộ hỏa y đầy vẻ tà dị cũng thu hút. Hắn biết được hướng di chuyển của Liệt Vương Báo cũng chả e ngại gì nữa, xung quanh hắn tạo ra vô số hỏa kiếm màu đen nhìn rất giống hồn kiếm như phi đạn lao tới chỗ Liệt Vương Báo.
Một tiếng rú kinh hoàng vang lên, toàn bộ lông da bên ngoài của nó bị thiêu rụi, mùi da thịt nướng khét lẹt bốc ra, nó còn chưa giãy giụa được vài giây thì đã thấy Vương Lăng ở trước mắt hắn vung kiếm chém ra một đường quang bán nguyệt xà xà ngay cổ họng nó. Nó rú lên định né tránh nhưng lại cảm phi thường kinh hãi, Vương Lăng từ khi nào đã dịch chuyển xuất hiện trên đầu nó chém thẳng vào gáy nó làm đầu cùng thân nó tách đôi, trước mắt hình dáng Vương Lăng đang trực diện tấn công nó lại hóa thành hỏa diễm đen lòm, hóa ra là ảo ảnh.
Nó không cam lòng, không biết vì sao con người yếu đuối kia lại tự dưng mạnh lên như vậy, dù nó tự hào IQ 180 cũng không thể hiểu.
Vương Lăng vung tay, một đòan hỏa trảo màu đen bao vây thân xác của Liệt Vương Báo biến dị cắn nuốt từng thớ thịt đến khi không còn sót lại một chút gì.
Vương Lăng tức thì trở lại như bình thường, những vết thương trên người trước đó như tự động khỏi hẳn như chưa hề tồn tại. Hắn vui mừng phát hiện ra mình vừa thức tỉnh một thứ gì đó vô cùng kinh khủng.
Ngay giây phút hắn đang tự sướng vui mừng thì Linh Tôn lại xuất hiện không chút tán thưởng:
- Xem ra không cần tiếp tục nữa. Ngươi coi như vừa đủ tư cách.
- Tiến bối, mọi chuyện này rốt cuộc là sao.
Linh Tôn liếc mắt nhìn hắn, bàn tay phẩy nhẹ một cái, ngay giờ trước mắt hắn là thanh linh kiếm khổng lồ cao trăm trượng phát ra ánh sáng kim quang chói rọi, bao bọc quanh nó là những sợi xích mà trên đó có khắc ghi chi chít vô số cổ tự chạy theo đường truyền luân phiên. Dù đã thấy nhiều lần nhưng khi nhìn lại hắn mới có cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Linh Tôn nhàn nhạt nhìn hắn hỏi:
- Ngươi có biết đây là gì không.
- Đây không phải là truyền thừa của tiền bối sao.
- Nếu ngươi nói đây có chứa truyền thừa của ta thì đúng nhưng nói đây hoàn toàn là truyền thừa của ta thì hoàn toàn sai.
- Tiểu bối ngu muội, xin tiền bối chỉ dạy.
Linh Tôn không trả lời hắn mà nhìn hắn đầy thâm ý, hỏi lại:
- Ngươi có biết ngươi họ gì không.
- Vãn bối vốn dĩ là họ Lưu, sau khi trùng kích thân phận thì đã đảm nhận họ Vương.
- Haha, nếu ngươi vẫn nghĩ vậy thì hoàn toàn không đủ tư cách rồi. Họ Lưu hay Vương hoàn toàn là rác rưởi.
Linh Tôn giọng trở nên càng lãnh ý, cười nhưng giọng lại lạnh, nhưng lời nói của Linh Tôn càng làm hắn khó chịu hơn, với hắn cái tên không phải là vấn đề mà dường như Linh Tôn đang châm chọc những người sinh thành ra hắn, mặc dù hắn tình cảm với cha mẹ ruột không sâu sắc nhưng không thích người nào châm biến họ dù cách thức nào đi nữa.