Sau khi đạt đến luyện khí tầng 10, Lưu Vũ cảm thấy bản thân thay đổi rõ rệt. Hắn có thể nhảy cao hơn, tốc độ sức mạnh đồng thời tăng nhanh. Hắn thử sức đấm nhẹ làm 1 cái cây gần đó ngã đỗ nhưng tay có cảm giác tê. Sau một thời gian hắn đã thích nghi với trạng thái mới. Hắn quyết định trước tiên cần đề cao sức mạnh trước.
Lục lọi ký ức hắn bắt tra xét những bí kíp Khưu Tà để lại. ‘Ngự Thiên Quyết’ là một bí tịch giúp hắn tăng cao sức mạnh và tốc độ, có 7 tầng, đạt đến tầng 7 nghe nói có thể đạp trời mà đi, Khưu Tà mới tu luyện đến tầng 5 mà cả đại lục không có ai có thể truy sát được hắn cũng hiểu độ tốt của nó.
‘Dịch dung thuật’ là bí pháp giúp biến thành người khác cả hình dáng và âm thanh, yêu cầu không cao, nó được Khưu Tà qua chỉnh sửa nên rất khó phát hiện, nhờ nó Khưu Tà mới dễ dàng giải quyết cường địch
‘Lục liên kiếm pháp’ là siêu cấp bí tịch kiếm pháp yêu cầu ngộ tính cực cao, có 7 tầng tu luyện, Khưu Tà chỉ học được tầng 3 mà đã ít có đối thủ về kiếm là biết. Những bí pháp khác khi lên dung khí mới có thể học, vì thế luyện khí cảnh giới chỉ có thể dựa vào khả năng thực chiến của bản thân. Chỉ những bí tịch kia luyện khí có thể bắt đầu học và phù hợp nhất với hắn hiện tại và sau này.
Lưu Vũ bắt đầu tu luyện những bí pháp này vì có hiệu quả cụ thể nhất và giúp ích hắn sau này. Qua 4 giờ tu luyện hắn đã luyện thành ‘Ngự Thiên Quyết’ tầng 1, học thành ‘Dịch dung thuật’. ‘Lục liên kiếm pháp’ qua lĩnh ngộ hắn vẫn không học được. Hắn không gấp dù sao Khưu Tà cũng được coi là thiên tài mà chỉ luyện được đến tầng 1 thì hắn cũng không quá khẩn trương.
Sắc trời sắp tối, Lưu Vũ quyết định tìm đường rời khỏi khu rừng. Nhìn Bạch Bạch đang ngủ say, hắn ôm nó lên và tìm cách ra khỏi khu rừng. Nhìn kĩ một chút, hắn thấy rõ ràng một bên rừng cây cao, to lớn còn một bên rõ ràng vô số cây mọc thưa thớt và thấp hơn rõ ràng bên này. Hắn biết những cây bên này mới hình thành và có vẻ có người mới trồng những cái cây này khá lâu. ‘Mặc kệ cứ quyết định đi hướng bên này đi’, hắn quyết đi theo hướng những rừng cây mới mọc. Quả nhiên sau một hồi chạy băng qua cánh rừng hắn đã thấy đường lớn.
Từ xa nhìn lại thấy một cỗ xe ngựa đi đến. Cỗ xe ngựa dừng lại, trong xe nhìn ra là một công tử mặc áo bào, khuôn mặt tuấn tú, điều đáng nói ở đây là nhìn vị công tử này nhìn rất giống Lưu Vũ.
Lưu Vũ giật mình, hắn suy nghĩ ‘Đến với thế giới mới này không bao lâu cũng không quá ngạc nhiên nữa rồi, cho dù cá bay trên trời cũng quá bình thường. Haizz’. Suy nghĩ một hồi hắn quyết định dịch dung thành khuôn mặt Khưu Tà lúc hắn còn trẻ cũng là một khuôn mặt tuấn tú nhưng không bằng hắn.
Thuật dịch dung biến đổi cả hình dạng, âm giọng của hắn nên sẽ không quá di thường. Đồng thời ngôn ngữ và chữ viết thế giới này hắn đã dùng ký ức của Khưu Tà hòa nhập bản thân hắn, Bạch Bạch thì đơn giản nhảy lên vai hắn quấn quýt cũng không ảnh hưởng gì. Cái khác chỉ là hắn vẫn mặc bộ đồ cũ nhìn khác hoàn toàn với trang phục thế giới này.
Hắn đứng trước xe ngựa đợi đoàn người đến. Phu xe thấy hắn đứng giữa đường thì dừng lại nhìn hắn lớn tiếng hỏi:
-Ngươi là ai
-Ta tên Lưu Vũ là một người trong một đoàn người thu thập linh thảo chẳng may lạc mất đoàn người lại sắc trời đã tối may mắn gặp được đoàn xe nên mới muốn mong đi nhờ xe một chút trở về thị trấn.
Lưu Vũ trả lời
-Chuyện gì
Người thanh niên trông giống Lưu Vũ ngó ra xe
-Có người muốn đi chung xe thưa thiếu chủ
-Để hắn lên xe đi
-Thế nhưng mà.
-Không sao. Hắn không có uy hiếp gì với ta.
-Vâng. Được rồi ngươi lên xe đi.
-Cảm tạ.
Lưu Vũ nói xong lên xe ngồi đối diện với người thanh niên trông rất giống hắn, cảnh giới cao hơn có thể xác định đối phương có linh lực mạnh yếu của nhưng khó có thể xác định cảnh giới đối phương.
-Tôi là Lưu Vũ không biết vị huynh đệ này xưng hô thế nào.
-Hừm, ngươi không cầm biết im lặng mà ngồi đi.
Lưu Vũ một mặt ngưng trọng không nói gì, đối với người đối diện hảo cảm ít đi một chút. Qua 2 giờ sau khi đi xe đoàn xe đến gần đó một quán trọ.