Linh Kiếm Tôn

Chương 34: Thu phục Diêm Độc



Nhị trưởng lão cùng tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị kia căn bản không biết sự tồn tại của Diêm Độc.

Bọn họ nghe Sở Hành Vân nói, còn tưởng rằng Sở Hành Vân cười nhạo bọn họ, nói bọn họ vô tri. Điều này làm cho hai người tức giận không ngớt, đột nhiên tăng tốc độ, một trước một sau phóng tới Sở Hành Vân.

Tu vi của tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị cao hơn nhị trưởng lão, hắn dẫn đầu vọt tới trước mặt của Sở Hành Vân. Tốc độ hai thanh hàn quang chủy thủ như phá không, mắt thấy sẽ đâm thủng ngực Sở Hành Vân thì một đạo ngân quang khó nhận ra lập tức đâm vào mi tâm của tên nam tử.

Phốc!

Linh lực của nam tử lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên tiêu tán, chỗ mi tâm của hắn đột nhiên xuất hiện một lỗ máu.

“Sao còn không động thủ?” Lúc này, nhị trưởng lão mới tới, hắn thấy nam tử lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên dừng lại không khỏi thắc mắc hỏi.

Trọng nháy mắt, một đạo ngân mang phá không mà đến làm hắn thấy hoa mắt.

“Chỉ là ám khí mà cũng muốn đả thương ta?” Vẻ mặt nhị trưởng lão hiên lên vẻ khinh thường nói. Hắn giơ lên trường đao, hướng về đạo ngân mang kia chém tới.

Mắt thấy trường đao sẽ chém tới ngân mang thì trong nháy mắt, không ngờ đạo ngân mang lại cải biến quỹ tích, xẹt qua tạo thành một cái độ cong duyên dáng, tách ra đao phong, đâm vào trên cánh tay của nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão bị đau, lập tức từ không trung ngã xuống, gắt gao nắm chặt cánh tay.

Diêm Độc đang ẩn núp, thấy nhị trưởng lão cùng tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị thụ thương, lạnh lùng nói ra một câu: “Đúng là hai tên phế vật!”.

Bất quá, hắn cũng không tức giận. Theo hắn thì thực lực của nhị trưởng lão cùng tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị có thể nói là hoàn toàn áp đảo Sở Hành Vân, mấy trò tiểu xiếc của Sở Hành Vân như vậy căn bản vô pháp cải biến kết quả.

Nghĩ đến đây, Diêm Độc cũng không phiền muộn nữa nhưng hắn vừa mới chuẩn bị tiếp tục chờ thời cơ thì ngay lúc này bỗng vang lên hai tiếng kêu rên thê lương.

Dưới ánh mắt kinh nghi của Diêm Độc, từ trên người của nhị trưởng lão cùng tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên lan tràn ra một loại khí màu tím đen.

Không ngờ luồng khí này bao phủ thân thể của bọn họ, bắt đầu điên cuồng ăn mòn.

Một giây, hai giây, ba giây.

Ba giây ngắn ngủi trôi qua, nhị trưởng lão cùng nam tử lạnh lùng nghiêm nghị biến mất hóa thành hai vũng máu loãng tanh tưởi, đã triệt để chết.

Diêm Độc bị cảnh tượng này làm kinh ngạc đến ngây người. Trong bóng đêm, hắn lộ ra một khuôn mặt đờ đẫn.

Hắn nghiên cứu độc đạo vài chục năm, đã biết thiên hình vạn trạng độc vật nhưng cũng chưa từng thấy qua độc vật mãnh liệt như vậy. Ba giây, chỉ ba giây mà thôi thì hai người sống sờ sờ liền biến thành hai vũng máu loãng!

“Lời ngươi mới vừa nói, ta có chút không nghe rõ. Ngươi có thể lặp lại lần nữa hay không?” Sở Hành Vân vỗ tay một cái, quay đầu lại nhìn về phía Diêm Độc làm khuôn mặt Diêm Độc đỏ lên, cảm giác như bị cái bạt tai.

Vừa rồi, hắn cho rằng Sở Hành Vân sẽ bị hai người này đuổi giết chạy trối chết cho nên mới dám ra điều kiện với hắn, lấy việc này uy hiếp Sở Hành Vân.

Nhưng hiện tại, hai người ám sát đã chết, là bị Sở Hành Vân trong nháy mắt giết chết. Diêm Độc hắn không còn mặt mũi nhắc lại lời mới vừa nói, nhắc lại cũng sẽ chỉ làm hắn càng thêm mất mặt.

Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời nói “Nếu Diêm tiền bối không muốn nhiều lời thì quên đi, thời gian không còn sớm, mời ngươi trở về.”

Sau đó hắn xoay người muốn trở về phòng.

“Chậm đã!”

Diêm Độc vội vàng ngăn lại Sở Hành Vân, bối rối nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Được, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, nguyện ý trở thành khách khanh Sở gia, cả đời làm việc cho Sở gia.”

Trong lòng hắn nghĩ: ”Người này cũng không phải là nhân vật tầm thường, làm việc cho Sở gia cũng không phải là không thể được”.

Vừa rồi thấy được Sở Hành Vân xuất thủ, Diêm Độc đã tâm phục khẩu phục.

“Không có ý tứ, ta đã thay đổi chủ ý.” Sở Hành Vân dừng bước lại, giọng nói bình thản nói: “Ta muốn ngươi làm nô bộc của ta.”

“Không có khả năng!”

Con ngươi Diêm Độc co rút lại, sắc mặt đại biến giận dữ hét: “Ta đường đường là cao thủ Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên, thanh danh hiển hách. Làm sao có thể cam nguyện thần phục, trở thành đầy tớ của ngươi. Việc này căn bản không có khả năng!”

Sở Hành Vân xoay người nhìn Diêm Độc nổi giận, trong mắt lóe lên một tia lãnh mang, nói: “Diêm Độc, ngay từ đầu ta đã cho ngươi cơ hội trở thành khách khanh Sở gia. Ngươi vì Sở gia thực lực thấp mà không muốn chấp nhận, lại mượn tay người khác tới bức bách ta.”

“Mà vừa rồi, ngươi thấy thủ đoạn của ta nên nghĩ có thể từ trên người ta mò được không ít chỗ tốt liền đáp ứng trở thành khách khanh. Ngươi không cảm thấy cách làm như vậy của ngươi có chút buồn cười sao? Cho ngươi làm nô bộc của ta đã là phúc ba đời tu luyện của ngươi. Nếu đổi lại là trước đây, coi như là cường giả Âm Dương Cảnh quỳ ở trước mặt ta, ta cũng không thèm liếc mắt nhìn!”

Sở Hành Vân nói từng chữ, từng câu không có chút nào châm chọc làm Diêm Độc có cảm giác bất ngờ, nghi hoặc không thôi.

Không biết vì sao, lúc Sở Hành Vân nói chuyện tự nhiên toát ra sự bá đạo làm Diêm Độc có cảm giác rất kỳ quái. Hắn cảm giác ở trước mặt hắn cũng không phải là một tên thiếu niên mười sáu tuổi, mà là một gã cường giả tuyệt thế đã từng đi ngang dọc thiên địa.

Diêm Độc bối rối suy tư: “Tiểu tử này, rốt cuộc là ai?”

Kết hợp những thứ Sở Hành Vân nói, hắn hoảng sợ phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu gã thiếu niên này, cảm giác giống như đối mặt với một màn sương mù dày đặc, không thể nhìn thấu được.

“Hiện tại, ta cho ngươi ba giây thời gian suy nghĩ, đáp ứng hay không đáp ứng?” Sở Hành Vân cuối cùng gửi đi tối hậu thư.

Đáp ứng hay không đáp ứng?

Đáp ứng rồi, Diêm Độc có thể hóa giải Ảm Nhiên Huyết Độc. Mặc dù là hắn trở thành nô bộc nhưng tương lai vẫn có khả năng lên thẳng mây xanh.

Còn nếu là cự tuyệt, Diêm Độc cũng có thể cố gắng tìm phương pháp hóa giải trong thời gian còn lại nhưng cơ hội quá xa vời, thậm chí có thể nói là không hề khả năng.

“Ta, ta cam nguyện làm nô!” Diêm Độc cắn chặt răng nói, mấy chữ này tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân của hắn.

Nói xong câu đó, hắn nhất thời cảm giác cả người buông lỏng, hư thoát ngả xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tựa hồ vừa hoàn thành một việc gì đó hết sức gian nan.

Ánh mắt Sở Hành Vân lóe lên, mỉm cười nói: “Hiện tại, ngươi có thể sẽ cảm thấy rất mất mặt nhưng sau đó thì ngươi sẽ biết quyết định của ngươi ngày hôm nay là sáng suốt cỡ nào.”

Vừa nói chuyện, hắn vừa lấy ra một trang giấy ném tới trước mặt Diêm Độc, nói: “Phương pháp hóa giải Ảm Nhiên Huyết Độc đều viết ở tại mặt trên. Trừ cái đó ra, mặt trên còn ghi lại một môn độc công, ngươi nên cố gắng tu luyện, đừng học mấy cái công pháp linh tinh nữa, miễn làm mất mặt của ta.”

Trong lòng Diêm Độc chấn động, vội vàng nhìn trang giấy. Trong nháy mắt, cả người hắn như bị sét đánh.

Chỉ thấy trên giấy, chữ viết cứng cáp: Thôn Độc Quyết, thuộc phẩm linh giai cao cấp, nếu tu luyện viên mãn, nhất định có thể bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh.

“Đa tạ chủ nhân ban ân!” Diêm Độc đem trang giấy cất xong liền quay sang Sở Hành Vân khom người nói.

Hắn rốt cục hiểu được lời nói của Sở Hành Vân.

Không cần chờ đến sau này, hiện tại Diêm Độc đã cảm thấy trở thành nô bộc của Sở Hành Vân là quyết định sáng suốt. Người này cũng không phải là vật trong ao, gặp nước hóa rồng chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Cùng bầu không khí bên này tuyệt nhiên bất đồng, bên trong cái phòng nhỏ bí mật ngoài Sở trấn, mặt bọn người Sở Bình Thiên âm trầm, có vẻ rất là lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài.

Dựa theo kế hoạch, nửa đêm là thời điểm xuất thủ.

Hiện tại đã sắp hừng đông, vì sao nhị trưởng lão bọn họ vẫn chưa về? Chẳng lẽ gặp phải phiền toái gì?

Mặc dù trong lòng có lo lắng nhưng bọn hắn cũng không có hành động lỗ mảng mà tiếp tục ở bên trong nhà gỗ chở đợi tin tức.

Cho đến đến ngày thứ ba thì bọn họ rốt cục không nhẫn nại được. Đã ba ngày, tin tức còn không có. Việc này làm bọn họ có chút đứng ngồi không yên.

“An tĩnh!” Sở Bình Thiên khẽ quát một tiếng làm đám người run một cái.

“Ba ngày không về, Sở trấn cũng không có có bất cứ động tĩnh gì, hai người bọn họ hơn phân nửa đã bị mất mạng. Hiện tại, các ngươi đi đến Sở trấn chỉ là đi tìm chết mà thôi.” Sắc mặt Sở Bình Thiên khó coi tới cực điểm.

“Trước đêm ám sát, ta đã cẩn thận điều tra qua, Sở trấn tuyệt đối không cao thủ. Chỉ bằng đám ô hợp này làm sao có thể giết chết nhị trưởng lão bọn họ?” Tam trưởng lão điên cuồng lắc đầu. Dù thế nào thì cắn cũng không tin hai gã cao thủ Tụ Linh Cảnh âm thầm chết như vậy ở Sở trấn mà không có bất kì tin tức gì.

“Nếu như ngươi không tin thì mau chóng đi Sở trấn chịu chết, ta tuyệt không ngăn ngươi.”

Sở Bình Thiên lạnh giọng hừ một cái làm tam trưởng lão nhất thời không biết nói gì. Tu vi của hắn cùng nhị trưởng lão tương đồng, đều là Tụ Linh Cảnh nhất trọng thiên. Nếu nhị trưởng lão đã chết thì hắn làm sao có thể sống?

“Hiện tại, chúng ta nên làm gì?” Tam trưởng lão nhìn Sở Bình Thiên hỏi. Hiện tại, hắn cảm thấy mờ mịt, không chỉ có là hắn mà những người khác cũng là như vậy, không biết nên làm thế nào cho phải.

“Không ám sát được thì bây giờ cũng chỉ có thể bắt đầu từ mạch khoáng Hỏa Linh Thạch.” Sở Bình Thiên thở dài một hơi.

Trong mắt hắn có bất đắc dĩ nhưng nhiều hơn là sự tàn nhẫn.

Dịch giả: Lu

P/s: Các đạp hữu thấy không ổn chỗ nào thì cho nhận xét nhé, kiểu như sai sót hoặc nhầm lẫn... Tks.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.