Linh Kiếm Tôn

Chương 87: Tình Thế Nguy Hiểm



- Vậy được rồi, ta cùng ngươi đi một chuyến.

Dương Phong đứng dậy đi trước để có thể tùy cơ bảo vệ Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân lại lắc đầu, thanh âm ngưng trọng nói:

- Thú triều rất hung mãnh, các ngươi cứ ở tại chỗ này đợi chỉ huy để tránh việc tạo thương vong nhiều hơn, huống chi, hai người cùng đi rất dễ làm linh thú chú ý, một mình ta đi càng an toàn hơn.

Nói xong, Sở Hành Vân đưa hai tay tạo ra một cái dấu ấn, khí tức quanh người lập tức tiêu tán.

Đây là Bế Khí Thuật, có thể ẩn giấu linh lực toàn thân, người khác rất khó cảm nhận được.

- Không được, làm như vậy thật sự là quá mạo hiểm.

Dương Phong vẫn là không đồng ý, hắn đã đáp ứng Dương Viêm phải bảo vệ được Sở Hành Vân, nếu như Sở Hành Vân xảy ra chuyện gì, hắn thật không đảm đương nổi.

- Chủ nhân không bao giờ làm việc mình không nắm chắc. Nếu hắn đã quyết định xuất thủ thì nhất định sẽ bình an trở về, hay là chúng ta cứ chống đỡ thú triều trước đi, nếu thú triều tập trung toàn bộ tới thì sợ rằng những thôn dân này đều phải chết.

Diêm Độc ngăn cản Dương Phong, hắn đối với Sở Hành Vân rất tín nhiệm chưa bao giờ có sự hoài nghi.

Dương Phong liếc mắt nhìn thật sâu Diêm Độc, ánh mắt lưu động, vừa nhìn về phía những thôn dân đang hoảng hốt liền nghiến răng, đem cước bộ thu hồi lại, nói:

- Nếu như gặp phải nguy hiểm thì lập tức lên tiếng kêu cứu, tuyệt đối không được cậy mạnh.

Sở Hành Vân gật đầu, trực tiếp bay ra ngoài, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất, tìm cũng không thấy nửa hình bóng.

Trong thú triều.

Sở Hành Vân toàn lực thi triển Bế Khí Thuật, cất dấu hơi thở của mình, một bên xuyên qua một bên tìm kiếm thân ảnh của Lạc Lan.

Ngao!

Lúc này, một con Lang Thú cả người phủ bộ lông đen kịt tựa hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, cánh mũi khẽ động, chậm rãi nhích lại gần phía Sở Hành Vân. Sở Hành Vân hai mắt âm trầm, đợi con Lang Thú kia tới gần phía sau, thân thể của hắn bỗng nhiên khẽ động như xuất động cuồng mãng, một quyền đánh khiến Lang Thú nát đầu mất mạng ngay lập tức.

Đánh hơi thấy mùi máu tươi, không ít linh thú đều hướng phía bên này nhìn sang, Sở Hành Vân vội vàng thu liễm khí tức đồng thời xóa sạch máu Lang Thú ở trên người, vẫn không nhúc nhích.

Không lâu sau, các Linh thú thu hồi ánh mắt, không nhìn về phía bên này nữa, tiếp tục hướng phía trước chạy đi, Sở Hành Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem tảng đá lớn trong lòng chậm rãi buông xuống.

“May là những linh thú này còn chưa bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh, linh trí rất thấp, không cách nào xem thấu ngụy trang của ta, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như này, sợ rằng vẫn sẽ có nguy hiểm.”

Sở Hành Vân nhìn về phía xa, thú triều tựa hồ càng ngày càng nghiêm trọng, tiếng thú rống vang trời thường xuyên truyền đến khiến mặt đất cũng bắt đầu không ngừng rung lên.

Thu hồi lại ý nghĩ, Sở Hành Vân chọn bừa một phương hướng, tiếp tục truy tìm.

Dựa theo trưởng thôn nói, nhà của Lạc Lan ở ven rừng rậm, lúc thú triều bạo phát cơ hồ phải đứng mũi chịu sào.

Nhưng Sở Hành Vân đi tới sau rừng rậm, phát hiện ở đây đã biến thành phế tích, mặt đất đầy máu tươi loang lổ, thậm chí còn có thể thấy một ít hài cốt gãy tay chân, hình ảnh này thật khiến người ta phải giật mình.

“Ghê tởm!” Sở Hành Vân cắn răng, nhưng vẫn không từ bỏ mà tỉ mỉ tìm kiếm.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh, Sở Hành Vân đem cả tòa rừng rậm lục soát một lần, vẫn không có tìm được hình bóng Lạc Lan.

Ngay lúc hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng, một đạo âm thanh yếu ớt bị hắn nhạy cảm bắt được.

Âm thanh này tựa hồ là tiếng khóc!

Hắn đi theo tiếng khóc tới trên một gốc cây cổ thụ, ngẩng đầu lên liền thấy có một đạo thân ảnh nhỏ gầy ghé vào trên nhánh cây làm Sở Hành Vân ánh mắt sáng ngời. Thân ảnh gầy nhỏ này đúng là Lạc Lan mà hắn đang đau khổ tìm kiếm.

Sở Hành Vân lập tức hạ xuống bên người Lạc Lan, chưa kịp nói chuyện thì Lạc Lan đã nhào vào lồng ngực hắn, thân thể run rẩy, nức nở nói:

- Đã chết hết rồi, phụ thân mẫu thân toàn bộ đều chết hết, tại sao có thể như vậy, hu hu hu…...

Cảm nhận được sự thống khổ trong lòng của Lạc Lan, Sở Hành Vân đành thở dài.

Hắn từng tận mắt nhìn Thủy Lưu Hương phải táng thân ở dưới vuốt thú, đối với loại thống khổ mất đi người thân này hắn rất hiểu, huống chi Lạc Lan vẫn còn là con nít, chưa bao giờ xem qua hình ảnh thảm thiết máu tanh, hành động như vậy cũng là bình thường.

Sở Hành Vân vỗ vỗ bả vai của nàng, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, hết thảy đều là quá khứ, ta hiện tại sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này đi đến một nơi an toàn.

Nghe được Sở Hành Vân nói, Lạc Lan trong lòng nhất thời trỗi lên một cảm giác an toàn, phảng phất như đang phiêu bạt trên thuyền nhỏ ở biển rộng đột nhiên tìm được bến cảng ấm áp vậy.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vừa muốn nói thì đột nhiên cảm giác có một kiếm quang sắc bén nở rộ, mang theo phong lôi chi âm sượt qua bên tai.

Ngao ô!

Dường như trong nháy mắt, Lạc Lan nghe được một tiếng thú rống thê lương.

Nàng quay mạnh đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào ở sau lưng nàng lại xuất hiện năm con Lang Thú cả người đen kịt, trong đó có một con bị kiếm quang chặt đứt đầu té trên mặt đất không nhúc nhích, đã không còn bất kỳ khí tức gì.

Sở Hành Vân đem Lạc Lan kéo ra phía sau, ánh mắt nhìn bốn con Lang Thú phía trước, nói nhẹ:

- Ngươi trốn sau lưng ta, bất luận như thế nào cũng không được ly khai.

Vừa dứt lời, thân hình Sở Hành Vân lóe lên, ngay lập tức hướng phía trước phóng đi, linh lực lượn lờ trên Trảm Không Kiếm ngưng tụ thành một đạo Trảm Không Phong Đao xé rách cả không khí.

Thực lực bốn con Lang Thú này cũng không mạnh, tương đương với võ giả có cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng.

Nhưng tình thế lúc này cực kỳ cấp bách, Sở Hành Vân tuyệt đối không nên kéo dài thêm, nếu như bị những linh thú khác phát hiện ra hắn thì quá nguy hiểm.

Dù hắn có thực lực nhưng nếu bị vô cùng vô tận thú triều vây quanh thì cũng chỉ có một con đường chết.

Hưu!

Trảm Không Phong Đao quét ngang qua đem một con Lang Thú ở phía trước chém thành hai đoạn, Sở Hành Vân vẫn không giảm tốc độ, Trảm Không Kiếm ở lòng bàn tay điên cuồng xoay tròn như gió lôi cuồn cuộn, đem khí thế ngưng tụ đến đỉnh.

- Phong Lôi!

Sở Hành Vân khẽ quát một tiếng.

Kiếm quang lóe sáng, phong lôi nhất nộ.

Khí thế của Trảm Không Kiếm hoàn toàn nở rộ ra, một kiếm song ảnh từ phía sau đâm thủng một con Lang Thú rồi lại không do dự đâm chính xác vào vào giữa trán một con Lang Thú khác.

Thình thịch!

Con Lang Thú kia chưa kịp kêu một tiếng, toàn thân đã bị Trảm Không Kiếm chém xuống, thi thể vô lực rơi xuống phía dưới.

Hết thảy phát sinh trong thời gian cực nhanh làm người ta phản ứng không kịp.

Lạc Lan mở to hai mắt, không tự chủ kinh hô một tiếng, kiếm thuật thật sắc bén, không hổ là quán quân năm đại Vũ Phủ chọn lựa, trong nháy mắt đã chém chết ba con Linh Thú Tụ Linh Cảnh.

- Sau khi tu luyện Phạt Sinh Thối Thể Quyết khí lực tăng vọt, đối với Trảm Không Kiếm nắm trong tay cũng là tùy tâm sở dục.

Sở Hành Vân có chút hài lòng nói, ánh mắt nhìn lướt qua lại phát hiện phía sau Lạc Lan đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh.

- Cẩn thận!

Sở Hành Vân hô lớn, ngay lập tức chạy qua, Trảm Không Kiếm cầm thẳng trước ngực.

Tức khắc, một lực mạnh mẽ phủ xuống làm Sở Hành Vân cảm giác cánh tay một trận tê dại.

Chăm chú nhìn lại, bóng đen kia là một con Kiếm Xỉ Mãnh Hổ, hai răng cửa to lớn của Kiếm Xỉ cắn chặt Trảm Không Kiếm, hàn quang phát ra cùng tiếng kim thiết tạo ra âm thanh răng rắc răng rắc.

- Súc sinh, dám âm thầm đánh lén.

Hai mắt Sở Hành Vân trở nên âm trầm, trên Trảm Không Kiếm lần thứ hai ngưng tụ ra Vô Hình Phong Đao.

Nhưng mà ngay lúc hắn ra tay đem Kiếm Xỉ Mãnh Hổ chém chết, con Lang Thú còn sót lại kia thật nhanh đánh tới, mở hàm miệng đầy máu khổng lồ, thật nhanh hướng Lạc Lan lướt tới.

Trải qua một trận đánh vừa rồi, con Lang Thú biết rõ Sở Hành Vân thực lực cường hãn, vì vậy nó cũng không muốn cùng Sở Hành Vân quyết đấu mà muốn xu lợi tránh hại, trước hết giết đối thủ tương đối yếu - chính là Lạc Lan!

Dịch giả: XiaoLing

Biên: Mei_hnmn

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.