Linh Kiếm Tôn

Chương 91: Thiếp Thân Nha Hoàn



Vừa nghe câu hỏi của Lạc Lan, Sở Hành Vân bỗng thấy vui vẻ.

Ngày đó tại Vạn Tuyệt Nhai, Sở Hành Vân cũng hỏi qua Lạc Lan vấn đề tương tự.

Vạn vạn không ngờ tới, ở kiếp này, người đặt câu hỏi lại biến thành Lạc Lan. Không thể không nói, cuộc sống thật đúng là luôn thay đổi một cách kỳ diệu, không ai có thể nói trước được điều gì.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lạc Lan, Sở Hành Vân nói nhẹ:

- Cứu người thôi mà, đâu cần gì phải có lý do gì, nếu như ngươi thực sự muốn một đáp án, coi như là kiếp trước ta đã nợ ngươi đi.

- A?

Lạc Lan há to mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nghi ngờ, thần sắc này làm Sở Hành Vân cười ha hả, hóa ra Lạc Lan không chỉ đơn thuần khả ái, lại còn có khuôn mặt ngây ngô như thế này.

- Thế nào? Ngươi còn có chuyện gì sao?

Sở Hành Vân ngưng tiếng cười, thấy Lạc Lan vẫn đứng ngơ ngác như trước, một bộ dáng muốn nói lại thôi, không nhịn được mở miệng hỏi.

- Cũng không còn vấn đề gì, chỉ có một thỉnh cầu, mong Sở đại ca có thể đáp ứng.

Lạc Lan cúi đầu, bàn tay không ngừng nắn bóp, có chút khẩn trương nói:

- Ta muốn lưu lại bên cạnh Sở đại ca làm thiếp thân nha hoàn.

( Ling: ý là làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh đó, Lu - nha hoàn làm ấm giường nữa)

- Thiếp thân nha hoàn?

Lúc này đây, đến phiên Sở Hành Vân há to mồm, ánh mắt ngưng tụ, hiển nhiên là bị một lời này hù dọa.

- Không sai!

Lạc Lan kiên định gật đầu, nghiêm túc nói:

- Sau lần thú triều này, nhà của ta không còn, phụ thân mẫu thân cũng đã chết, nếu như không phải Sở đại ca ra tay cứu giúp chỉ sợ ta cũng khó thoát khỏi cái chết, mạng của ta là do huynh cứu, ta tất nhiên phải trả ân tình này.

- Nhưng hiện tại trên người ta không còn đồng nào, phẩm cấp võ linh lại thấp, điều duy nhất mà ta có thể làm là ở lại bên cạnh Sở đại ca, hằng ngày chăm sóc cho huynh, mong Sở đại ca có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này của ta.

Nói xong, Lạc Lan trực tiếp quỳ hai đầu gối xuống, đây là phương thức duy nhất nàng có thể nghĩ đến để báo đáp Sở Hành Vân.

Sở Hành Vân thấy vậy, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.

Ở trong mắt người khác, Lạc Lan đích xác chẳng có giá trị gì, trên người không một xu dính túi, võ linh thấp, lại không có ai để dựa vào, so với ăn xin trên đường cũng không có gì hơn.

Nhưng Sở Hành Vân rất rõ ràng, trong tương lai không xa, Võ Linh Cửu Tinh Thụy Liên của Lạc Lan sẽ phát ra tia sáng kỳ dị, mà thực lực của nàng cũng trở nên cường hãn hơn, trở thành nữ thần trong lòng vô số người.

Chỉ cần cho nàng đủ thời gian sẽ có thể khiến Võ Linh Cửu Tinh Thụy Liên tiến tới hàng cửu phẩm, bước vào Võ Hoàng cảnh giới, thậm chí là Đế Cảnh trong truyền thuyết.

Chính một nữ kỳ tử như vậy, lúc này đây đang quỳ gối trước mặt Sở Hành Vân, muốn trở thành thiếp thân nha hoàn của hắn, cho dù có là nhân vật như Sở Hành Vân đều cảm giác trời đất xoay chuyển, không dám chấp nhận.

Thấy Sở Hành Vân trầm mặc không nói, Lạc Lan cho rằng Sở Hành Vân ghét bỏ nàng, vội vàng cất lời:

- Sở đại ca, ta biết ta rất ngu ngốc, không có thiên phú gì, nhưng ta nhất định sẽ tận tình chăm sóc huynh, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của huynh, huynh sai ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó.

Sở Hành Vân chăm chú nhìn Lạc Lan, đầu óc có chút rối loạn.

Hắn không thể nói với Lạc Lan, sở dĩ bản thân mình ra tay cứu nàng là để báo đáp ân tình đời trước, những lời này quá phi lí, sẽ không ai tin tưởng, làm không tốt còn có thể khiến Lạc Lan cho rằng Sở Hành Vân ghét bỏ nàng, tùy tiện viện một cái lý do hoang đường.

Lạc Lan hiện tại chỉ là đứa bé vừa mới trải qua kiếp nạn, phụ thân mẫu thân đều đã mất, nếu như lại chịu đả kích, sợ rằng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.

- Được rồi, ngươi có thể lưu lại ở bên cạnh ta.

Sở Hành Vân rốt cục gật đầu, nói:

- Tuy nhiên, ngươi không cần làm thiếp thân nha hoàn của ta, nếu như ngươi không ngại, ta cùng ngươi bái duyên huynh muội, ngươi thấy sao?

Lạc Lan đã không chỗ nương tựa, cứ lang thang trong Lưu Vân Hoàng Triều như vậy khiến Sở Hành Vân cũng rất lo lắng, trực tiếp đem nàng giữ lại bên người, thứ nhất là để chăm sóc nàng, thứ hai là còn có thể giúp nàng hoàn toàn kích thích ra tiềm năng Võ Linh Cửu Tinh Thụy Liên.

- Làm muội muội của Sở đại ca, việc này ta thật với không tới, hay là làm thiếp thân nha hoàn đi, chỉ cần có thể chăm sóc Sở đại ca thì ta cũng thấy rất thỏa mãn rồi.

Lạc Lan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên có chút ửng đỏ, tim đập thình thịch.

Cuối cùng, nàng đứng dậy, nhanh như một làn khói chạy vọt ra khỏi phòng.

- Cô gái nhỏ này...

Sở Hành Vân nhìn Lạc Lan rời đi, lắc đầu bất đắc dĩ, nha hoàn thì nha hoàn đi, dù sao đều là giữ ở bên người, với lại cũng không khác biệt gì nhiều.

Nằm nghỉ ngơi ở trên giường một lúc, Sở Hành Vân tâm niệm khẽ động, tiến vào trong không gian của Luân Hồi Thạch.

Cô cô cô!

Ao nước sôi sục mãnh liệt, ngọn lửa bao phủ bản mạng máu huyết rơi xuống trên người Sở Hành Vân, không hề nóng rát mà trái lại rất là ấm áp, giúp hắn chữa trị tổn thương bên ngoài thân thể.

Sở Hành Vân cũng không có lãng phí thời gian, một bên khôi phục thân thể, một bên nhắm mắt yên tĩnh tu luyện, thông qua hấp thu linh lực thuần khiết của linh thạch để tẩm bổ linh hải khô kiệt, một mũi tên trúng hai đích.

Quá trình tu luyện như vậy kéo dài mất hai ngày.

Dưới sự liên thủ của tam đại Vũ Phủ cùng Hắc Thủy Thành, thú triều kinh khủng rốt cục bị áp chế xuống, tuy lần này có không ít người thương vong nhưng kết quả này đã là trong cái rủi có cái may rồi.

Ngày hôm nay, Sở Hành Vân bước ra khỏi phòng, hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu xuống trên người, thật ấm áp, cảm giác cực kỳ thoải mái.

Sau khi kết thúc thú triều, Lạc Gia thôn đã nhanh chóng khôi phục sửa chữa lại, các thôn dân trợ giúp lẫn nhau làm Lạc Gia thôn vốn đã biến thành một mảnh phế tích như được tiếp thêm sức sống mới.

- Mới hai ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn khôi phục rồi?

Lúc này, Dương Phong tràn đầy kinh ngạc đi tới, hắn nhìn Sở Hành Vân từ trên xuống dưới, gương mặt liên tục co quắp.

Dương Phong rất rõ ràng thương thế của Sở Hành Vân, nếu đổi lại là hắn cũng cần dăm bữa nửa tháng mới có thể bước xuống giường, còn để hoàn toàn khôi phục ít nhất cũng phải một tháng.

Nhưng Sở Hành Vân chỉ mới hai ngày đã hoàn toàn khôi phục, điểm này không tránh khỏi quá dọa người đi?

- Do dùng một ít đan dược cho nên đã khôi phục lại được tương đối nhanh.

Sở Hành Vân sớm đã nghĩ xong lí do thoái thác, nhún vai trả lời.

Kỳ thực, từ đêm ngày hôm trước, Sở Hành Vân dựa vào bản mạng máu huyết đã hoàn toàn khôi phục thương thế trên thân thể, hắn còn dành một ngày chuyên tâm tu luyện Phạt Sinh Thối Thể Quyết để khí lực mình trở nên cô đọng hơn.

Tuy nhiên những thứ này Sở Hành Vân không có tiện nói ra, mới hai ngày khôi phục đã khiến Dương Phong khiếp sợ như vậy, nếu như nói cho hắn biết chân tướng, sợ rằng sẽ hù dọa hắn ngất đi tại chỗ.

- Nếu đã hoàn toàn khôi phục thì lập tức lên đường đến Hoàng Thành đi.

Dương Phong từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, quay qua Sở Hành Vân nói:

- Bởi vì lí do thú triều đột phát, chúng ta đã chậm trễ ba ngày, không thể tiếp tục kéo dài thêm, về phía Tây Phong Thành bên kia, chúng ta sẽ phái người giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa.

Sở Hành Vân vừa nghe, thần sắc có chút miễn cưỡng.

Chuyện của Sở Trấn đã có Sở Hổ lo liệu, vốn không cần lo lắng, điều duy nhất hắn lo lắng, chính là nội tình 16 năm trước.

Theo như lời của Thủy Sùng Đức, chuyện năm xưa Vân Mộng Vũ Phủ cùng hoàng tộc đều có tham dự, nhưng cụ thể là người phương nào, toàn bộ Thủy Gia chỉ có một mình Thủy Sùng Hiền biết.

Sở Hành Vân phải quay lại Tây Phong Thành, tìm đáp án từ chỗ Thủy Sùng Hiền mới có thể tiếp tục triển khai điều tra.

- Dương trưởng lão, ta cùng Thủy Gia có chút ân oán, phải xử lý trước khi đi Hoàng Thành, mong có thể cho ta thêm thời gian một ngày.

Sở Hành Vân quay qua Dương Phong nói. Lấy thực lực bây giờ của hắn, một ngày là đủ để tìm ra đáp án.

Mặt Dương Phong biến sắc, suy nghĩ một chút, vừa muốn trả lời lại đột nhiên nghe được âm thanh của Cố Thanh Sơn truyền đến mang theo một chút bất cảm giác đắc dĩ, nói:

- Gia chủ, ân oán của ngươi cùng Thủy Gia, trong một khoảng thời gian ngắn, sợ là giải quyết không xong.

Dịch giả: XiaoLing

Biên tập: Mei_hnmn

Nhóm dịch Vạn Yên Chi Sào

Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.