Linh Miêu! Anh Yêu Em

Chương 17: Niềm vui bất ngờ



- Ông chủ. Chúng ta đã đến muộn một bước. Người của Floor bị Precious giết chết rồi.

Người con trai mặc áo đen cúi người báo cáo, khuôn mặt điển trai lạnh lùng không chút cảm xúc mờ mờ ảo ảo trong ánh đèn nhiều màu nơi vũ trường.

- Chết tiệt. Có mỗi thế thôi mà cũng làm không xong.

Người đàn ông trung niên ngồi bàn VIP tức giận đập mạnh bàn, những nếp nhăn trên mặt ông ta xô lại, vết sẹo trên sống mũi nhấp nhô theo từng nhịp thở càng thêm phần đáng sợ. Mặc dù vậy, người con trai kia vẫn không hề thay đổi sắc mặt, lạnh lùng cất giọng:

- Có cần cho chúng một bài học không?

Người đàn ông trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu, cười đểu cáng:

- Chưa tới lúc. Đợi khi ta lấy được lô hàng từ tay Joseph sẽ cho chúng biết thế nào là đối đầu với "King". Hahaha...

_. _. _. _

Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt nơi kẻ đón người đi xuất hiện một thân ảnh vô cùng xinh đẹp. Cô mặc áo crop top đỏ, quần đùi trắng, khoác ngoài là áo dạ dáng dài màu đen huyền bí, khuôn mặt xinh đẹp bị che đi phân nửa bởi cặp kính to bản, mái tóc đỏ dài đến thắt lưng nổi bật bay phất phơ trong gió theo từng nhịp chân của cô gái. Theo sát đằng sau cô là một toán người mặc đồ đen, ai nấy mặt mày lạnh tanh không chút cảm xúc. Bọn họ đi đến đâu, người ta ngoái đầu nhìn đến đấy, tất cả đều tò mò không biết người con gái này là ai và tại sao lại cần lắm người bảo vệ đến vậy.

Bước ra khỏi sân bay, toán người áo đen chia làm đôi một nửa đi theo cô gái còn một nửa lấy xe rời đi tới bến cảng.

Ung dung sải từng bước chân về phía trước cho đến khi một giọng nói nhí nhố vang lên chặn bước chân cô:

-A chị Dung, bọn em ở đây.

Nhẹ nhàng quay lưng về nơi phát ra tiếng gọi, một nụ cười dịu dàng hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp. Bước chân nó cũng dần chuyển hướng về phía ba người đang vẫy tay chào gọi nồng nhiệt.

- Hi, chị Dung. Lâu quá không gặp.

Minh Quý, Vĩ Nam cùng lúc lên tiếng, nhanh chân chạy đến bên nó giành xách túi, miệng cười tươi như hoa. Nửa năm rồi không gặp, hai người nhớ bà chị này chết đi được.

- Tưởng đâu định cư bên đó luôn chứ?

Nó đưa tay lên gỡ kính để lộ đôi mắt nâu đang tràn ngập ý chế diễu hướng thẳng về phía hai người con trai " lạ mà quen " trước mặt.

Đang đứng dưới cái nắng chói chang bỏng rát mà chẳng hiểu sao Minh Quý, Vĩ Nam lại thấy sống lưng lạnh buốt. Cả hai chột dạ cười nịnh nọt, mỗi người một bên nắn bóp tay cho nó, người tung kẻ hứng kết hợp rất ăn ý:

- Có đâu, sao em nỡ bỏ chị mà ở lại nơi xứ người như thế được chứ.

- Đúng đấy ạ. Chị mới đáp máy bay chắc mệt lắm. Mau mau về nghỉ ngơi, sức khỏe là trên hết, là trên hết đó chị.

Nói xong, chưa kịp để nó trả lời hai người đã " hộ tống " nó ra đến tận chỗ xe đang chờ. Thạch Thảo đi sau bĩu môi khinh thường, gì mà sức khỏe là trên hết? Có mà sợ ở lại bị chửi tiếp thì có. Bọn họ chỉ được cái đánh trống lảng là giỏi không ai bằng.

_. _. _. _

Đoàn xe đồng loạt dừng lại trước tòa lâu đài uy nghi rộng lớn-một nơi mà chẳng có kẻ nào giám bén mảng lại gần. Cánh cửa sắt to lớn nặng nề nhích từng chút lui vào bên trong, mở ra con đường lớn được lát bằng nền đá hoa cương đang phát ra thứ ánh sáng diệu kì dưới ánh nắng mặt trời. Chỉ chờ có vậy, bánh xe lại tiếp tục quay tròn đưa chủ nhân của mình đi tiếp cuộc hành trình. Chiếc xe đỏ nổi bật vẫn tiến thẳng về phía khu nhà chính trong khi những xe đi sau đều nhất loại đổi hướng, tiến thẳng tới khu nhà phía Bắc-nơi ở dành cho người làm và cận vệ thân tín của những người đứng đầu tổ chức Precious.

Từ trên xe, bốn người hai nam hai nữa bước xuống, trên người ai cũng toát ra sự lạnh lùng, cao ngạo của một người nắm quyền lực trong tay. Đi đầu là cô gái tóc đỏ nổi bật dài đến thắt lưng, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc thường ngày được thay thế bằng sự bình thản hiếm có, sắc mặt hơi nhợt nhạt do vừa trải qua một chuyến đi dài. Theo sát đằng sau là ba kẻ loi nhoi làm phiền nó suốt quãng đường từ sân bay về đến tận nhà, nếu có thể nó nhất định sẽ mua một bọc băng dính dán kín mấy cái miệng không biết điều kia lại.

- Mọi người đã về.

Any đứng đầu đoàn người giúp việc kính cẩn cúi đầu chào. Mấy người phía sau biết điều lập tức cúi gập người làm theo.

- Được rồi, đi làm việc tiếp đi.

Hất nhẹ tay ra hiệu giải tán, đôi chân thon dài thong thả sải từng bước tiến tới ngồi xuống ghế salon, đôi mắt búp bê chứa phần mệt mỏi khẽ cụp mi, cất giọng nhàn nhạt hỏi Thạch Thảo:

- Việc chị giao giải quyết xong rồi chứ?

- Xong rồi chị.

Thạch Thảo mỉm cười tự tin nhưng trong lòng lại thấy nhột. Nhỡ để nó biết Thạch Thảo ham chơi, xém tí nữa thất bại đảm bảo nó không chỉ lột da cô mà còn cả tên mọt sách đáng ghét kia nữa cho xem.

Hai tên đứng bên cạnh Thạch Thảo lén lút bĩu môi coi thường sự "giả dối" tạo nên đẳng cấp của cô. Rất muốn nói ra sự thật để đập vỡ vẻ mặt tự tin kia nhưng lại thôi. Bởi dù sao họ cũng không muốn cô tiếp tục bị tra tấn. Một lần là đủ rồi.

- Vậy còn...

- Chị à, em nghĩ chị nên nghỉ ngơi thì hơn. Mấy việc đó để sau rồi bàn tiếp cũng được.

Chưa để nó nói hết Vĩ Nam đã ngắt lời, giọng nói chứa đầy sự quan tâm xen lẫn bất lực. Bà chị này đến bao giờ mới thôi cái kiểu ham công tiếc việc để dành ra một chút thời gian chăm sóc bản thân đây?

- Đúng đấy chị.

Thạch Thảo, Minh Quý không hẹn mà cùng lên tiếng ủng hộ Vĩ Nam, ánh mắt chứa đầy sự kiên định buộc nó phải đầu hàng.

- Được rồi. Mấy đứa cũng nghỉ ngơi đi.

Lặng lẽ trút tiếng thở dài đầy mệt mỏi, nó đứng dậy xách theo chiếc túi rồi lên lầu. Chẳng hiểu sao tim nó tự nhiên lại đập rất mạnh, một thứ cảm xúc mơ hồ không thể gọi tên cứ thế trào dâng theo từng bước chân và càng ngày càng trở nên rõ nét hơn khi nó đứng trước cánh cửa gỗ khắc hình con rồng giáp vàng.

Đặt nhẹ tay lên ngực tự trấn an bản thân rồi từ từ đẩy nhẹ cánh cửa vào bên trong. Trái tim nó như đánh rơi một nhịp thở, đôi mắt nâu mở to chứa đầy sự hoang mang, sợ sệt khi phát hiện bóng dáng quen thuộc trên chiếc giường kia... đã biến mất.

Đôi chân không tự chủ chạy nhanh vào bên trong phòng tìm kiếm, càng ngày nỗi lo lắng càng hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp. Giọt nước trong suốt từ khóe mắt trào dâng lăn dài trên gò má, rơi xuống nền gạch lạnh buốt vỡ tan như trái tim nó lúc này. Nó vừa tìm kiếm, vừa nói trong thổn thức:

- Huỳnh Khánh, anh đâu rồi? Mau ra đây đi mà, đừng có trốn em nữa, em sợ lắm...

- Đừng tìm nữa. Anh ở đây rồi!

Một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm chầm lấy eo nó. Hương nước hoa bạc hà phảng phất trong không khí xộc vào cánh mũi khiến nó bất động, mọi hoạt động đều ngưng bặt nhường chỗ cho bộ óc hoạt động. Giọng nói này, vòng tay này và cả mùi nước hoa này nữa... không lẽ là hắn?

Xoay thật nhanh người lại, đôi mắt màu nâu cà phê dù nhòe đi vì nước nhưng vẫn nhìn rất rõ dung mạo người trước mặt. Khuôn mặt tuấn lãng hiện rõ nét vui mừng, hạnh phúc, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy sự xót xa, đau lòng nhìn nó chằm chằm cùng câu nói " Nín đi, Anh ở đây rồi".

Bỗng dưng nó òa khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu nỗi uất ức, muộn phiền suốt thời gian qua cứ thế theo dòng nước mắt kia mà trôi đi hết. Nó vừa đánh hắn, vừa nói trong tiếng nấc:

- Đồ đáng ghét. Anh sắp dọa chết em rồi huhu. Anh tỉnh dậy từ khi nào? Hức... sao lại không nói cho em biết chứ... hức. Anh biết em sợ lắm không... sợ anh không tỉnh lại nữa... huhuhu...

Siết nhẹ vòng tay đang ôm chặt người con gái hắn yêu như muốn xoa dịu đi nỗi lo lắng trong lòng. Miệng không ngớt lời xin lỗi:

- Anh xin lỗi. Là anh sai, anh không nên để em phải lo lắng cho anh. Anh không nên để em một mình. Anh xin lỗi, xin lỗi em.

- Từ giờ trở đi, em ra lệnh cho anh không được bỏ rơi em nữa... hức hức.

- Tuân lệnh.

Hắn khẽ bật cười thành tiếng, tựa nhẹ đầu lên hõm cổ nó cảm nhận niềm hạnh phúc mà suốt một năm qua đã bỏ quên.

Nó cũng thôi khóc, bàn tay nhỏ bé vòng qua ôm lấy thân hình rắn chắc của hắn. Tiếng nấc cứ thế nhỏ dần rồi tắt lịm. Mí mắt từ từ nhắm lại che đi con ngươi màu nâu bí ẩn, cả cơ thể trở nên mềm nhũn trong vòng tay ấm áp nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười hài lòng.

Hôn nhẹ lên mái tóc đỏ mềm mại, hắn thủ thỉ bên tai nó:

" Em đã vất vả nhiều rồi. Giờ thì hãy ngủ thật ngon nhé, anh sẽ ở đây, bên cạnh em"

_. _. _. _.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.