Phía Tây ngoại ô rộng lớn nhưng chỉ có duy nhất một toà lâu đài ngự trị. Toà lâu đài được xây theo kiểu kiến trúc phương Tây với ba khu riêng biệt: phía Nam, phía Bắc và khu nhà chính. Bao bọc lấy toà lâu đài là hàng rào phóng điện cao 5m, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ canh gác. Những người đi qua nơi này đều không khỏi rùng mình về bề thế và sự canh gác cẩn mật của nơi đây.
Từ xa, chiếc xe BMW đang phóng về phía lâu đài với vận tốc tối đa. Đến khi tưởng chừng như chỉ cần 1m nữa mũi xe sẽ đâm thẳng vào cánh cổng sắt thì bỗng nhiên cánh cổng bật mở, chiếc xe thuận đà lao thẳng vào giữa sân khu biệt thự chính.
"Cạch" từ trong xe một người con gái vô cùng xinh đẹp bước ra. Vừa thấy nó, đoàn người kia lập tức cúi đầu kính cẩn.
-Tiếu thư đã về.
Không quan tâm tới lời chào. Đôi chân kia lập tức sải những bước chân dài tiến vào bên trong toà nhà, ánh mắt sắc lạnh khẽ liếc qua người đứng đầu đoàn người rồi nhanh chóng đi lên lầu. Người kia hiểu ý liền vẫy tay giải tán người làm rồi lập tức đi theo.
Đứng trước cánh cửa gỗ khắc hình con rồng giáp vàng, cơ thể nó không tự chủ mà run lên nhè nhẹ. Đặt bàn tay lên nắm cửa rồi từ từ đẩy vào. Trước mắt nó lúc này là cảnh tượng giống y hệt một năm trước.
-Tôi cần một lời giải thích.
Khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn, khắp người toả ra khí chất bức người đến lạnh sống lưng. Đôi chân nhẹ nhàng tiến về phía người con trai đang nằm ngủ, trong lòng đau xót như có ai xát muối. Đau lắm.
-Tiểu thư, tất cả là tại tôi đã không cẩn thận để người của ta bị lão Jonh uy hiếp hạ độc chủ nhân. Tôi thật có lỗi.
Any-tổng quản của toà lâu đài cúi gập đầu nhận lỗi. Bao nhiêu sự lạnh lùng, cao ngạo vốn đã thấm vào máu nhưng giờ đã bị cái khí chất bức người kia làm cho run sợ.
-Chết tiệt. Là tổng quản mà để người dưới chướng của mình bị người khác sai khiến, đúng là đồ ăn hại. Biến ra ngoài ngay nếu không muốn tôi giết chết cô ngay lúc này.
Nó tức giận đáp thẳng chiếc ly vào tay Any đến bật cả máu, đôi mắt cà phê gằn lên những tia đỏ đáng sợ.
-Dạ, tiểu thư.
Any run rẩy ôm lấy vết thương cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Lần này cô đã mắc phải một sai lầm quá nghiêm trọng...
Trong phòng chỉ còn lại mình nó, đôi mắt tức giận xen lẫn trong đó là cả một sự đau thương, mất mát nhìn về phía người con trai đang nằm ngủ, khuôn mặt hiện rõ sự mệt mỏi khi phải duy trì sự sống bằng bình oxi, bên cạnh là những thứ dây dợ lằng nhằng đâm thẳng vào da thịt cậu. Rất có thể người con trai này sẽ tỉnh lại sau 2 tuần nữa... nếu như không vướng phải vụ việc này.
-Chắc anh mệt mỏi lắm nhỉ? Ngủ suốt 1 năm rồi còn gì. Em thật có lỗi khi để những thứ dơ bẩn kia chạm vào người anh. Em... Nhất định sẽ cho bọn chúng nếm trải cái kết BI THẢM NHẤT.
Nó nhấn mạnh từ cuối, bàn tay nắm chặt đến bật cả máu.
~S2~S2~S2~
"Cạch" cánh cửa căn phòng bật mở. Từ trong bóng tối chú mèo đen phi thẳng lên người con gái vừa bước vào, cái đầu nhỏ kị kị vào ngực cô gái nũng nịu.
-Ngoan nào, nhớ chị lắm hả?
Khoé môi cô cong lên nở nụ cười dịu dàng, bàn tay ôm trọn lấy vật cưng tiến vào giữa căn phòng.
-Chị tới báo cho Baby biết một tin. Boss... Có lẽ phải mất một thời gian dài nữa mới có thể về với chúng ta được.
-MEOOO...
Chú mèo đứng bật người dậy kêu lớn, lẫn trong tiếng kêu vừa có cái gì đó đang tức giận, vừa có cái gì đó thất vọng khiến không gian trở nên thật quỷ dị.
Trước phản ứng khác lạ của thú cưng, cô gái vội đưa tay xoa dịu đôi măt đen đang dần chuyển màu kia, nhưng trong giọng nói lại bình tĩnh đến đáng sợ.
-Bình tĩnh nào Baby, Boss bị kẻ xấu hãm hại nhưng giờ không sao rồi. Còn kẻ xấu đó, sẽ không lâu đâu, hắn sẽ phải trả giá đắt cho hành động ngu xuẩn của mình.
"Ngoaooo..."
Tiếng mèo cáo thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm. Phải chăng đang báo hiệu sự trở về của một chuyến đi săn mới?