Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 14: 14: Tìm Điểm Tích Lũy




Edit: tnhi
Beta: Cỏ
***
Chương 14.

Tìm điểm tích lũy
Ninh Phỉ ngay lập tức tiến vào không gian, xông vào nhà kho.
Những thứ trong kho vẫn còn nguyên vẹn, rất tươi và mềm, con cua to còn đang nhả bọt.
Chưa hết hạn, rất tốt, rất tốt.
Ngô cũng chín nữa rồi, rất tốt, rất tốt...
"Không phải chứ, mày tên là 2333?" Ninh Phỉ bất ngờ phản ứng lại.
[Chào ký chủ, tôi tên là 02333.]
Lần này hệ thống thế mà lại trả lời.
"Này..." Ninh Phỉ xoa cằm nói: "Rốt cuộc đang có 2333 người đang sử dụng hệ thống không gian của mày, hay là mày đang cười nhạo tao? Hả?"
[Kí chủ, ngài nghĩ quá nhiều rồi, đã có 2336 kí chủ sử dụng hệ thống của chúng tôi, và ngài là người thứ 2333.]
Nhưng Ninh Phỉ vẫn cảm thấy mình bị cười nhạo.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tại sao mày lại chọn tao làm vật chủ của cơ thể này?" Quả thật anh khá tò mò, loại hệ thống trói buộc linh hồn người đã chết này, bình thường chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết, không ngờ có ngày bản thân lại gặp phải.
[Xin chào kí chủ, chúng tôi sẽ chọn ra những người có công đức và xây dựng hệ thống để cho họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn ở thế giới mới.]
Người có… công đức?
"Dựa theo tính toán của mày, chẳng lẽ tất cả các đồng đội của tao đều có thể..."
[Không phải như vậy, công đức của kí chủ như ngài được tích lũy, chỉ có đại công đức suốt mười kiếp mới có thể được tái sinh và ghép vào hệ thống.]
Đánh cái rắm gì thế? Công đức mười kiếp là cái quái gì?
Tuy rằng đây là chuyện tốt để chứng minh mình là một người tốt, nhưng anh không hiểu lắm, "Làm sao mày biết được công lao của tao? Hơn nữa...!Hệ thống này là ai đã tạo ra nó? Nó cấy ghép như thế nào? Làm sao tao có thể tin được mày?"
Hệ thống im lặng một lúc…
[Những điều này đều dựa trên số liệu thống kê, vì vị diện của nhóm nghiên cứu và phát triển của chúng tôi cao hơn vị diện của các ngài...!Rất nhiều, giống như những tiên nhân tồn tại trong thế giới của ngài, ngài có thể xem hệ thống này như một thiên đường do những tiên nhân để lại.


Về phần làm cách nào để cấy vào, miễn là có thể đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi, khi có cơ hội, hệ thống sẽ tự động cấy vào.]
Mặc dù Ninh Phỉ vẫn có chút mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng hiểu được một chút, chính là hiện tại hệ thống cấy ghép có chọn lọc, trên thế giới này có rất nhiều vị diện sinh vật, có cao có thấp.

Hệ thống không gian này được phát minh bởi một vị diện chuyên gia cấp cao...
"Điều đó có nghĩa là tất cả tụi tao sẽ được gửi đến một vị diện thấp hơn?"
[Không, đó là ngẫu nhiên.]
Được rồi, ngẫu nhiên đưa mình vào một xã hội nguyên thủy như vậy.
Tuy nhiên, xã hội nguyên thủy thì cũng có những ưu điểm của nó, thực phẩm ăn vào sẽ không bị ô nhiễm, có không khí trong lành, ánh nắng tươi tốt và có cả bầu trời trong xanh...
Ninh Phỉ tự an ủi mình, anh cẩn thận quan sát không gian đã nâng cấp này.
"Làm sao để tra điểm?" Anh đột nhiên nhớ tới mình còn có một món nợ, vội vàng hỏi.
Vừa dứt lời, góc nhìn bên trái xuất hiện một bảng trong suốt, trên đó có rất nhiều danh mục.

Ninh Phỉ kéo bảng điều khiển ra nhìn, phát hiện bảng điều khiển không khác các trò chơi khác là bao.
Các danh mục hàng trên cùng bao gồm bốn cái là trồng trọt, chăn nuôi, ao cá và cửa hàng.

Góc dưới bên trái hiển thị thanh dữ liệu về thứ hạng và điểm.
Anh hiện tại đang ở cấp ba rưỡi, nếu đoán không lầm thì thu hoạch ngô là có thể lên được cấp bốn, điểm vẫn là âm, nhưng là từ âm bảy trăm còn âm bốn trăm.
"Này, 2333, làm sao để tao có được điểm?" Anh còn một tháng rưỡi để trả hết nợ, cũng không muốn bị phạt.
[Xin chào ký chủ, vui lòng hãy gọi tôi 02333, phương thức thu thập điểm ngài có thể tra trong mục phân loại điểm.]
Ninh Phỉ nhấp vào thanh dữ liệu điểm, một cửa sổ pop-up xuất hiện, trong đó mô tả chi tiết cách nhận điểm.
1.

Đưa cây ăn quả mới chưa được khai phá vào không gian, dựa theo nhu cầu của từng loài mà sẽ đạt được điểm tương ứng.
2.


Nếu phát minh và sáng tạo bằng tay, tạo ra thứ không có ở vị diện này thì sẽ nhận được điểm tương ứng.
3.

Người nông dân siêng năng sẽ nhận được 20 điểm mỗi lần thăng cấp.
4.

Việc truyền thụ nền văn minh có thể căn cứ vào tùy từng tình huống để đạt được điểm tương ứng, càng lan rộng thì càng đạt được nhiều điểm.
Xuống chút nữa là hình ảnh tương ứng với số điểm mà Ninh Phỉ đạt được.
Anh cẩn thận nhìn một chút, cây trúc, cây ăn quả, khoai môn, thậm chí trong không gian này mấy con ếch nhỏ đều có thể tăng điểm, những điểm này cộng lại đại khái cũng được 100 điểm, thịt đã qua xử lý là 80 điểm, cộng thêm điểm mà anh được nâng cấp, điểm chế tạo rìu đá và dao, còn có điểm nấu muối tinh, ba trăm điểm mà hệ thống ban đầu nói căn bản là có được từ đây.
Sau đó, lại có hơn 300 điểm, 100 điểm cho chậu đất sét, 50 điểm cho gạch bùn, 50 điểm cho bàn chải lông, 30 điểm cho kem đánh răng đơn giản và 20 điểm cho giỏ mây đơn giản.

Có lẽ là bởi vì những thứ này chưa từng xuất hiện ở thế giới này, cho nên điểm khá cao.

Phần còn lại là nấu nướng thức ăn, và mỗi món ăn sẽ được mười điểm cho từng phương pháp nấu khác nhau.
Nói cách khác, anh cần thông qua những điều kiện này, để có thể đạt được ít nhất là 300 điểm trong vòng một tháng rưỡi tới.
Mà trung tâm mua sắm thì vẫn ở trạng thái màu xám, cần phải sử dụng điểm để mua và nó sẽ được mở khóa sau cấp 15.
Điểm...!Đậu xanh, đây là tiền!!
Ninh Phỉ nhìn bảng điểm trong không gian, thở dài một hơi, từ trong không gian hái được một rổ ngô non.
"Đại ca..." Ninh Chinh đi tới, "Không gian ổn chứ?"
Ninh Phỉ vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ không sao, dù sao thì ở đây vẫn còn có một tiểu đệ uy vũ khí phách(*) như thế này cũng đáng giá.
"Mọi thứ đều ở đó, tất cả đều ổn."
Ninh Phỉ bóc vỏ ngô, cho vào hũ sành, sau đó cho nước vào và đốt lửa.

Anh phải suy nghĩ một chút về cách tăng điểm.
Anh cũng phát hiện ra rằng không có điểm nào cho giường và kệ, điều đó có nghĩa là những thứ đơn giản như vậy đã xuất hiện trên thế giới này.


Trừ khi anh có thể làm chi tiết hơn thì may ra sẽ có điểm.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, anh đã lãng phí tâm trí của mình vào việc làm cách nào để sống sót qua mùa đông, và anh không có thời gian để làm rất nhiều việc.

Còn cả đôi dép rơm của anh...
Dép rơm không có điểm, chắc là hệ thống không chấp nhận đây là giày đi, thật sự quá đơn giản, chỉ có mấy sợi rơm buộc vào túi da, cái này có được tính là giày đâu? Rèm cửa cũng không có điểm, hoặc hệ thống không nhận vì chúng quá thô, hoặc là có ai đó đã làm ra nó trước anh rồi.
Ninh Phỉ nhìn tấm màn rơm rách nát treo ở cửa, bỗng chốc thở dài.
Anh vào học viện quân sự năm mười tám tuổi, và sau đó được chọn từ học viện quân sự vào đội đặc nhiệm, đã được tiếp xúc với tất cả những thứ công nghệ cao.

Dù lúc còn nhỏ anh cũng lớn lên trong một thị trấn, nhưng anh rất ít khi tiếp xúc với công việc đồng áng (**) chứ đừng nói đến việc làm đồ thủ công...
Anh nên làm gì mới tốt bây giờ??
Ninh Chinh cẩn thận phát hiện ra, đại ca của mình sau khi ra khỏi không gian mặt mày luôn ủ rũ, hắn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, cuối cùng nhịn không được liền hỏi: "Ca ca, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"
"Tao đang suy nghĩ làm cách nào để có thể nhận được điểm," Ninh Phỉ nói ngắn gọn về yêu cầu của điểm trong không gian, "Nếu nâng cấp quá nhanh, tạm thời chúng ta sẽ không thể đưa những đồ đó vào hang được? Nhưng còn về những cách khác thì làm sao mới có được điểm đây?"
Ninh Chinh đột nhiên đứng lên nói: "Đồ đạc mới cái gì, nếu như cây ăn quả có thể tăng điểm, thì có phải những cây khác cũng có thể? Địa bàn của ta những thứ khác thì không có, nhưng cây cối thì có nhiều lắm!"
"Bọn họ muốn thứ có thể ăn được cơ...!Phải rồi, địa bàn của mày nên có lẽ mày sẽ quen thuộc hơn, nhanh nói tao biết, địa bàn của chúng ta còn thứ gì có thể ăn nữa?" Ninh Phỉ nghiêng người ngồi dậy từ bãi cỏ, "Mấy trăm điểm còn lại bây giờ đều phải dựa vào mày hết đó, đại bảo bối của tao ơi!!"
Ninh Chinh lập tức bắt đầu suy nghĩ...
Một lúc lâu sau, hắn buồn bực nói: "Ca ca, ta, ta ăn thịt." Nói xong xấu hổ cúi đầu xuống.
Ninh Phỉ: ...
Tại sao anh lại quên mất hổ là loài ăn thịt, hắn ở đây ăn toàn đồ chay, cơ bản là bởi vì tay nghề của anh tốt ư?
"Vậy trên địa bàn của chúng ta có con khỉ nào không?" Ninh Phỉ không biết xấu hổ gọi địa điểm này là của chúng ta, "Khỉ là loài ăn chay, chúng ăn trái cây, các loài động vật ăn cỏ khác cũng là loài ăn chay, lợn rừng cũng có, chúng đào rễ trong lòng đất để ăn.

Một số rễ cây đó chúng ta có thể ăn được!" Anh bỗng cảm thấy phải khen ngợi trí thông minh của mình!
"Phải, phải!" Ninh Chinh lại vui vẻ, "Có những loại trái cây khỉ nhỏ thích ăn, ta nhìn thấy chúng ở chỗ này… Ta cũng thấy lợn rừng đào bới tìm thức ăn, chính là ở chỗ này…" Hắn giơ bàn chân to cào lên trên mặt đất, "Từ chỗ này đi hai đến ba ngày, có thể nhìn thấy được địa bàn của những con khỉ, nơi lợn rừng đào bới thì phải qua bên kia."
"Làm tốt lắm!!" Ninh Phỉ nhớ kỹ vị trí đại khái, trong đầu lập tức hình thành một bản đồ ảo, "Vậy ngày mai mày trông nhà đi!"
"Vẫn là ta giữ nhà ư? Ta, ta đi ra ngoài tìm, ca ca trông nhà không được sao?" Ninh Chinh buồn bực, hiển nhiên hắn đã phát hiện ra, vì cái gì mà đến cuối cũng vẫn quyết định để hắn ở lại trông nhà cơ chứ!
Ninh Phỉ vỗ đùi nói: "Mày có không gian không? Mày có tay không? Làm sao mày mang được đồ trở về? Bỏ vào miệng hả?"
Vài câu hỏi, Ninh Chinh lập tức bị choáng váng, mặt mày ủ rũ tránh sang một bên.
"Nào, nào, mày cung cấp manh mối cho tao rồi cũng nên vui vẻ lên chứ, nếu không không đủ điểm thì tao sẽ bị phạt, mày muốn xem ca ca của mày bị trừng phạt sao?" Ninh Phỉ dùng hết sức cầm lấy cái đầu to lớn của Ninh Chinh an ủi.
"Nhưng hôm qua chính ca ca là người nói không đi nữa!!" Ninh Chinh không vui, cả hai tai đều dựng lên.

Ninh Phỉ cười nói: "Nhưng ca ca của mày vẫn đang còn điểm âm đó, nếu không có đủ điểm thì tao sẽ bị phạt, mày muốn nhìn ca ca của mày bị phạt sao? Hả?"
Ninh Chinh cúi đầu.
Mặc dù không biết tại sao Ninh Phỉ lại bị điểm âm, nhưng hắn cũng không muốn ca ca của mình bị phạt.

Hắn đã thấy một số bộ lạc trừng phạt những người dân không nghe lời, và họ bị đánh đến mức toàn thân dính đầy máu…
"Tao sẽ về sớm, khi tao trở về thì chúng ta còn phải tiếp tục phơi khô bắp, chà hạt, bận rộn lắm đó.

Bé Chinh trông nhà ngoan nhé." Ninh Phỉ hôn lên mũi con mèo lớn, "Bé Chinh là ngoan nhất đúng không nào?"
Ninh Chinh đỏ mặt, nằm trên đùi Ninh Phỉ ủ rũ ậm ừ một tiếng.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Phỉ đánh răng cho Ninh Chinh trước, sau đó ôm Ninh Chinh hôn qua hôn lại, rồi mới an ủi mèo lớn.
Ninh Chinh đưa Ninh Phỉ lên sườn núi, ngồi xổm ở đó nhìn bóng lưng của linh miêu càng ngày càng xa.

Hắn chưa bao giờ mong muốn trở thành một con người như vậy, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có cách trở thành một con người, hắn mới có thể giúp đỡ cho ca ca của mình được.
Nhưng, làm cách nào hắn mới có thể trở thành một con người đây!!!
Ninh Chinh nhìn bàn chân to lớn của mình, hắn vẫn luôn cảm thấy hình dạng động vật rất tốt, dũng mãnh, bá đạo lại ấm áp.

Nhưng bây giờ...
Trên bếp lửa ngoài cửa hang, Ninh Phỉ đã hầm thịt trong một cái nồi đất lớn, bỏ thêm rất nhiều ngô vào, đây là món ăn mà Ninh Chinh thích nhất.
Ninh Chinh thẫn thờ nhìn món hầm thơm ngon trong nồi, trong lòng bắt đầu nhớ nhung đại ca.
Ngay sau khi ca ca vừa rời đi, hắn liền cảm thấy rất nhớ!
___
Chú thích:
(*) Uy vũ bá khí (威武霸气) hay còn được gọi là uy vũ khí phách.

Chủ yếu bày tỏ người kia hoặc là sự vật vô cùng có khí thế, khiến người ta cảm thấy vô cùng rung động ý tứ (dũng mãnh, bá đạo và độc đoán
(**) Việc ruộng đất, cầy cấy nói chung.

Công việc đồng áng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.