Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 2: 2: Gặp Sói




Edit: Dã Miêu
Beta: Cỏ
***
Chương 2.

Gặp sói.

Những gì xuất hiện trước mặt Ninh Phỉ là một khung cảnh điền viên bình dị.
Trên thửa ruộng lúa mạch vàng óng như có những con sóng nhấp nhô, bên cạnh ruộng lúa là một căn nhà nhỏ bằng gỗ, đằng sau căn nhà gỗ là một con suối, nước suối đang chảy róc rách.

Nước suối chảy trên mặt đất tạo thành dòng, rồi đổ vào một cái ao nhỏ vô cùng xinh đẹp.

Cách đó không xa là một trang trại, chỉ là nhìn bên trong có vẻ trống trải.
Ninh Phỉ sợ đến ngây người, sau đó vô cùng hưng phấn mà xoa xoa tay.
Không gian gieo trồng nha!! Anh đã từng đọc qua trong tiểu thuyết rồi! Trong suốt quãng đời nhập ngũ của mình, chuyện duy nhất anh có thể làm trong lúc rảnh rỗi chính là ngồi đọc tiểu thuyết.
Chẳng lẽ ông trời thật sự có mắt, thấy anh chết một cách vinh quang, cho nên không chỉ cho anh cơ hội được trọng sinh, còn đưa cho anh cả một bàn tay vàng bước l3n đỉnh cao của cuộc sống rồi rước một chị gái linh miêu bạch phú mỹ về sao???
Lại nói, anh sống lâu như vậy, còn chưa từng nắm tay chị gái nào đâu!
Ninh Phỉ sờ vào bông lúa mạch vàng ươm, vô cùng hào hứng chạy về phía căn nhà gỗ! Có bàn tay vàng này, anh cần gì đi săn nữa chứ! Sau này muốn trồng gì thì trồng cái đó, muốn nuôi con gì thì thì nuôi con đó… Ủa? Sao trong nhà lại trống không vậy?
Căn nhà gỗ kia nhìn từ ngoài vào thì không quá lớn, nhưng không gian bên trong lại không hề nhỏ, ước chừng cũng phải khoảng 200 mét vuông.
Là căn nhà rộng rãi khoảng chừng 200 mét vuông.
Trống rỗng…
Không có pháp bảo gì của người đi trước để lại, cũng không có mấy thứ linh tinh như bí tịch không gian gì đó, ngay cả một nông cụ cũng không có!!!
Không có nông cụ, thu hoạch lúa mạch ra sao đây? Rồi sao có thể chế biến được bột mì??
Lấy gì ra mà ăn được!!!!!!
Ninh Phỉ bị hiện thực nghiệt ngã này đánh một cú say xẩm mặt mày, anh vịn vào cửa, một lần nữa nhìn vào không gian rộng rãi trước mặt.

Vẫn trống không, ngay cả một con chuột cũng không có.
“Hệ thống, tao có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra không?” Anh thều thào hỏi.
Một khoảng lặng thinh, chỉ có một mình giọng nói của anh vang vọng khắp không gian.
“Hệ thống?” Anh lại gọi thêm lần nữa.
Vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì.
Ninh Phỉ đỡ trán, anh mờ mịt đi ra khỏi nhà gỗ, nhìn mảng lúa mạch sóng sánh phất phơ trước mặt…
Mẹ nhà nó chứ, không có dụng cụ thì ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn à? Anh không tin vào chuyện tà ác này!
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể để mấy chuyện như thế này chiếu tướng chứ? Năm đó khi anh tham gia vây bắt một băng nhóm tội phạm, ở trong núi tận hai tháng, có không ít đồ dùng đều phải làm thủ công, sao lại phải sợ chứ?
Hơn nữa bây giờ đã có hẳn một cái không gian như vậy, còn những vật dụng khác anh tất nhiên là sẽ làm ra được!
Nghĩ đến đây, Ninh Phỉ nhanh chóng thu lại cảm giác mất hứng, phấn khởi dạt dào ra khỏi không gian.
Đầu tiên, anh phải đi săn, nhặt củi nhóm lửa, tìm xem xung quanh có những tài nguyên nào có thể lợi dụng được.

Sau đó đi ra bờ biển để kiếm một ít muối, nếu có thể nhặt thêm vài cái vỏ sò lớn thì càng tốt, vỏ sò có thể mài thành dao, so với đá thì càng sắc bén hơn.

Hơn nữa vỏ sò còn có thể chứa đồ, chứa nước, sau này khi ăn cơm cũng không lo thiếu chén thiếu dĩa.
Đúng vậy, anh nhất định phải đi ra bờ biển!
Tìm một số bụi cây ẩm ướt che đống lửa lại, như vậy thì có thể giảm lại sức cháy của lửa, kéo dài thời gian lửa cháy.

Sau đó, anh kéo một ít dây gai và cỏ đuổi côn trùng để che cửa hang, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa yên tâm, vì thế anh làm thêm mấy cái bẫy tự động, bấy giờ Ninh Phỉ mới đầy luyến tiếc rời khỏi nhà mới của mình.
Hôm qua anh vẫn luôn đi thẳng về phía nam, sau đó thì tìm được cái hang động này, trên đường đi cũng không cẩn thận quan sát, nhớ mang máng có một ít cây ăn quả có quả, nhưng mà còn xanh lắm.

Anh ghi nhớ vị trí gần đúng của những cây ăn quả đó, rồi lên kế hoạch hôm nay đi về phía đông để thử vận ​​may.
Đi dọc theo chân núi về phía đông, anh tiện tay cắt vài dây leo quấn quanh eo.

Cho dù không bắt được con mồi nào, dùng dây leo bó chút củi trở về cũng không tệ.

Sau khi leo qua một sườn núi, hai mắt Ninh Phỉ sáng lên.
Anh không ngờ ngay sau sườn núi này lại có một rừng trúc lớn như vậy!!!
Đây chính là rừng trúc nha! Nguyên cả vườn trúc được xưng là loài thực vật hoàng kim!!
Rừng trúc trước mặt rậm rạp xanh tươi, vừa cao vừa thẳng tắp, theo suy đoán của Ninh Phỉ thì đây có thể là Trúc Sào.

Cũng chỉ có mỗi Trúc Sào mới có thể có đường kính thân cây to như một xô nước nhỏ như vậy!!
Có cây trúc, anh có thể làm ra một vài thứ đơn giản, như ghế tre, giá đỡ tre, một số thứ như sọt tre.

Hơn nữa ống trúc thô to như vậy làm thành đồ đựng nước thì còn gì bằng, như vậy buổi tối khát nước cũng không cần chạy ra suối để uống, an toàn hơn nhiều.
Còn về phần không gian…
Nước trong không gian cũng không thể lúc nào cũng đi vào uống được nhỉ?
Tôi chính là một người văn minh mà!
Chỉ có điều làm sao để chặt cây trúc, đây chính là vấn đề.

Anh lấy rìu đá ra lắc lắc, không có cách nào khác, không có cách khác nữa, trong tay anh chỉ có thứ này là đáng tin.
Rìu đá đập từng nhát một vào phần gốc trúc, từng chút một chặt ra một vết nứt trên cây, như vậy Ninh Phỉ có thể nương theo vết nứt kia mà bẻ nó xuống, mất hết sức chín trâu hai hổ anh mới có thể hạ cây trúc thân to như bắp đùi xuống.
Đương nhiên, cái bắp đùi này là đang so sánh với thân thể hiện tại của Ninh Phỉ, bây giờ Ninh Phỉ vì ăn không đủ no, cho dù biến thành người cũng chỉ cao hơn 1m7 một chút, hai tay teo tóp đen thui, nhìn như dân tị nạn.
Cái đùi bây giờ của anh, có khi chỉ to bằng cái bắp chân trước kia mà thôi.
Cái rễ cây trúc này phải dâm sâu đến tận 20m, Ninh Phỉ kéo mấy lần, mới có thể kéo ra.

Anh để cây trúc sang một bên trước, sau đó bắt đầu tìm kiếm xung quanh rừng trúc, hy vọng tìm được thứ gì đó để ăn.
Cách rừng trúc không xa, có một vũng nước, trong đó mọc lên những bụi cây lá to.

Ninh Phỉ biết loại cây này, chỉ có cây khoai sọ mới có thể mọc ra lá lớn hình trái tim như vậy! Nhưng khoai sọ còn chưa trưởng thành, nhưng nhìn diện tích lớn như vậy, không chừng đến lúc đó có thể đào được rất nhiều.
Tới gần lúc chạng vạng, cuối cùng Ninh Phỉ cũng kéo cây trúc trở về với đủ các loại quả dại gói trong một chiếc lá lớn.

Một trong những cái bẫy tự động trước cửa đã bị hư, con mồi cắn đứt dây leo và bỏ chạy cùng với sợi dây.

Hai cái còn lại vẫn còn nguyên, chưa từng có thứ gì đụng vào.
Ninh Phỉ cầm đầu sợi dây bị cắt lên, không khỏi nhíu mày.
Vết cắt rất sắc bén, có lẽ con mồi chỉ cần cắn một hai nhát là dây leo đã đứt.

Có thể cắn đứt được một sợi dây leo cứng chắc như vậy thì con mồi chắc chắnkhông phải là vật nhỏ nhắn gì, nhưng hẳn cũng không phải là động vật ăn thịt.

Vì răng của động vật ăn thịt khá sắc bén, vết cắn cũng sẽ không có hình dáng như thế này.
Động vật ăn cỏ cỡ lớn à?
Chính xác thì nó là loài gì đây?
Khói trong sơn động đã tan hết, ngọn lửa bị đè dưới bụi cây lúc sáng đã làm khô bụi cây, giờ chỉ còn lại một đống than nhỏ đỏ rực, Ninh Phỉ nhanh chóng đốt lửa, sau đó đào chiếc chân hươu lúc sáng còn chôn trong đất lên.
Chân hươu bị nướng cả một ngày, có chút khô.

Nhưng như vậy sẽ giúp dễ nhai hơn một chút, tuy không có gia vị, nhưng dù sao đây cũng là đồ ăn nấu chín nhiều dầu mỡ, ăn kèm với hoa quả dại cũng khá ngon.
Ăn uống no say, Ninh Phỉ bắt đầu nghiên cứu cây trúc mà anh vừa kéo về.
Chặt những cành trúc nhỏ kia đi, lột lớp vỏ dây leo xuống, bện thành dây thừng buộc vào cành trúc, làm thành một cái chổi lớn.

Sau đó dùng dao và rìu đá tách từng đoạn lóng trúc ra, đoạn nào có hai phần mắt lóng thì đục lỗ ở một đầu, ngày thường dùng lá cỏ bịt lại, trở thành bình nước có thể mang theo bên mình.

Còn đoạn nào chỉ có một phần mắt lóng thì để lại làm ly chén đều được, nếu cả hai đầu đoạn đều không có mắt lóng, thì dùng dao đá chẻ ra thành những thanh nhỏ tầm ngón tay, từ từ mài thành chiếc đũa.
Toàn bộ thân trúc chỗ nào cũng quý giá! Đáng tiếc là bây giờ đã qua mùa măng mất rồi…
Đến lúc bầu trời bên ngoài đã đen kịt, Ninh Phỉ mới làm được ba cái ống trúc, sáu cái ly nước, nhưng đũa thì làm được cả bó.

Làm xong những thứ này, dao đá và rìu đá của anh chính thức kết thúc cuộc sống tại đây.
Vứt cục đá đã bị đập đến nhìn không ra hình dạng trong tay đi, Ninh Phỉ xoa cổ, anh cầm lấy một ống trúc đi vào không gian, rót một ống nước đầy.
Nước suối trong không gian ngọt mát, nhìn rất sạch sẽ, hơn hẳn cái hồ nhỏ mà mọi người có thể uống vài hớp rồi tiện thể tắm rửa ở bên ngoài.

Hơn nữa, uống nước sạch sẽ không có ký sinh trùng, Ninh Phỉ sờ bụng… Bây giờ có không gian, anh có thể miễn cưỡng giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc, nếu như chết vì ký sinh trùng, vậy thì quá đau lòng rồi.

Nghĩ đến đây, toàn thân anh lập tức cảm thấy ngứa ngáy, đặc biệt là da đầu, hệt như cảm thấy được có con vật nhỏ nào đó bò trên da đầu...
“Mẹ nhà nó chứ!” Anh lao đầu nhúng người vào trong ao nước, dùng sức chà rửa bùn đất trên người và da đầu, may mắn linh miêu là động vật lông ngắn, anh cũng có lông ngắn… Nếu là lông dài…
Đúng thật là không thể tưởng tượng nổi!
Sau khi tắm rửa thoải mái, Ninh Phỉ vui vẻ trèo ra khỏi ao.

Nước trong ao vẫn mát lạnh...
Không sao, chỉ là nước tắm của mình thôi.

Hơn nữa với cái không gian tuyệt đỉnh này, nước trong hồ nhất định sẽ được thay đổi nhanh chóng… nhỉ?
Chỉ tiếc cái hệ thống của không gian này là tên câm, cũng không hề nói gì với anh, cho nên chỉ có thể từ từ tự mình tìm hiểu công dụng của cái không gian này.
Không biết là do vừa mới tắm xong hay là do nước hồ, Ninh Phỉ cảm thấy rất nhẹ nhàng, toàn bộ mệt mỏi dường như đã biến mất.

Tâm trạng của anh rất tốt, đang định cầm lấy ống trúc đi đến trang trại bên cạnh cánh đồng lúa mạch, đi được mấy bước, anh đột nhiên nhíu mày.
Trong đầu lóe lên ý nghĩ, Ninh Phỉ ra khỏi không gian, đứng vào vị trí lúc nãy mình đang đứng.
Có tiếng sột soạt từ cửa hang, như thể có thứ gì đó đang chui qua những bụi gai để chui vào đây.
Anh lập tức mua ống trúc về, rút một cây đuốc ra từ đống lửa, rồi lại từ trong đống củi tìm được một cây gậy dài dày cộp, cầm trên tay..
m thanh ở lối vào hàng càng lúc càng lớn, một lúc sau, một cái miệng sắc bén chui vào.
Là sói!!
Ninh Phỉ đã từng đối phó với những động vật như sói, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.

Anh cũng không rõ vì sao lần nào gặp sói cũng là loại sói không thể biến hóa, vì trong ký ức của linh miêu này nói cho anh biết, dã thú không thể biến hóa chính là dã thú thuần chủng, có thể coi là thức ăn.
Đương nhiên, chính anh cũng có thể thành thức ăn cho đối phương.
Cây gậy trong tay Ninh Phỉ đột nhiên đánh xuống, con sói kêu lên một tiếng chói tai, rồi rụt đầu lại.
Da đầu anh tê dại.

Sói là những sinh vật cực kỳ xảo quyệt và giỏi tấn công theo nhóm.

Anh không thể tưởng tượng có bao nhiêu con sói sẽ ở bên ngoài hang động của mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.