Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 20: Một chọi ba!



“Tao đi theo mày!” Ninh Phỉ chộp lấy vũ khí đứng dậy, đối với kẻ xâm phạm lãnh thổ, anh tuyệt đối không tha!

Ninh Chinh nói: “Đó chỉ là con báo thôi mà, ngươi không cần đi theo, ở nhà trông nhà!”

Chậc chậc, câu ở nhà trông nhà này nói sướng miệng thiệt nha!!

Ninh Phỉ: …

Đột nhiên anh có cảm giác nhà có mèo sắp trưởng thành, vì thế ném gậy xuống, nói: “Ừ ừ ừ, tao trông nhà! Ây da, mấy khi được nghe mày nói vậy, được rồi, đi đi. Đúng rồi, đánh không lại nhớ chạy về, hai ta đánh hội đồng hẳn sẽ thắng được.”

Ninh Chinh gật đầu, cọ cọ vào người anh, xoay người chạy ra ngoài.

Ninh Chinh rời đi chưa được bao lâu, Ninh Phỉ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Đối với Ninh Chinh mà nói, một con báo đúng thật không phải là mối đe dọa, nhưng một đàn báo thì sao? Anh có chút lo lắng thấp thỏm, luôn cảm thấy một con báo đột nhiên đi vào địa bàn của hổ để khiêu khích, thực sự làm cho người ta có chút khó hiểu. Lẽ ra chúng ngửi được mùi của hổ thì nên rời đi mới đúng. Suy cho cùng hổ cũng là loài thú săn lớn, do đó chúng sẽ không được chủ nhân địa bàn hoan nghênh.

Nhưng tại sao chúng còn đến khiêu chiến?

Ninh Phỉ cảm thấy đây chắc chắn là thú nhân đến khiêu khích, bởi vì nếu chỉ là con báo bình thường, cùng lắm chỉ lang thang bên ngoài. Chỉ có thú nhân mới có lí do để khiêu khích, ví dụ như bọn họ muốn tranh đoạt địa bàn.

Anh đứng phắt dậy, xách gậy chạy ra ngoài.

Bầu trời bên ngoài hiện ra một màu xanh xám, trời đã gần sáng.

Ninh Phỉ chạy hai bước liền ngừng, chuyện này khéo có khi là bẫy rập, anh không thể vội vàng như vậy được. Anh suy nghĩ, tìm được sợi dây thừng làm bằng dây đằng rắn chắc trong hang động, loại dây đằng này sau khi ngâm nước sẽ có một loại chất nhờn, bện thành dây sẽ cực kỳ dẻo dai mà không bị đứt. Bởi vậy nên Ninh Phỉ đã chuẩn bị không ít dây thừng, chẳng qua thường ngày bỏ xó không dùng đến.

Anh trèo lên trên cây đại thụ cạnh cửa hang, lợi dụng nhánh cây thật dài làm hai cái bẫy cò. Sau đó đóng cửa hang lại, đẩy tảng đá bên cạnh sang chặn cửa. Làm xong, anh hạ thấp thân mình lăn một cái, một con linh miêu màu xám chạy về hướng Ninh Chinh rời đi.

Ninh Chinh cũng không ngờ đối mặt với mình lại là ba con báo đốm.

Báo đốm nhỏ hơn một vòng so với hổ, nhưng leo cây thông thạo, năng lực đi săn cực kỳ dũng mãnh. Hơn nữa trò chúng thích nhất là trèo lên cây, chờ đợi con mồi đi đến dưới tàng cây rồi trực tiếp nhảy xuống, một kích tất sát!

Tuy Ninh Chinh chưa bao giờ đánh nhau với báo đốm, nhưng đã từng giế t chết những con báo khác, chẳng hạn như báo hoa mai. Khi ấy báo hoa mai nhỏ thấy con mèo trắng còn nhỏ hơn so với mình, cho nên có chút khinh địch, kết quả cuối cùng là bị Ninh Chinh trực tiếp cắn đứt thắt lưng, đau đớn choáng váng chết đi, chỉ có lợi cho mấy con linh cẩu cái gì cũng ăn. 

Hơn nữa hắn còn nhớ rõ cha hắn từng nói, báo đốm là loài sinh vật rất xảo quyệt, gặp phải chúng nhất định phải chú ý trên cây, bởi vì đa số chúng thường bất ngờ nhảy bổ từ trên cây xuống.

Ninh Chính nhìn con báo đốm cách mình không xa lắm, đó là một con báo đốm già, lông thưa thớt, gầy tới độ xương vai nhô hẳn ra ngoài. Hắn dừng lại, lạnh lùng xem trò khiêu khích của con báo, bất vi sở động*.

*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Tiếng gầm vừa rồi hắn nghe thấy tuyệt đối không phải của con báo này, mà là của con khác đang độ tuổi tráng niên. Con báo kia hẳn chỉ ở đâu đó quanh đây.

Con báo già thấy Ninh Chinh không tiến vào vòng vây được bày sẵn, hơi nôn nóng, nó hạ thấp thân mình xuống sát mặt đất mặt đất, đong đưa cái đuôi, hướng về phía Ninh Chinh gầm nhẹ. Đây là một loại tư thế tấn công của con báo, rất nhiều động vật họ mèo đều sử dụng chiêu này.

Ninh Chinh không chỉ không bị chọc giận, mà ngược lại lui về sau hai bước.

Hắn có thể chiếm giữ một địa bàn lớn như thế, đủ để chứng minh trí lực và sức mạnh của hắn.

Con báo già nóng nảy, thả người nhào tới, bị Ninh Chinh tát một cái lăn liên tục mấy vòng, va vào cái cây gần đó, tuyết đọng trên cây rào rào rơi xuống, suýt chút nữa chôn nó thành một con báo tuyết.

Ninh Chinh ngẩng đầu nhìn, trong lòng tức khắc sáng tỏ.

Bởi vì bộ lông hắn là màu trắng, cho nên với hắn mà nói mùa đông đi săn nhẹ nhàng hơn mùa xuân và mùa hè không ít. Tuyết giống như sân chơi của hắn, chỉ cần hắn muốn biết đối phương mai phục chỗ nào, chỉ cần liếc mắt một cái…

Ninh Chinh cười lạnh trong lòng vài tiếng, lại lùi về sau mấy bước, hoàn toàn rời khỏi vòng vây của con báo.

“Các ngươi khiêu khích ta, dẫn ta đến đây, chẳng lẽ chỉ để cho ta xem các ngươi run sợ thành một đám không dám ló đầu ra sao?” Hắn mở miệng, ngữ khí khinh thường: “Nếu cứ như thế, các ngươi tốt nhất nhanh chóng cút khỏi địa bàn của ta! Lá gan có từng ấy, còn không bằng bộ lạc Cáo!”

Vừa dứt lời, một đợt cuồng phong ập tới, một con báo con trực tiếp nhảy từ trên cây xuống, giương nanh múa vuốt lao về phía Ninh Chinh.

Con báo này nhìn qua là biết còn chưa thành niên, với tuổi của nó lẽ ra phải đang học cách săn mồi mấy con động vật nhỏ ví như thỏ mới đúng, chứ không phải tấn công một con hổ trưởng thành.

Ninh Chinh bội phục dũng khí của nó, nhưng cũng xác định được xung quanh còn có con báo khác. Vì con báo này thực sự còn quá nhỏ, căn bản không thể gầm ra tiếng vang trầm như thế.

Hắn đột nhiên gồng lên, lao về phía báo con, báo con không kịp trốn, bị móng vuốt Ninh Chinh ấn xuống tuyết, tạo thành một cái hố tuyết thật sâu.

Báo con la oai oái, bông tuyết bởi vì tứ chi không ngừng giãy giụa của nó mà bay lên.

“Thả thằng bé ra!” Con báo già liều mạng lao đến, cuối cùng cũng ép được Ninh Chinh nhấc móng vuốt lên.

Báo con vội lao ra khỏi hố tuyết, trốn sau lưng báo già không ngừng ho khan. Lúc giãy giụa vô tình khiến bản thân sặc một miệng đầy tuyết, cổ họng cực kỳ khó chịu.

Lúc này, con báo thứ ba cũng từ trên cây lao xuống!

Con báo đốm này hình thể cao lớn, cường tráng, rõ ràng đây là con báo đã gầm lên khiêu khích!

Ninh Chinh nhìn ba con báo phía trước, bắt đầu cảnh giác.

Khi Ninh Phỉ hồng hộc chạy tới, chiến trường đã loạn thành một nùi. Nhưng Ninh Chinh một chọi ba cũng không gặp bất lợi, hắn lợi dụng màu lông của mình, ẩn trong làn tuyết, rồi đả kích mấy con báo đó vài nhát trí mạng.

Ninh Phỉ vội vàng trốn vào một bên hóa thành hình người, nhanh chóng mặc áo choàng và giày da sói, cầm gậy xông vào chiến đấu, “Này này, ba đánh một hả? Đến đến đến, đứa nào đến chơi cùng tao đi!”

Báo con thấy cứu viện của con hổ kia chỉ là một con linh miêu, nhanh chóng tách đội lao tới chỗ Ninh Phỉ, hàm răng sắc bén của nó dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang!

Ninh Phỉ không né tránh, rút gậy răng sói ra vung lên. Trên gậy được anh khảm vỏ sò đã được mài cạnh sắc bén, thời điểm vung gậy múa may hệt như một cái cối xay thịt!

Báo con chưa từng thấy thứ đồ kỳ lạ như vậy, nhưng nó cũng hiểu rằng bản thân không thể lại quá gần kẻ này, vì thế nó vặn mình trên không một cái rồi lăn sang bên khác.

Thiếu nhân tố quấy nhiễu, Ninh Chinh không trốn tránh nữa, trực tiếp lao đến đối đầu với hai con báo thành niên kia.

Báo dù sao cũng chỉ là báo, không dám đánh trực diện với hổ, chúng thấy tình thế không ổn, phi thân leo lên trên cái cây gần đó.

Hổ tuy lợi hại, nhưng nó vẫn có khuyết điểm. Chẳng hạn như không trèo cây được.

Ba con báo đều đang trên cây, gầm gừ khiêu khích Ninh Chinh, cho rằng mình đang MT*, còn đang ở ngoài phạm vi công kích của DPS*, bởi vậy có chút đắc ý.

*Thuật ngữ game: MT là đứa xấu nhất trong đoàn đội khiến boss nhìn thấy bản mặt là không nhịn được phải oánh, chỗ này có thể hiểu là đám báo đang kéo giá trị thù địch để Ninh Chinh là boss nhào tới đánh. DPS là con boss có tính gây sát thương cao.

Ninh Chinh có chút tức giận, hắn rống lên một tiếng về phía mấy con báo, trực tiếp át đi tiếng gầm gừ của đám báo đốm.

Luận về tiếng gầm, danh chúa tể rừng xanh không phải chỉ là nói suông!

“Đừng gào, nhức đầu quá!” Ninh Phỉ thấy mấy con báo đốm chơi xấu như vậy, cũng ẩn ẩn khó chịu.

Anh hồng hộc chạy đến là để đánh nhau, chứ không phải là để nghe ba con báo kia xướng đồng ca.

“Tránh ra!” Ninh Phỉ vỗ đầu Ninh Chinh, đẩy hắn sang một bên, sau đó đào mấy tảng đá từ trong tuyết ra.

Lính bắn tỉa chủ yếu rèn luyện thị giác và độ chính xác của tay, đừng nói là báo, dù chỉ là một con chim sẻ, anh cũng có thể chuẩn xác hạ gục ngay trên cây!

Ninh Phỉ xoa xoa cánh tay, hòn đá xé gió mang theo tiếng rít, bay thẳng vút về hướng một con báo.

Báo kia không kịp đề phòng mà bị hòn đá đập thẳng vào ngay giữa trán, đầu óc choáng váng hai mắt hoa lên từng đợt. Nó quơ quơ đầu, nghiêng người oặt một cái rơi từ trên cây xuống.

Ninh Chinh lập tức nhào lên đem chiến lợi phẩm trở về, Ninh Phỉ lấy dây thừng từ không gian ra, trói con báo thành đòn bánh tét.

Hai con báo khác chưa bao giờ thấy thế trận nào như vậy, trợn tròn mắt.

“Ngươi, ngươi trả thúc thúc ta đây!” Báo con thì vẫn là báo con, không có được sự bình tĩnh trầm ổn của con báo già. Nó đứng trên ngọn cây sốt ruột gào lên.

Ninh Phỉ sửng sốt, anh chỉ con báo đốm con kia, nhìn Ninh Chinh nói: “Báo con?”

Ninh Chinh gật gật đầu.

“Vl, ngay cả ranh con cũng đến khiêu chiến với mày? Mày bị bọn chúng khinh thường đến mức độ này luôn sao!” Ninh Phỉ giật mình.

Ninh Chinh sốt sắng nói: “Không phải chỉ vậy, còn có một lão già nữa.”

Ninh Phỉ nhìn theo ánh mắt hắn, con báo còn lại trên cây đang hung tợn nhìn chằm chằm anh.

“À, màu lông không đều, còn gầy như thế, nhìn qua không tốt lắm.”

Báo già vẫn không dao động, thậm chí thấp giọng gầm rú vài tiếng, khuyên ngăn báo con đang muốn nhảy xuống cây.

“Ta nói nè người anh em à, ngươi có thể ở trên cây thì sao chứ? Vừa rồi con báo này cũng ở trên cây, hiện giờ lại bị ta bắn hạ cho xỉu rơi xuống đây đúng chứ?” Ninh Phỉ lắc lắc hòn đá trong tay, cười lạnh nói: “Ta đếm tới ba, tốt nhất các ngươi lập tức nhảy xuống cho ta, nếu không thì… Một!”

“Hai!”

“Đếm là cái gì?” Báo con ngờ nghệch hỏi.

Ninh Phỉ: …

Chết tiệt, anh quên mất, thế giới này căn bản là không có định nghĩa về đếm số! Ngày thường anh với Ninh Chinh ở chung hòa hợp quá mức, cũng quên mất Ninh Chinh này cũng là một con hổ thất học!!!

Vẻ mặt anh hơi rối rắm, vì thế hắng giọng nói: “Ta nói, ngươi xuống dưới cho ta, các ngươi phải xuống ngay lập tức. Nếu không ta dùng đá ném đầu các ngươi, hiểu chưa?”

Báo con hơi lùi lại, hòn đá kia đập thúc thúc nó ngã xuống, cứ như một trò chơi nhỏ vậy.

Tuyết trên cây rào rạt rơi xuống theo động tác của báo con, cảnh tượng đẹp muôn phần. Bông tuyết trắng tinh bị ánh mặt trời chiếu rọi, giống như đá quý kim ngọc rải đầy đất.

Đúng lúc này, nơi xa xa truyền đến một tiếng gào thét thê lương.

Con báo già đột nhiên đứng dậy từ trên cây, phẫn nộ nói: “Con hổ kia dám lừa chúng ta!”

Con hổ kia??

Con báo nằm ngất trên mặt đất cũng sực tỉnh, cả người ngây dại mà nghe tiếng gào, “Đại Hoa, Đại Hoa đang gặp nguy hiểm!!”

“Từ từ, các ngươi nói con hổ kia, là có ý gì?” Ninh Phỉ khó hiểu hỏi.

Con báo già đi đi lại lại trên cây, hắn nói: “Các ngươi không phải chỉ có một con hổ và linh miêu ở đây sao? Chẳng lẽ còn có ai khác?”

Ninh Phỉ nhíu mày nói: “Ngươi nói cho ta trước, con hổ kia nghĩa là sao!!”

Nó nhìn Ninh Chinh, Ninh Chinh cũng nghĩ ra một ít khả năng khó mà tin được.

Con hổ kia, rất có khả năng chính là…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.