Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 25: C25: Lý tưởng của ta



Edit: Ngynie

Beta: Phưn + Gà

****

Chap 25 - Lý tưởng của ta

Một đám mèo lớn cầm đũa trên tay với dáng vẻ lo lắng vò đầu bứt tóc. Chúng vừa âm thầm quan sát biểu hiện của Ninh Phỉ, nhìn anh dùng đũa chậm rãi gắp một miếng cá, cẩn thận nếm thử, vừa cố gắng khiến hai cây que trong tay ngoan ngoãn theo ý mình, nhẫn nại muốn gắp.

Cuối cùng, chúng nó không thể chịu đựng được nữa, dùng đũa làm nĩa, ăn đến no bụng.

Đại Thạch dọn bát thức ăn cho mèo và bình gốm ra ngoài rồi dùng tuyết rửa sạch, lúc này Ninh Phỉ im lặng, lấy ra một đống đồ vật đặt ngay trước mặt bọn nó.

Ninh Chinh vừa thấy liền bật cười.

Nào là xương nào là lông, hahaha

"Đánh răng là một việc rất quan trọng. Ta nghĩ dù các ngươi không biết tầm quan trọng của nó thì chú Thạch Đầu chắc hẳn cũng biết báo hoa mai bị đau răng khó chịu như nào?" Ninh Phỉ biết đôi khi lời anh nói người khác sẽ bán tín bán nghi nhưng nếu là Lão Thạch Đầu nói thì chắc chắn họ sẽ tin.

Lý do thứ nhất, Lão Thạch Đầu là trưởng bối của bọn họ, họ đã rất quen thuộc, thứ hai là Lão Thạch Đầu sống lâu, kiến thức cũng rộng.

Nghe Ninh Phỉ nói vậy, Lão Thạch Đầu vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có mấy người bằng hữu khi đau răng là đau đến không thể ăn được thịt, chỉ có thể dùng đá đập nát thịt rồi nuốt. Hơn nữa họ còn chẳng thể ngủ yên được.

"Đúng vậy, vậy nên chúng ta phải đánh răng. Nhưng trước khi đánh răng, ta cần phải chế tạo bàn chải đánh răng đã!" Ninh Phỉ cười tủm tỉm lấy ra bàn chải của mình cho bọn họ xem, sau đó ôm lấy Ninh Chinh đang co người lại, nói:

"Hiện giờ ngươi cũng có thể biến thành hình người, vậy nên về sau không cần ta đánh răng cho nữa đâu. Ngươi hãy tháo bàn chải đánh răng của ngươi ra rồi làm một cái nhỏ hơn đi".

Ninh Chinh:...

Ờmm, thật khó chịu!

Dùng đá nhọn khoan một lỗ trên xương, sau đó thu gọn các sợi lông, dùng dây gai mảnh buộc quanh, gập lại, luồn đầu đã buộc bằng dây gai vào lỗ nhỏ rồi lại dùng dây gai buộc chặt vào nhau, quấn lên trên cùng, cố định các sợi lông lộ ra ở mặt còn lại, sau đó dùng dao cắt bỏ phần dây gai thừa.

Thế là được một bàn chải đánh răng đơn giản.

Lão Thạch Đầu làm nhanh và tốt nhất, có lẽ bởi vì lão không muốn bị đau răng khi về già nên làm rất nghiêm túc. Tiếp theo là Đại Hoa, thân là người phụ nữ trưởng thành duy nhất, tay nghề thủ công của Đại hoa cũng không tồi. Cuối cùng chính là Thiết Trụ.

Ninh Phỉ không ngờ tiểu tử như Thiết Trụ lại có thể ngồi yên nín thở như vậy. Nhóc ta không chỉ làm một chiếc bàn chải đánh răng tốt mà còn mài mòn những chỗ không bằng phẳng xung quanh các mảnh xương trên đá, còn bắt chước Đại Hoa quấn dây gai quanh cán, mặc dù hơi lộn xộn...

Tay nghề kém nhất lại là Ninh Chinh và Đại Thạch.


Hai con mèo lớn vò đầu bứt tai, ngón tay như chưa bao giờ phân nhánh, đã dùng đũa không thạo, còn khoan lỗ không được, thêm cả việc dùng quá sức nên đã làm gãy mấy mảng xương.

Đại Thạch không tốt về mặt này nhưng Ninh Phỉ nghi là Ninh Chinh cố tình.

"Khoảng thời gian này ta đã tích được rất nhiều mảnh xương, ngươi cứ thong thả đi." Ninh Phỉ nhìn Ninh Chinh cười đầy uy hiếp.

Tay Ninh Chinh run lên, từng khúc xương ngắn gãy đôi trượt khỏi đầu ngón tay.

Đại ca thật lợi hại, có thể nhìn thấu những gì mình nghĩ!!

Đợi nhóm mèo lớn chuẩn bị xong bàn chải đánh răng chuyên dụng cho mình, Ninh Chinh cầm ống tre đặt "kem đánh răng" lên.

"Trong ống trúc này có muối và bạc hà. Muối có thể diệt khuẩn, chà xát kẽ răng, lấy đi cặn thức ăn còn sót lại. Bạc hà có thể làm hơi thở thơm tho, khử mùi hôi trong miệng. Mặc dù ta nghĩ có thể các ngươi thích miệng hôi thối. Nhưng Thần thú lo lắng cho sức khỏe của của các ngươi, ngài ấy không muốn các ngươi hôi thối mỗi khi mở miệng, ngài cũng không muốn các ngươi vì đau răng nên không thể ăn thịt. Vậy... Thấy những ống tre ngoài kia không? Các ngươi mỗi người chọn một cái, đó sẽ là cốc đánh răng của các ngươi từ nay về sau."

Ninh Phỉ tiếp tục nói, giơ bàn chải đánh răng trong tay lên: "Mục tiêu của chúng ta là!!!"

Mèo lớn:????

Ninh Phỉ lúng túng cười: "Không sâu răng! Nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta là không sâu răng!!"

Mèo lớn:????

Quên đi, Ninh Phỉ mệt mỏi nhúng bàn chải đánh răng vào kem đánh răng, chỉ cho bọn họ cách đánh răng, sau đó nhổ ra mùi vị kỳ lạ trong miệng, dùng sức súc miệng: "Dù sao buổi sáng hay trước khi đi ngủ đều phải rửa mặt đánh răng. Không có lý do lý chấu gì hết!"

Những con báo non đồng loạt nhìn về phía Lão Thạch Đầu.

Lão Thạch Đầu cầm bàn chải đánh răng, nhúng vào kem đánh răng rồi nhét vào miệng...

Không thể không nôn!

Những con báo non sợ hãi rùng mình, thứ này khó nuốt đến vậy sao? Nhưng sao vẻ mặt của sứ giả lại rất bình tĩnh!

Thế là họ lại bắt đầu quan sát Ninh Chinh đang nhìn chằm chằm vào vận may của chiếc bàn chải đánh răng. Sứ giả bình tĩnh, vì vậy thánh thú cũng phải bình tĩnh, phải không?

"Bé Chinh, làm mẫu cho bọn họ xem đi." Ninh Phỉ hả hê trong lòng, làm cho ngươi chán ghét đánh răng, hiện tại đã có thân phận thánh thú, nếu như trước kia lăn lộn làm nũng, sợ là không được ngay

Ninh Chinh cay đắng cầm bàn chải đánh răng, nhúng vào kem đánh răng, hung hăng nhét vào trong miệng. Hắn nín thở, dựa theo các bước mà Ninh Phỉ đánh răng lúc trước, dùng bàn chải đánh toàn bộ răng trong miệng, trước, sau, trái, phải. Để thuyết phục những con báo đó, hắn thậm chí còn há to miệng.

Cố nén cơn buồn nôn, hắn nhổ nước trong miệng ra rồi điên cuồng súc miệng.

Khi những con mèo lớn khác nhìn thấy, chúng chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu với vẻ mặt cay đắng, cố gắng thích nghi với hoạt động được gọi là đánh răng này.


Hệ thống của Ninh Phỉ liên tục phát ra tiếng bíp, báo cho anh biết anh đã đạt được bao nhiêu điểm. Anh nở nụ cười nhìn những con mèo lớn trước mặt, đây là công cụ tính điểm của anh!! Có họ thì anh không cần phải lo lắng về điểm!! Chỉ cần nói cho họ biết cách chế tạo công cụ và cách sử dụng chúng thì điểm của anh sẽ tự tăng lên.

Điểm chính là tiền!

"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Ninh Phỉ thấy bọn họ đều súc miệng xong liền hỏi.

Đại Thạch che miệng không muốn nói, Thiết Trụ không ngừng dùng đầu lưỡi li3m môi, đại khái bởi vì trong miệng còn có kem đánh răng mằn mặn chưa rửa sạch. Đại Hoa chậc lưỡi, cau mày nói: "Miệng của ta mát lạnh, còn có mùi vị không rõ... Như là ăn phải cỏ lạ."

Chỉ có lão Thạch Đầu nghiêm túc trả lời Ninh Phỉ: "Đánh răng là tốt, ta thấy trong nước súc miệng có rất nhiều cặn bẩn, chẳng lẽ là những thứ này làm cho răng của ta đau sao?"

Ninh Phỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, vì không thường xuyên đánh răng, trong kẽ răng có rất nhiều cặn thức ăn, lâu ngày những cặn bã này sẽ thối rữa ở trong miệng, ăn mòn răng. Mặc dù kem đánh răng có mùi vị không được ngon lắm, nhưng ta mong các ngươi vượt qua."

"Thật sao?" Đại Hoa cũng li3m môi, nàng đột nhiên quay đầu sang Đại Thạch Đầu, mở miệng đối phương ra rồi ngửi: "Haha, thật sự không còn mùi nữa, giống như mùi cỏ vậy."

Đại Thạch trông có vẻ bất lực khi để vợ kiểm tra răng của mình, nhưng vợ anh ta quá khỏe khiến anh ta cảm thấy rằng hàm của mình sắp bị gãy.

"Vậy chúng ta còn phải làm gì nữa?" Lão Thạch Đầu như bị mê hoặc bởi vô số đồ vật thú vị trong tay vị sứ giả này, dù trong đêm đông ăn no chỉ muốn ngủ thì ông vẫn rất hứng thú: "Các ngươi không buồn ngủ sao?" Ninh Phỉ nhìn bọn họ đồng loạt lắc đầu, không khỏi hưng phấn xoa xoa tay:

"Tốt lắm, chúng ta đi lẩy ngô* đi!"

(ở đây để chà ngô, đem hạt ngô ra ngoài, Gà nghĩ đó là tách hạt ra khỏi thân như nông dân VN chúng ta làm, nếu có sai thì các bạn góp ý cho chúng tớ sửa nhé)

Cho dù là kho chứa trong hang động hay nhà kho của hệ thống thì chúng đều chứa đầy lõi ngô. Trước đây anh và Ninh Chinh ăn không được bao nhiêu, hơn nữa anh đã thu hoạch ruộng ngô hai lần để lấy điểm, bây giờ ngô khô đã chất thành núi, thân ngô cũng chất đầy kho củi bên ngoài.

Tuy nhiên, chiếc mai rùa biển ban đầu anh giữ lại để đặt hạt ngô chỉ có một lớp mỏng bên trong, nhưng nó vẫn chiếm khá nhiều diện tích, vì vậy nó không đáng giá.

Ninh Phỉ lấy cái thúng mây treo trên tường xuống, cái thúng này cũng là lỗ lớn mắt nhỏ, mỗi lần dùng phải lót một lớp da, nếu không hạt ngô sẽ lọt ra ngoài.

Nhưng Đại Hoa lại rất quan tâm đ ến sản phẩm lỗi này, nàng nhân lúc Ninh Phỉ đang chuẩn bị chuyển ngô thì nhấc cái thúng lên rồi nhìn trái nhìn phải về phía ngọn lửa, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Lẩy ngô là một việc rất nhàm chán, nghe nói lúc này là lúc thích hợp nhất để tụ tập nói chuyện phiếm, nhưng Ninh Phỉ lại không có gì để nói, anh cũng không thể nói với những con mèo lớn này rằng năm đó anh là bộ đội đặc chủng. Họ nghe cũng chẳng hiểu. Đừng nói tới Thú Thần hay sứ giả, tốt nhất là nên bớt bịa ra những chuyện nhảm nhí như vậy, điều này không chỉ đảm bảo cho sự bí ẩn của Thần Thú mà còn có thể chắc chắn rằng sẽ không có gì xảy ra nếu Thần Thú trở về.

Còn Ninh Chinh thì sao? Khi còn là một con hổ, hắn không thích nói nhiều, bây giờ biến thành người, hắn vẫn im lặng, chỉ có thói quen bám lấy Ninh Phỉ là vẫn không thay đổi, thiếu điều như muốn trở thành cái đuôi của Ninh Phỉ, đi theo anh bất cứ nơi nào

Đại Thạch và Đại Hoa không nói chuyện nhiều, chủ yếu là vì họ không muốn nhắc đến những chuyện trong bộ lạc trước đây, mặc dù họ có những kỷ niệm vui vẻ nhưng cuối cùng khi họ bị trục xuất cùng với con cái thì tất cả hạnh phúc đều tiêu tan.

Chỉ có Lão Thạch Đầu phá vỡ sự bình yên này. Ông có thể thấy rằng những hạt ngô này có trong nước canh mà ông đã dùng, hoá ra những hạt ngô nhỏ này lại mọc trên một thân cây cao như vậy sao?

Lão Thạch Đầu học theo Ninh Phỉ lấy ngô từ trong sọt rồi chà xát hạt ngô vào khay đan. Ông ta hỏi: "Thần sử, đây là ngô sao?"


Ninh Phỉ nói: "Cứ gọi ta là Ninh Phỉ đi. Đúng vậy, đây là thức ăn mà Thần Thú đã cho chúng ta. Có thể ngươi đã từng nhìn thấy ở nơi khác, nhưng chưa từng ăn thử đúng không? Thần thú không chỉ yêu cầu ta nói cho ngươi biết thức ăn này là gì, mà còn dạy ngươi cách trồng nó."

"Còn có thể trồng sao?" Lão Thạch Đầu hơi khó tin một chút, thứ này mặc dù không ngon bằng thịt, nhưng ăn lại rất no. Vào mùa đông lạnh giá, chỉ cần một miếng thịt nhỏ hầm với những hạt ngô này là cả nhà đã có thể no bụng. Nếu như có thể tự mình trồng thay vì nhặt nó lên...

Ông ấy càng nghĩ càng phấn khích nói: "Chúng ta trồng cái này như thế nào? Liệu có thu hoạch được nhiều ngô không? Cần trồng bao nhiêu để đủ ăn một mùa đông."

Ninh Phỉ an ủi Lão Thạch Đầu đang kích động đến mức suýt chút nữa là phun nước miếng lên mặt anh, "Bình tĩnh bình tĩnh, hiện tại mùa đông mới bắt đầu, phải đợi đến mùa xuân mới có thể trồng được. Hơn nữa không chỉ ngô, chúng ta còn có thể trồng được khoai môn và khoai tây nữa. Ngươi có nhìn thấy cánh đồng rộng lớn ngoài kia không? Ban đầu, ta nghĩ đến việc trồng những thứ này vào năm tới trên cánh đồng đó, nhưng bây giờ có nhiều người hơn, ta lại có ý tưởng khác... "

Anh hắng giọng một cái, nhìn ánh mắt sáng ngời của những con mèo lớn xung quanh, cười nói: "Lãnh thổ của bé Chinh rất lớn, hắn nói còn có một mảnh tương tự mảnh đất này, nhưng so với cái này thì lớn hơn rất nhiều, chỉ thiếu mỗi hang động mà thôi. Ta nghĩ rằng khi mùa xuân đến, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó để khai quật đất hoang, dựng nhà, trồng trọt và lập bộ lạc của riêng mình, các ngươi nghĩ sao?"

Ninh Chinh gật đầu: "Ta thấy không tồi."

Đại Hoa nhìn cái động, ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Phỉ, nghi hoặc hỏi: "Cái động này tốt như vậy, nói bỏ là bỏ sao?" Chỗ ở tốt như này, nàng không nỡ từ bỏ nó.

Ninh Phỉ nói: "Cái động này tuy rằng rất tốt nhưng quá nhỏ, tất cả cùng ở thì lại chen chúc. Đúng rồi, căn nhà bên kia giao cho các ngươi, hãy tự mình phân đi. Ta nghĩ sức lao động của chúng ta cũng đủ, có khi về sau người trong bộ lạc sẽ càng ngày càng tăng... và bọn nhỏ cũng cần một chỗ chơi lớn hơn phải không? Chủ yếu căn nhà ở phải thoải mái, chúng ta có thể thêm một chiếc giường sưởi, đó là một điều tốt. Vào mùa đông, thêm một khúc củi sẽ ấm hơn nhiều so với việc ở quanh đống lửa."

"Có thể ấm áp hơn bây giờ không?" Giọng nói của Đại Hoa như muốn hét lên "Không lẽ đây là nơi Thần Thú sinh sống?"

"Đương nhiên không phải, chỗ Thú Thần ở so với chỗ chúng ta ở cao hơn nhiều." Ninh Phỉ suýt chút nữa không phát hiện ra, anh thầm nghĩ, đừng nói là Thú Thần, ngay cả chỗ mình ở trước đây cũng tốt hơn ở đây.

Những con mèo lớn im lặng, họ không thể tưởng tượng được nơi nào có thể thoải mái và ấm áp hơn nơi này. Họ đã quen với cuộc sống chạy tới chạy lui để kiếm ăn, cuộc sống túm tụm bên nhau run cầm cập, họ cho rằng đây là nơi tốt nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng thần sử thực sự đã nói rằng có một nơi tốt hơn ở đây!

"Chúng ta có thể xây dựng nhiều ngôi nhà, đàn con sẽ có nơi vui chơi an toàn hơn, chúng ta có thể trồng nhiều loại cây có thể ăn được, thậm chí chúng ta có thể nuôi nhốt một số loài động vật ăn cỏ và giữ chúng trong mùa đông. Thần thú nói, chỉ cần chúng ta chăm chỉ và có năng lực thì Ngài sẽ cho chúng ta vô số thức ăn, một ngôi nhà thoải mái và ấm áp và một cơ thể khỏe mạnh." Ninh Phỉ bắt đầu vẽ ra những chiếc bánh lớn.

"Vì vậy, mọi người... vì bộ lạc!!"

"Vì bộ lạc!!" Đại Hoa phấn khích hét lên.

Nửa đêm, một đàn mèo lớn hưng phấn rống lên khiến vô số động vật nhỏ trong rừng giật mình.

Sau khi chà xát xong hai sọt ngô, Ninh Phỉ cảm thấy đã đến lúc nên bảo mọi người nghỉ ngơi. Anh túm Ninh Chinh trở lại phòng ngủ, hết lần này đến lần khác nhìn thân hình hắn.

Chàng trai có bờ vai rộng, đôi chân dài và khuôn mặt non nớt, đẹp trai và còn có những hoa văn đẹp trên người. Những hoa văn đó là bẩm sinh, in sâu trên da như vết bớt mang sức mạnh vĩnh cửu.

"Đẹp quá" Ninh Phỉ ghen tị tán thưởng "Tại sao trên người các ngươi đều có hoa văn, còn ta thì không?"

Ninh Chinh chớp chớp đôi mắt to, hàng lông mi vừa dài vừa cong trông như những cái quạt, suýt chút nữa có thể tạo ra một cơn gió. Hắn nói: "Sau lưng của ngươi cũng có." Hắn vươn ngón tay di chuyển sau lưng Ninh Phỉ, cuối cùng dừng tại mép váy da thú "Chỗ này cũng có hoa văn, rất đẹp."

Ninh Phỉ bị đụng đến toàn thân ngứa ngáy, rùng mình một cái, sau đó nghi hoặc sờ sờ lưng nói: "Ta thấy trên người báo đốm cũng có hoa văn, nhưng có nhiều có ít, những hoa văn này là có ý nghĩa gì?"

Ninh Chinh tự hào sờ lên hoa văn trên cánh tay, nói: "Hoa văn nhiều, màu sẫm tượng trưng cho sức mạnh cường tráng, sức khỏe dồi dào. Đại ca ngươi xem hoa văn của ta đi, đẹp biết bao! Chứng tỏ mặc dù ta là hổ trắng nhưng mạnh mẽ hơn những con hổ khác".

"Nhất định là như vậy, tiểu đệ của ta khẳng định là lợi hại nhất" Ninh Phỉ khen người em của mình: "Xinh đẹp lại lợi hại... đúng rồi,sao hôm nay ngươi lại biến thành người?"

Nhắc đến chuyện này, Ninh Chinh không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Hắn nói: "Đại Thạch nói rằng thông thường khi họ yêu cầu đàn con biến hình, họ sẽ đưa đàn con đến một nơi rất cao và nguy hiểm rồi để chúng nhảy xuống, là có thể thay đổi. Và lúc này, một trong hai bố mẹ phải ở bên dưới để nhặt con. Nhưng ta nghĩ về Đại Thạch ca, đại ca nói rằng ta rất mạnh mẽ. Khi ta nhảy xuống, ta nhanh chóng trở thành người nhưng sau đó sẽ trở lại hình dạng hổ. Những con khác lại rơi vào cha mẹ của họ trong hình dạng con người."


Ninh Phỉ nghe xong vừa đau lòng vừa tự hào, điều đáng tiếc là bé Chinh đã mất cha mẹ từ lâu, đứa con nhỏ này sống khó khăn trong rừng cho đến khi trở nên cường đại và có lãnh thổ của riêng mình, điều mà anh tự hào là... bé Chinh thực sự muốn chuyển mình, có thể thấy rằng anh có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn đây là sức mạnh của thần tượng!!

"Ta biết ngươi là tốt nhất, nếu không sao có thể trở thành nhân thú." Ninh Phỉ vui vẻ ôm lấy Ninh Chinh, vỗ vỗ bả vai thiếu niên "Nhưng ta thật không nghĩ tới, ngươi... Còn chưa thành niên. "

"Chờ khi trưởng thành, ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh!!" Ninh Chinh ném váy da bò lên giường, vừa lăn tới liền biến thành một con hổ màu trắng: "Bảo vệ đại ca!"

Ninh Phỉ lộ ra vẻ mặt cha già đắc ý, sau đó biến thành một con linh miêu chui vào trong lòng mèo lớn màu trắng.

Thật ấm áp!

Ngày hôm sau, Ninh Phỉ dậy sớm.

Anh mặc áo choàng váy da cho mình, vừa mở rèm ra đã thấy Lão Thạch Đầu ngồi bên đống lửa xay hạt ngô.

"Lão Thạch Đầu? Dậy sớm vậy?" Anh hơi ngạc nhiên.

Thạch Đầu cười nói: "Ta già rồi, ngủ không ngon nên dậy đi làm chút việc, đúng rồi ta đun nước trong nồi đất, ngươi không phải nói phải dậy sớm đánh răng sao? Ta dùng nước lạnh, cảm thấy lạnh quá nên đi đun nước nóng, các ngươi dùng nước nóng sẽ tốt hơn"

Ninh Phỉ nhận ra ý nghĩa của việc có một người già trong gia đình như một báu vật. Ban đêm ông cho nước suối núi vào trong vại sành, vì sợ những con mèo lớn này nếu ăn đồ mặn sẽ khát nước, buổi tối ngủ dậy không tìm được nước để uống. Giờ phần nước còn lại đã được Lão Thạch Đầu đun nóng, có thể dùng để uống.

Uống một hớp nước nóng là mọi mệt mỏi đều tan biến. Ninh Phỉ sảng khoái tắm rửa xong, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mấy con mèo lớn nhỏ trong nhà.

Thấy anh bận rộn, Lão Thạch Đầu nói: "Thật ra, chúng ta một ngày ăn một bữa là đủ rồi, có khi ba bốn ngày cũng không có nổi một bữa no... Nếu như mỗi ngày đều ăn như vậy thì có đủ lương thực không?"

"Ngày ăn ba bữa là no rồi." Ninh Phỉ đem đống đầu cá còn sót lại ở ngoài tuyết ngày hôm qua ra, định hầm một vại canh cá khoai sọ, sau đó hầm một vại canh rong biển thịt chó rừng, nướng lên. Thêm vài củ khoai lang nữa là bữa sáng bổ dưỡng đã sẵn sàng.

Đang bận nửa chừng thì Ninh Chinh và Đại Thạch cũng đã dậy.

Ban đầu, Đại Thạch ở trong phòng khách cùng với Lão Thạch Đầu,bọn họ muốn cùng nhau trông lửa và canh gác. Nhưng Lão Thạch Đầu ngủ không nhiều, sau khi tỉnh dậy thì không ngủ được nữa nên bảo Đại Thạch vào ngủ cùng Đại Hoa.

Đại Thạch còn đang ôm một con báo cỡ nửa người đang ngủ gật trong tay, Ninh Phỉ vừa chào hỏi, vừa lắc lắc Thiết Trụ trong tay, quát: "Còn không dậy, ta ném nhóc ra ngoài."

Thiết Trụ dùng sức ngáp một cái, lăn lội ra khỏi vòng tay của Đại Thạch rồi cuộn tròn thành hình người ngay tại chỗ, nhặt chiếc váy da bị cởi ra tối qua vậy quanh dưới nách, bất mãn nói: "Cớ gì phải dậy sớm như vậy, sao trời lạnh lại không được ngủ?"

"Thần sử đã tỉnh, ngươi lại còn ngủ!" Đại Thạch mắng một tiếng, sau đó nhét bàn chải đánh răng vào miệng Thiết Trụ "Đánh răng cho mau tỉnh."

Thiết Trụ cầm bàn chải đánh răng như thể nhóc đã nhìn thấy ngày tận thế.

Đại Thạch đánh răng xong, nói với Ninh Phỉ: "Đại Hoa cũng dậy rồi, nhưng cô ấy đang cho con bú. "Anh phải giải thích thay vợ, để thần sử không nghĩ rằng vợ anh là một con báo lười biếng.

Ninh Phỉ cười nói: "Thật ra mùa đông mọi người cũng không cần dậy sớm như vậy, là ta đã quen rồi... Bé Chinh kia cũng thích ngủ nướng chứ đâu phải lười đâu."

"Ca ca!" Ninh Chinh súc miệng xong trở về, vẻ mặt bất mãn nói "Ta ngủ nướng khi nào, ngươi thường xuyên đi ra ngoài không về làm ta cả đêm không ngủ được."

"Lỗi tại ta, lỗi tại ta..." Ninh Phỉ cười cười, nhìn những con mèo lớn nào nhiệt trong phòng, anh đột nhiên có loại cảm giác trở về quá khứ.

Một loại cảm giác được gọi là nhà.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.