Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 48: Chương 48




Nằm ngoài dự đoán của Mộc Á Tùy, Thụ Minh sau khi bị khí tràng của Tử Tiêu đánh bay vài mét, hắn ta chỉ xoay người vài cái đã vững vàng rơi trên mặt đất.

Sắc mặt của Tử Tiêu càng thêm khó coi, Mộc Á Tùy tuy có chút nghi hoặc, nhưng cậu cũng nhanh tay giữ chặt lấy tay của Tử Tiêu
"Thụ Minh là người hay nói giỡn, nụ hôn đầu của hắn đã sớm hiến cho nữ sinh nào đó từ tám trăm năm trước rồi, nên cái đó không có một chút quan hệ gì với tôi cả" Mộc Á Tùy dùng thái độ trịnh trọng nói với Tử Tiêu.
Cậu là nóng lòng muốn lấy lòng Tử Tiêu, nhưng ở trong mắt hắn là cậu đang có ý khiêu khích hắn.

Đột nhiên, Tử Tiêu trở tay kéo cậu lại gần bên mình, cúi đầu hôn Mộc Á Tùy một cái thật sâu
Thụ Minh đứng cách hai người vài mét nhìn thấy cảnh hai người hôn sâu thì ngẩn người, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần nói
"Ban ngày ban mặt, hai người làm vậy không sợ bị đem đi bỏ lồng heo hay sao"
Tuy nói như vậy, nhưng ý cười bên khóe miệng hắn lại mang theo chút khổ sở
"Lớp trưởng..."
Thấy trên bả vai của hắn nhiều thêm một cái tay, hắn lập tức quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mang theo ý an ủi của lớp trưởng.

Mộc Á Tùy giãy nửa ngày mới thoát khỏi sự kiềm hãm của Tử Tiêu, nghe thấy lời của Thụ Minh, cậu mới vội vàng quay người, khuôn mặt đỏ bừng chào hỏi
"Lớp trưởng..."
"Cậu cũng quay lại chỗ này à? Năm này đúng là một năm đáng nhớ mà" Ý cười của lớp trưởng càng thêm chân thành hướng cậu đi đến, hai người thoáng ôm nhau một chút.

Đối với vị lớp trưởng này, Mộc Á Tùy vẫn luôn rất kính trọng
Thụ Minh cũng nhân cơ hội đi tới, muốn đục nước béo cò ôm Mộc Á Tùy, nhưng vừa mới tới gần lại bị Tử Tiêu chặn lại
"Ngươi đã học qua pháp thuật?" Tử Tiêu nói như khẳng định.

Thụ Minh ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu
"Tôi là đệ tử thứ 148 của phái Mao Sơn, có học qua pháp thuật, đây là danh thiếp của tôi..." Hắn bỏ qua Tử Tiêu, đưa danh thiếp cho Mộc Á Tùy, ánh mắt trấn định nhìn Tử Tiêu "Xém ra chúng ta cũng là người chung nghề"
Mộc Á Tùy nhìn tấm danh thiếp được in bốn chữ Thụ Minh thiên sư, lại nghe hắn nói như vậy, trên mặt khống dấu nổi vẻ kinh ngạc
"Cậu cũng là..." Chẳng lẽ Thụ Minh cùng đám người Tử Tiêu là giống nhau, đều cùng Minh giới ký khế ước?
"Hắn không phải" Tử Tiêu tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Mộc Á Tùy, nhanh miệng nói cho cậu biết đáp án.


Thụ Minh bất mãn nhìn hắn
"Tôi là đệ tử phái Mao Sơn hàng thật giá thật.

Á Tùy, nếu như cậu không tin lời của tớ nói, vậy chúng ta đến phòng của tớ đi, tớ liền xuất ra bản lĩnh, biểu diễn cho cậu thấy"
Hắn tuy miệng nói, nhưng hai mắt lại tỏa ra ánh sáng xanh nhìn chằm chằm vào Mộc Á Tùy, nụ cười trên mặt càng thêm vẻ hèn mọn bỉ ổi
"A!" Lúc này, Tử Tiêu không có lưu tình, xuất một quyền đánh ngay tại chính giữa trán của hắn.

Thụ Minh lập tức di chuyển giống như một ngôi sao băng, hưu một tiếng liền biến mất trong tầm nhìn của mọi người
Mộc Á Tùy lo lắng nhìn hướng hắn biến mất, ngược lại thì lớp trưởng rất thoải mái an ủi cậu
"Yêm tâm, tính mạng của hắn so với tiểu cường còn bưu hãn hơn nhiều, lát nữa thôi, thể nào hắn cũng tự động chạy lại thôi.

Đừng để ý đến nhiều đến hắn ta nữa, bên phía của Vĩ Tử chắc cũng đã làm đồ ăn xong rồi, chúng ta nên đi ăn cơm trước"
(tiểu cường: Gián)
Sự thật chứng minh, lời của lớp trưởng vô cùng chính xác, vừa lúc Vĩ Tử bưng lên hai món chính, Thụ Minh từ cửa chính hùng hùng hổ hổ bước vào, trên tay còn cầm theo một tổ chim
"Ta khao! Dám làm tổ trên mộ ở phía sau trường học.

Nếu không phải tôi lớn gan, hừ hừ..." Lời tiếp theo hắn chưa kịp nói, liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của Mộc Á Tùy chiếu tới, lông mày của hắn liền mềm mại trở lại
"Á Tùy, cậu đừng lo lắng, tuy chân của tớ có điểm muốn gãy, cổ cũng có chút đau nhức..."
"Thụ Minh!" Lớp trưởng cắt ngang lời hắn "Đừng làm chậm trễ thời gian ăn cơm của mọi người.

Khó có dịp để Vĩ Tử xuống bếp, cậu nếu mà chậm một chút nữa thì đừng mơ có lộc ăn" Lời này của hắn không nghi ngờ chính là bậc thang cho Thụ Minh leo xuống, cũng tránh khiến cho Tử Tiêu tức giận
"Cơm!" hai mắt Thụ Minh sáng lên,vứt chuyện hắn muốn nói ra sau đầu, rất vui vẻ chạy tới chiếm cứ một vị trí có lợi
Kể từ khi Lý Kiều cùng Mập Mạp biết được mối quan hệ của hai người Mộc Á Tùy, họ liền không có cùng Mộc Á Tùy nói chuyện gì nhiều.

Lúc ăn cơm cũng ngồi cách bọn họ rất xa, giống như là sợ bị lây bệnh truyền nhiễm gì đó

Thế như Vĩ Tử ngược lại không ngừng gắp rau giúp Mộc Á Tùy
"Ăn nhiều một chút, lúc này trong thôn không có cửa hàng gì cả, muốn mua chút gì đó đều không có thuận tiện, cho nên nhất định phải ăn no..."
Mộc Á Tùy gật đầu "Tay nghề của cậu cũng không tồi, nếu không ăn là bạc đãi chính mình rồi"
Tử Tiêu bĩu môi – đồ ăn này mùi vị cũng khá, nhưng tuyệt nhiên không để so sánh được với đồ ăn Mộc Á Tùy nấu
"Đúng rồi, cơm nước xong thì mọi người có dự định gì không?" Thụ Minh miệng chất đầy đồ ăn, gò má phình to nhìn Mộc Á Tùy hỏi "Có muốn ở lại chơi một đêm không? Chúng ta có thể cùng chơi mạt chược"
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Kiều và Mập Mạp không che dấu nỗi nhục nhã (nhục nhã này là hai người đó coi ở cùng với Mộc Á Tùy là một sự sỉ nhục đối với hai người họ vậy)
"Nếu bọn hắn ở lại, thì chúng ta sẽ đi nơi khác" Ánh mắt Lý Kiều tràn đầy chán ghét liếc nhìn Mộc Á Tùy, sau đó ánh mắt đặt lên người lớp trưởng
Không khí trên bàn cơm nhất thời có chút cứng lại.

Tử Tiêu đem ánh mắt lạnh lùng nhìn hết người trên bàn cơm một lượt, không khí càng trở nên thấp hơn.

Mộc Á Tùy mở miệng trước tiên nói
"Hai người tụi tôi ở cùng với Vĩ Tử là được"
Vĩ Tử cũng vội vàng tiếp lời "Đúng đúng đúng, cậu là đang định làm gì hả Thụ Minh, có phải là muốn cướp người từ tay tớ hay không?"
Lớp trưởng trầm ngâm một chút rồi gật đầu "Chúng ta dù sao là cũng đến tảo mộ, chơi mạt chược đối với người chết ít nhiều gì cũng có chút bất kính.

Chờ lúc trở về thành phố, tìm được thời gian thích hợp, mọi người cùng tụ tập lại chơi"
Vĩ Tử gật đầu "Đúng là lý do như vậy"
Mọi người nghe vậy cũng không có ý kiến gì thêm, hiển nhiên cũng chấp nhận, chỉ có duy nhất Thụ Minh biết rõ là việc gì, hắn bực bội cúi đầu, hung hăng nhét đồ ăn vào miệng
Sau đó, tất cả mọi người đều không nhắc đến chuyện này nữa, một bữa cơm muốn ăn thoải mái cũng không được
Ăn cơm xong, nhìn bọn họ đều có vẻ ủ rũ, Vĩ Tử cùng lớp trưởng nói lời tạm biệt, mang theo hai người Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu đi về nhà hắn
"Hồi nãy tớ cũng đã nói chuyện với chú của cậu rồi, nên cậu cứ trực tiếp đi theo mình là được"
"Ân" Mộc Á Tùy gật đầu, nhưng lập tức có chút bất an nhìn hắn "Chúng tớ cứ như vậy mà đến, có hay không là mang đến phiền phức cho chị dâu?..."
Vĩ Tử tùy tiện khoát tay
"Hắc, cậu còn nói lời khách sáo sao, chị dâu cậu là người rất hiếu khách, cô ấy chắc ước mấy cậu ở lại thêm vài ngày ấy chứ.


Hơn nữa, nhà của tớ cũng đã sớm sửa sang lại, còn dư một phòng ngủ, nên cũng không có gì bất tiện cả"
Lúc này Mộc Á Tùy mới yên lòng, kì thực, cậu cùng Tử Tiêu cũng đã dự tính sẽ đến khách sạn nhỏ trấn trên ở một đêm, mà khách sạn nhỏ đó chính là nơi lưu lại lần đầu tiên ngọt ngào của hai người.

Nhưng khác sạn nhỏ đó cách nơi này quá xa, lại không có phương tiện đi lại, đặc biệt hiện tại biết rõ chú của mình có vấn đề, cậu hi vọng ở gẫn chỗ của ông ta để tiện cho việc điều tra
"Vào đi!" Vĩ Tử cười hì hì mở cửa mời bọn cậu vào.
Căn nhà xác thực là đã được sửa sang lại cách đây không lâu, trên vách tường đều được quét sơn trắng không có tý vết bẩn, mặt đất cũng cực kỳ sáng, cời giày đi trên đó rất thoải mái.

Tuy căn nhà không lớn, nhưng lại được sắp xếp vô cùng sạch sẽ
"A, chắc cô ấy đã về nhà mẹ đẻ rồi đi" Vĩ Tử từ buồng trong đi ra, trên tay quơ quơ tờ giấy.

Mộc Á Tùy cười nói
"Hai người cũng thật tình thú, còn có viết lên giấy nhắn a"
Vĩ Tử có ý tứ cười cười, trong mắt đều nồng đậm ngọt ngào, có thể nhìn ra được, tình cảm của hai vợ chồng rất tốt
Trong lòng của Mộc Á Tùy có thể cảm nhận được sự hạnh phúc đó của hắn, liền sinh ra một chút cảm động đối với hạnh phúc của bạn nối khố thuở nhỏ
"Hai người có muốn tắm rửa trước hay không?" Nhìn hai người trên thân đều không nén nổi phong trần mệt mỏi, hắn hảo tâm đưa ra cái đề nghị.
Mộc Á Tùy gật đầu, cậu cảm thấy trên người của mình có chút dính dính của mồ hôi, tuy hành lý trên người đều đã để ở nhà, nhưng trên người cũng có mặc theo một cái quần lót duy nhất, cũng thuận tiện
Tử Tiêu nhìn về phía của Mộc Á Tùy dò xét một hồi, hiển nhiên là hắn có ý định muốn tắm chung.

Mộc Á Tùy thoáng khó xử, tay hoảng chân loạng bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm sạch rồi ra
Đợi cho hai người đều đã tắm hết, Vĩ Tử đặt một cái bàn chân thấp ở gần cửa ra vào, đặt lên trên mặt bàn một bình mao đài cùng một dĩa đậu phộng, thêm một dĩa đồ nhắm
"Đây chính là rượu ngon, lúc trước được ông chủ cho, đến, tớ cụng với cậu một ly" Vĩ Tử cười cười, rót rượu cho Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu
Ba người ngồi trên bậc thang cửa, vừa uống rượu vừa nói chuyện phím, ngay cả vẻ mặt của Tử Tiêu cũng đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Mộc Á Tùy tự biết tửu lượng của chính mình như thế nào, nhấp hai ngụm cho có.

Vĩ Tử cười đùa nói
"Tửu lượng của cậu cũng thật kém, mới uống hai ngụm liền không được..."
Lời còn chưa dứt, cả người hắn cũng đã ngã xuống đất.

Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu không nói gì mà nhìn hắn – người có tưu lượng kém còn không biết là ai đi

"Đỡ hắn về phòng a"
Tiếng muỗi ong ong vẫn duy trì liên tục không ngừng, Mộc Á Tùy sợ rằng, đến sáng mai chắc hắn sẽ biến thành cái đầu bánh bao đi.

Tử Tiêu gật đầu, đè tay cậu lại
"Để tôi làm" Nói xong thì hắn khẽ phất tay, Vĩ Tử cả người thẳng tắp, chân không chạm đất, nhẹ nhàng lơ lửng, sau đó mạnh mẽ gió cuốn hướng đến trên giường ở trong phòng hắn
"...." Mộc Á Tùy nhìn Tử Tiêu không nói gì
Sắc mặt của Tử Tiêu vẫn không đổi, phủi tay
"Đã xong, chúng ta là tiếp tục uống rượu hay là làm vận động gì khác?"
Ánh mắt của hắn rất không có ý tốt mà nhìn ngắm Mộc Á Tùy hơi say rượu khiến cho gương mặt của cậu đỏ ửng, nhìn mà trong lòng hắn rất ngứa
Dù đầu của cậu có chút choáng váng, nhưng là vẫn còn có lý trí.

Vừa nghe đến hai lựa chọn này của Tử Tiêu, cậu liền nhìn ra được ý đồ của hắn.

Nếu tiếp tục uống rượu, thì chẳng mấy chén nữa là cậu cũng sẽ bị hắn đem đi làm cái kia, như vậy thì cùng với lựa chọn thứ hai có gì khác nhau?
"Chúng ta đi tản bộ a" Mộc Á Tùy đứng lên, không chút do dự nói ra
Tử Tiêu nhíu nhíu mày "Bên ngoài trời cũng đã tối như vậy rồi, có gì hay để xem?" Hắn bước chân tới gần bên Mộc Á Tùy "Hay chúng ta vẫn nên bàn luận đến vấn đề nụ hôn đầu tiên đi"
Mộc Á Tùy biết là hắn muốn mượn đề tài này để nói chuyện của bản thân, cậu liền vội vàng muốn phủi sạch mối quan hệ nói
"Lời của tôi nói là thật a, tôi cùng Thụ Minh không có gì cả.

Anh cũng thấy đấy, hắn ta là loại người rất thích đùa.

Lúc trước hắn cũng rất thích lấy tôi ra đùa cợt, đại khái tính tình của tôi giống như cái bánh bao, cũng rất dễ vuốt ve..."
Trong lòng của Tử Tiêu âm thầm viết thêm một số tội trạng của Thụ Minh, ngoài miệng hung hăng nói
"Coi em như cái bánh bao, thì đó cũng là bánh bao của tôi"
Hai gò má của Mộc Á Tùy lại nóng lên, cậu ngẩng đầu, rất nhanh hôn một bên má của Tử Tiêu như chuồn chuồn lướt, sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía trước.

Khóe miệng Tử Tiêu giương cao, lập tức đứng dậy, vung tay đóng lại cửa gỗ Vĩ gia.

Thân ảnh của Tử Tiêu chợt lóe, người đã vững vàng đứng ở bên cạnh Mộc Á Tùy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.