Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 74: Chương 74




"Anh có tính toán gì không?"
Tuy nói muốn làm chút việc mờ ám, nhưng nếu như Tử Tiêu không có làm gì, thì tất cả những việc tiếp theo cũng đều nói suông
"Anh lại để mặc Mộc Á Tùy ở lại nơi đó, có phải không được tốt cho lắm?" Giống như vô tình nói ra một câu.

Thanh Hiện ngay lập tức trở thành bia ngắm cho tầm mắt của Tử Tiêu "Tôi là nói, Á Tùy cùng người kia sớm chiều ở chung, tình hình như vậy....."
Quả nhiên, hắn liền nhìn thấy trong mắt Tử Tiêu lóe lên chút sát ý
"Thực khó giải quyết a!" Thanh Hiện gõ gõ trên thân chai bia "Nếu như hắn và Á Tùy không có gì, giết hắn chẳng phải là anh lạm sát người vô tội? Mà nếu như hắn và Á Tùy thật lòng yêu mến nhau, giết hắn cũng vô dụng, huống hồ còn khiến cho Á Tùy hận anh"
Nhìn thấy sắc mặt của Tử Tiêu thay đổi nhiều lần, Thanh Hiện quyết định hạ một liều thật mạnh
"Cho nên nói, mấu chốt chính là ý tứ của Á Tùy.

Đơn giản buông tay không phải là phong cách của anh, mà cậy mạnh hiển nhiên cũng không thể giải quyết được chuyện gì, anh nên ngẫm lại, đối với Á Tùy, hiện giờ nên dùng cách nào tốt mà đối phó"
Tử Tiêu giương mắt nhìn hắn, Thanh Hiện cũng không muốn nhiều lời hơn nữa, cười nói "Hạ mặt mũi cùng tự tôn của anh xuống, có đôi khi có thể thu vào đến một mức mà anh không thể tưởng tượng được.

Anh hảo hảo mà suy ngẫm lại a......"
Thanh Hiện tự nhiên biết rõ, đổi lại bình thường, ý ranh mãnh trong lời nói của hắn, Tử Tiêu nghe qua liền minh bạch.

Nhưng hiện tại Tử Tiêu đang trong trạng thái phẫn nộ cùng ghen ghét, không thể phân tích được ẩn ý của hắn vào lúc này.

Tử Tiêu trầm mặc một lát, sau đó liền phi thân ra ngoài
Hắn bên này vừa đi, Thanh Hiện đã cùng với đoàn người trong nhà cổ chạy theo, chuẩn bị xem kịch vui
- ------------
Bởi vì Lâm Thần Cương vừa tìm được nhân chứng mục kích, hiềm nghi của Mộc Á Tùy rất nhanh được rửa sạch, nghi phạm của vụ án liền được chuyển sang tiểu nam sinh mà Mộc Á Tùy cứu.

Cục trưởng mang Lâm Thần Cương vào văn phòng uống trà vài lần, bàng hoàng đem sự tình đè ép xuống
Đối với chuyện này, Mộc Á Tùy có chút bất mãn, Giản Hoa đơn giản giải thích, phương hướng điều tra đại khái đã có, nhưng lại không có đến một cái chứng cớ, tiếp đến nhân chứng mục kích lại là người lớn tuổi, cho nên cũng không thể cưỡng ép đem nghi phạm đến bắt trở về, rất khó định được tội hắn.


Chẳng bằng trước nên nới lỏng, làm cho bên kia lòi đuôi, chúng ta bên này chỉ cần nắm chặt được đuôi của hắn, sau đó tìm được người mà Mộc Á Tùy lấy gạch đánh ra, nhân chứng vật chứng đều đủ, lập tức có thể bắt người
"Để phòng ngừa hắn chò cùng rứt giậu, cậu trong khoảng thời gian này không được ra ngoài một mình" Lâm Thần Cương mặc dù có điểm khó chịu, nhưng dù sao cũng mà nhân chứng quan trọng, lúc này hắn không dám chủ quan, đè nén không kiên nhẫn mà dặn dò Mộc Á Tùy
Lý Dương bên cạnh lập tức đắc ý bước qua, khoát lên bả vai của Mộc Á Tùy "Không có việc gì, cậu muốn đi ra ngoài liền kêu tôi, đảm bảo khi trờ về, một cọng lông cũng sẽ không thiếu"
Mộc Á Tùy gượng cười dịch ra xa một chút, đem khoảng cách hai người kéo ra nửa thước.

Ngoại trừ Tử Tiêu, cậu không có thói quen cùng nam nhân khác thân cận.

Lại nói tiếp, cái tên Lý Dương này cũng quái, mỗi lần đều phóng ánh mắt của hôi lang nhìn tiểu bạch thỏ mà nhìn cậu, ân cần gần như nịnh nọt
So với việc Lý Dương ân cần như vậy, thì với Tử Tiêu có thể nói là rất lạnh lùng đến bất cần.

Mặc dù là hiểu lầm, nhưng có thể là bước đi không ngoảnh đầu? Đây đã muốn đến mấy tiếng, liền một cuộc điện thoại cũng đều không có.

Nhìn thấy khuôn mặt của Mộc Á Tùy phụng phịu, Lý Dương cảm thấy rất thú vị, nghĩ muốn duỗi ngón tay đâm thử, tay còn chưa kịp đụng phải, đã bị một lực đẩy quăng ra xa.

Trong nháy mắt, Lý Dương coi như là phản ứng nhanh, nếu như chậm một chút, nói không chừng hắn sẽ như con chim gãy cánh rơi vòng vòng xuống đất.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn bị đẩy ra ngoài rất xa
"Tử Tiêu!" Mộc Á Tùy có một chút cảm giác tung tăng như chú chim sẻ, nhưng lập tức ý thức được Tử Tiêu đang sử dụng bạo lực, hắn liền vội vàng chạy đến ngăn chặn trước mặt Lý Dương
"Anh đừng có mà làm bậy, hắn là bạn của Hoa ca"
Gương mặt của Tử Tiêu cứng đờ, hành động vừa rồi của Mộc Á Tùy càng làm hắn thêm khẳng định vào phán đoán của mình
"Cách xa cậu ấy ra một chút!" lời nói phát ra sát khí càng làm cho Mộc Á Tùy thấy hoảng sợ
"Tôi không...." cậu còn chưa dứt lời, Lý Dương ở phía sau cậu liền bị ném ra ngoài cửa sổ
"Anh đang làm gì? A a..." Mộc Á Tùy hoảng sợ chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Lý Dương chậm rãi rơi xuống, thoạt nhìn giống như đang thoải mái nhào lộn
Thật may là không có thiệt mạng, hoảng sợ trong nội tâm của Mộc Á Tùy liền hóa thành tức giận
"Hôm nay nếu không có Lý Dương cơ linh, thì đã xảy ra tai nạn chết người! Chuyện của chúng ta, cần gì phải dính dáng đến người khác?"
Cái từ người khác này hiển nhiên làm cho sắc mặt của Tử Tiêu hòa hoãn đôi chút, sau khi tỉnh táo, hắn liền nhớ tới lời của Thanh Hiện – cái gì gọi là hạ thấp mặt mũi cùng tự tôn

"Chúng ta đi ăn cơm?" hành động này chắc đã hạ thấp mặt mũi cùng tự tôn của hắn đi?
Mộc Á Tùy thiếu chút nữa phun ra bụng máu – đây là cái dạng người nào a? Đổi chủ đề cũng nhanh như vậy, liền ngay cả dấu phẩy cũng liền không dùng.

Không đúng!
"Bây giờ không phải là thảo luận chuyện ăn cơm!"
Trừng mắt một hồi, Mộc Á Tùy giận quá hóa cười.

Giản Hoa, người một mực ở bên cạnh nhưng lại xem như người tàng hình rốt cuộc cũng có hành động
"A, bây giờ tôi quả thật có chút đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn, hai người các ngươi chậm rãi trò chuyện"
Giản Hoa lôi kéo Lâm Thần Cương hỏa tốc rời đi.

Vì vậy mà bọn họ đã bỏ qua kẻ không thức thời Lý Dương đang từ dưới bò lại vào phòng
"Á Tùy, cậu cũng đói bụng a? Hay để cho tôi đi theo giúp cậu.

Đừng xem tôi đây mười ngón tay không dính nước xuân, cái tuyệt nhất của tôi chính là....."
Nghe hắn lao thao bất tuyệt, mắt thấy Tử Tiêu sắp nổi bão, Mộc Á Tùy vội vàng gật đầu, thuận tay hướng phòng bếp chỉ "Đã làm phiền anh"
Lý Dương khiêu khích quét mắt nhìn Tử Tiêu, rất vui vẻ mà chạy đến phòng bếp
Nắm đấm của Tử Tiêu lại có chút ngứa.

Bất quá lo lắng đến Mộc Á Tùy có khả năng đói bụng, hắn không khỏi ôn nhu nói "Muốn ăn cái gì? Tôi làm cho cậu"
Bọn người đang ở ngoài phòng nghe trộm đều giơ ngón tay cái
"Lão đại không hổ là lão đại, lại sử dụng tuyệt chiêu dỗ ngon dỗ ngọt như vậy" chân thành dạt dào như vậy, Mộc Á Tùy nếu không mềm lòng mới là chuyện lạ
Quả nhiên, trên mặt của Mộc Á Tùy liền hiện lên tiếu dung, ngữ điệu tuy là có chút hung hăng, nhưng không khó nghe ra được tia làm nũng bên trong
"Anh mà nấu cơm? Đừng có mà dùng lời ngọt dỗ tôi"
Lời nói này của cậu đã đả kích đến lòng tự trọng của hắn

"Có cái gì khó!" Ở trong bếp, ngay cả một con chó husky còn làm được, hắn không thể nào ngay cả chó husky còn không bằng
Vì vậy, Lý Dương đang ở trong phòng bếp, hoàn toàn không biết hắn đã mạc danh kỳ diệu gắn với cái tên chó husky
Sau này, Thanh Hiện hỏi lại Mộc Á Tùy
"Lúc ấy Tử Tiêu muốn làm, cậu như thế nào lại không tới giúp hắn một tay?"
Mộc Á Tùy vẻ mặt phiền muộn nhìn bầu trời "Bởi vì tôi không muốn bị đưa đi đến bệnh viện, sau lại còn dối gạt lương tâm mà khích lệ tài nấu ăn của anh ấy"
Đương nhiên, những điều đó là nói sau.

Lúc này Mộc Á Tùy cũng đã bình tĩnh lại, cùng Tử Tiêu bắt đầu mở lòng mình
"Anh là người, ngoài trừ bá đạo một chút, độc đoán một chút, bạo lực một chút.....!nếu trừ bỏ những điểm này, cũng xem như là có chút chấp nhận được"
Mộc Á Tùy vừa nói, vừa trừng mắt nhìn Tử Tiêu "Tôi nói ra những từ này, là tôi đang mở lòng với anh, thuần túy là cuộc nói chuyện của giữa những người đàn ông, đương nhiên là có cái gì thì nói cái đó.

Chẳng lẽ anh muốn tôi nói dối? Đương nhiên anh cũng có thể nói những điều anh bất mãn với tôi"
Nói xong hai mắt càng trừng lớn, giống như nếu Tử Tiêu mà nói ra điều gì, cậu rất có thể ập tức nhào tới cắn chết hắn.

Tử Tiêu vẫn còn rất lý tính, thần sắc chân thành nhìn Mộc Á Tùy
"Cậu rất tốt, tôi không có bất mãn"
Chỉ một câu này đã khiến cho hai mắt trừng lớn của Mộc Á Tùy bắt đầu mị mị, cười đến cong cong.

Bất quá vì muốn duy trì bộ dạng nghiêm túc, vẻ mặt cậu thoạt nhìn có chút vặn vẹo
"Hừ, anh biết vậy là tốt" Nghiêng đầu sang một bên cười trộm thấy đủ, Mộc Á Tùy vuốt vuốt lại mặt chuyển tới "Đã như vậy, giữa chúng ta nếu đã xảy ra quan hệ, vậy thì phải có một ít điều ước tất yếu"
Nhìn thấy Tử Tiêu giương mắt ý bảo tiếp tục, Mộc Á Tùy liền nói
"Đầu tiên, tôi muốn có quyền được biết mọi việc.

Giống như chuyện lần trước, tôi muốn là người đầu tiên được biết mọi việc"
Tử Tiêu gật đầu, cái này hợp lý
"Còn nữa, về việc lập khế ước, tôi còn chưa có suy nghĩ kỹ, anh hãy cho tôi một chút thời gian"
Tử Tiêu gật đầu, hắn cũng không nghĩ sẽ bức bách Mộc Á Tùy
"Cuối cùng chính là, anh không được tùy ý đả thương người"
Đầu Tử Tiêu đầy hắc tuyến, tại sao câu này giống như ám chỉ hắn là kẻ chuyên đi giết người vậy.

Đang muốn gật đầu, chợt nghe Mộc Á Tùy nói lời kế tiếp

"Anh không thể động đến Lý Dương, tôi cảm thấy, con người của anh ấy rất tốt, còn có thể xuống nhà bếp.

Mẹ tôi có nói, nam nhân biết nấu cơm thì nhất định không phải nam nhân xấu, lấy tôi làm ví dụ.

Lý Dương chắc cũng không sai, anh không cần phải làm khó hắn"
"Cậu cảm thấy hắn tốt?" Tử Tiêu không nể mặt nói, Mộc Á Tùy đối với hắn đánh giá là người bá đạo độc đoán, còn đối với Lý Dương thì khen hắn là người tốt? Tử Tiêu chịu đựng ngọn lửa ghen tuông trong lòng không có mở miệng.

Mộc Á Tùy lại không hề phát giác mà tiếp tục nói liên miên, đả kích hắn
"Lý Dương con người này cũng thật thú vị, có chút năng lực đặc biệt, anh lần trước ném hắn ra ngoài, hắn còn có thể phiêu trở về.

Thật thần kỳ.....!cũng không biết hắn có thể dạy cho tôi hay không, thoạt nhìn giống như đằng vân giá vũ*, thật khốc!"
(đằng vân giá vũ: Cưỡi mây đạp gió)
Tử Tiêu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, tay áo vun lên, người liền biến mất không thấy
Mộc Á Tùy ngây ngẩn cả người, người đâu? Nhìn một vòng, chẳng những không thấy Tử Tiêu, mà ngay cả Lý Dương cũng không thấy đâu.

Chẳng lẽ Tử Tiêu bày kết giới? Hắn định đem Lý Dương đi diệt khẩu?
"Uy? Tử Tiêu? Lý Dương?" không có người trả lời, Mộc Á Tùy vừa vội vừa tức.

Tử Tiêu luôn luôn như vậy, vừa mới đáp cứng cậu, thì quay đầu liền phá vỡ lời hứa! Là xem lời hứa là một trò đùa, hay là đối với cậu không có tôn trọng? Mộc Á Tùy có điểm hối hận
"Tử Tiêu, tôi nói lần cuối cùng, nếu anh không hiện thân, tôi sẽ đi!" đợi nửa ngày chỉ là không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

Mộc Á Tùy nộ khí đằng đằng hung hăng hít một hơi, xoay người hướng cửa lớn mà đi
Mọi người ở ngoài phòng đều thấy hai người trong kết giới đều đang đánh hắn say
"Cái tên Lý Dương này cũng coi như là khó chơi, lại có thể chống đỡ được đến bây giờ"
"Á Tùy đã chạy đi rồi, không đi theo sau sao?" Bạch Diễn bớt chút thời gian quay sang nhìn Mộc Á Tùy đã đi xuống dưới lầu, quay đầu hỏi Thanh Hiện
Hắc Liêu ôm sát cậu "Không có việc gì, hiện tại cậu ta so với trước kia lợi hại hơn nhiều, người bình thường không phải là đối thủ của cậu ta.

Mau xem.....!lão đại ra tay thật độc ác, một chiêu này hắn cũng không chỉ đơn giản sử dụng sức mạnh...."
Vì vậy, sau khi Mộc Á Tùy chạy đi xa rồi, cậu lại đang rất rối rắm không biết sẽ đi về đâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.