Linh Nhân Lệ

Chương 2



Vội vội vàng vàng chạy tới phủ Tướng quân vẫn là hơi chậm một chút.

Mắt thấy vị tướng anh niên kia như có như không có chút hờn giận, Ly Thu liền trưng ra khuôn mặt tươi cười vô tội.

“Thực xin lỗi đã tới muộn, trên đường có chút chuyện xảy ra.” Ly Thu ngồi bên cạnh Lý Ngao nhỏ giọng tạ lỗi.

“Được rồi, lần sau không được như thế nữa, bằng không ta sẽ phạt ngươi.” Lý tướng quân hiển nhiên rất hài lòng với biểu tình rụt rè biết lỗi của Ly Thu, tiện thể đặt tay lên lưng y thoải mái cười cười.

“Ninh vương tới.” Thị vệ bên ngoài cao giọng thông báo.

Lý Ngao lập tức đứng lên rời khỏi ghế chủ nhà, cùng tất cả các quan viên ở trong sảnh đường quỳ lạy, “Cung nghênh Ninh vương Điện hạ.”

“Miễn lễ, miễn lễ, tất cả đứng dậy đi. Tướng quân chính là đại công thần của chúng ta, phải là bản vương thay mặt Hoàng thượng thay mặt dân chúng đa tạ Tướng quân mới đúng chứ.”

Vị Ninh vương kia khách khí đối đáp vài câu, mắt vẫn không quên nhìn tiểu thái giám theo phía sau, ý là “Nhìn đi, ai là chủ nhân của ai?”

Là vậy, Ninh vương trước mắt đây cũng chính là vị công tử một thân áo gấm trên trà lầu lúc trước, cũng là Nhị hoàng tử được Đương kim Hoàng thượng sủng ái nhất…

Đến mức ai ai cũng cho rằng, thiên hạ này tương lai nhất định sẽ là của Ninh vương.

Nhưng có chút kì quái là Hoàng thượng tới tận giờ vẫn chưa chịu lập Thái tử, điều này cũng làm cho Đại hoàng tử cùng các lão thần vốn vẫn yên lặng thêm một chút hy vọng.

Trong chuyện lập Thái tử này, cái gọi là lớn nhỏ có thứ tự hẳn là khiến cho Hoàng đế đã lớn tuổi cũng có phần hơi khó xử.

Chỉ là một ngày Hoàng đế chưa hạ chiếu chỉ thì trong triều lúc nào cũng phải trái nghiêng ngả không ngừng, chỉ có những kẻ lá gan nhỏ sợ phiền phức ở vị trí trung lập.

Chính là sợ chọn sai hướng rồi sau này tất yếu là cái đầu cùng thân thể đôi nơi tách biệt.

Thế nhưng vị Ninh vương này cũng tương đối thoải mái, tựa hồ như tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ để tâm vào chuyện này, vẫn chơi đùa những thứ hắn thích, làm những việc hắn nên làm.

Không tranh không đoạt, không câu kéo thế lực, không nuôi dưỡng tử sĩ [1] , tính tình tốt lại vô cùng thông minh, những việc giao cho hắn làm đều được xử lý rất thỏa đáng.

Thế nên lại càng làm cho Hoàng đế yêu thương hắn, trong thâm tâm cũng luôn thiên vị hắn vài phần.

Nào có ai thích con cái của mình tranh giành ngôi vị như hổ đói rình mồi ngay trong lúc đang còn tại vị? Làm Hoàng đế chính là như thế, lúc nào cũng luôn phải hoài nghi.

Còn Ly Thu bên này đang âm thầm lén lút đánh giá vị Ninh vương Nhị hoàng tử cẩm y hoa phục kia, kẻ khiến cho chúng nữ tử trong thiên hạ phải ngưỡng mộ vô cùng.

Một cái liếc mắt thôi cũng đủ dọa y sợ chết khiếp, trời ạ, ai có thể tưởng tượng được lão Hoàng đế như vậy lại có thể có đứa con như thế này?

Nhìn kia một dung mạo vô cùng tinh tế, nhìn kia một sống mũi thẳng, nhìn kia một nụ cười mê đảo thần hồn, nhìn kia…

Ánh mắt đó, rõ ràng là ôn nhu như nước, phía sau lại ẩn ẩn nhuệ khí vương giả kiêu ngạo trời sinh.

Dường như trên đời này không có chuyện gì hắn muốn làm mà không làm được, những gì hắn muốn đạt được người khác sẽ không thể nói không!

Hoàn hảo một vị Ninh vương long thần trời sinh, nhất định sẽ tại giang sơn này mà khai triển chí khí, vượt ngàn dặm chúng sinh.

Chỉ là…

Ly Thu bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì y đang nghĩ nếu người trước mắt đây mà cũng lên đài diễn xướng, hẳn sẽ là một vai đán xinh đẹp, bằng không chẳng phải là phí hoài mỹ mạo tuấn dung của hắn rồi hay sao.

Suy nghĩ lan man như thế trong lòng Ly Thu vui như hoa nở, nhưng là nếu y cười ra một tiếng, khắc sau sẽ liền bị người ta lôi ra ngoài chém đầu.

Thế nên y chỉ có thể cố hết sức mà nhịn cười, lại không hề biết vì thế mà khuôn mặt đã hồng cả lên, thứ màu sắc cám dỗ tâm tư người khác.

Ninh vương bình tĩnh nhìn y một cái, trong đáy mắt là ý cười vô tận mà lại phải làm một bộ nghiêm túc tiến lên ghế chủ tọa.

“Vị này là…?” Sau khi xã giao vài câu với các quan thần, Nhị hoàng tử Ninh vương cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Ly Thu.

“Hồi Điện hạ, người này chính là danh đán của gánh hát nổi tiếng nhất kinh thành, tên gọi Ly Thu, xưng là Thu Quan Nhi.”

Vị Tướng quân nọ cất lời phảng phất như đang nói về món trân bảo quý giá của chính mình, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo tự hào.

“Vậy sao? Có thể xướng cho bản vương một đoạn được không?” Nụ cười của Ninh vương khẽ nở cùng một thứ thần thái khiến người ta không thể cự tuyệt.

“Đương nhiên là được rồi ạ. Thu Quan Nhi, ngươi mau hiến khúc cho Ninh vương đi.” Tướng quân cũng hưng phấn hẳn lên.

Tuy rằng vị võ tướng này căn bản không phải loại người hiểu rõ nho học văn nhã gì cả, nhưng là trước nay hắn xem diễn kịch chỉ nhìn người diễn, còn về phần diễn gì hắn chưa bao giờ quan tâm.

Nhưng Ly Thu là một danh đán, điểm này không thể nghi ngờ gì được, nên dù hắn không hiểu thì cũng biết, giống như một món đồ cổ thì lúc nào cũng giá trị vậy.

Tiếc thay vị Tướng quân này tuy rằng anh dũng thiện chiến nhưng tư duy không được linh hoạt cho lắm, hắn không hề nhìn ra vẻ mặt lo lắng sốt ruột của nhi tử lão Thừa tướng đang ngồi trên ghế khách kia.

Nhưng mà, cho dù hắn có nhìn thấy thì sao? Cùng lắm hắn chỉ nghĩ rằng bản thân mình đã chọc giận người cùng cầu Ly Thu kia thôi, làm sao có thể thấy được tầng tầng ẩn ý trong đó?

“Không biết Điện hạ muốn nghe khúc nào?” Ly Thu đứng dậy cúi người hỏi.

“Tùy ngươi xướng đi.” Ninh vương tủm tỉm cười nhìn Ly Thu, quả nhiên là túy ông chi ý bất tại tửu. [2]

“Nguyên lai! Tử yên hồng khai biến,

Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.

Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên,

Thưởng tâm nhạc sự thùy gia viện.

Triều phi mộ quyển,

Vân hà thúy hiên,

Vũ ti phong phiến,

Yên ba họa thuyền.

Cẩm bình nhân thắc khán đích giá thiều quang tiện.” [3]

(Trước sao hồng tía đua chen,

Giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này?

Cảnh xuân sắc thắm còn đây

Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào

Sương giăng sớm, chiều mây cao

Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền

Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên

Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời.) *



Ca từ một khúc “Du viên Kinh mộng” phiêu nhiên lạc vào tai người.

Lời của Đỗ Lệ Nương [4], tâm của Ly Thu.

Cảnh xuân sắc thắm ra làm sao? Cho dù hiện tại một thân ngàn vạn sủng ái, chẳng phải cũng chỉ là xuân thì chóng qua hay sao?

Lời nói của sư phụ vẫn luôn khắc sâu tận đáy lòng:

“Phúc khí của ngươi cũng thực lớn, chỉ là không biết hiện tại sớm dùng hết cả thì sau này biết làm sao đây?”

Trong lòng nhẹ nở một nụ cười.

Y hiểu, lòng y minh bạch sáng như gương trong, sở dĩ y tâm như chỉ thủy nhìn thấu nhân gian, đã là tốt lắm rồi so với một chữ “biến” kia của Đỗ Lệ Nương.

Cho nên y luôn cười dịu dàng với tất cả mọi người, không đắc tội bất cứ ai, cầu cho bản thân một tương lai không quá bi thảm.

Y thông minh thanh khiết, nhưng lại luôn đem sự thông minh đo ẩn giấu đằng sau nụ cười nhu thuận.

Phương pháp đó, chính là phòng tuyến cuối cùng của y, bảo vệ chính bản thân mình.

Vậy đó, nếu y không bảo vệ bản thân, chẳng lẽ ngồi chờ đợi Tướng quân kia Thừa tướng nọ có thể bảo hộ y cả đời?

Hừ! Chính biến trong triều kia còn chưa xong, bản thân bọn họ cũng chắc gì đã lo được!

“Khế ước bán thân của ngươi năm đó là bao lâu?” Ly Thu vừa dừng khúc xướng ngâm, chợt nghe Ninh vương bỗng nhiên hướng y hỏi một câu.

Hài tử trong gánh hát vốn đều là bị bán tới từ khi còn rất nhỏ, có khi là do gia cảnh bần hàn cha mẹ không nuôi nổi liền tìm một gánh hát ký khế ước bán thân tám mười năm, tính ra cũng có cơm mà ăn.

Chờ khi xuất sư, thời hạn cũng hết liền được tự do, muốn làm gì tự mình quyết định, con đường của mình do chính mình bước đi.

Còn một loại khác là những đứa trẻ bị buôn bán bất chính, bán một lần mua cả đời, luyện tập đủ thứ từ cơ bản như đứng tấn trở đi.

Cho dù xuất sư thành danh bài hồng bài đi nữa thì cũng vẫn là “vật sở hữu” hay “cây tiền” của gánh hát mà thôi.

Mà Ly Thu chính là thuộc loại thứ hai.

Ly Thu ngẩn người, âm thầm phỏng đoán mục đích của vị Nhị hoàng tử trước mắt, bình tĩnh trả lời,

“Hồi Điện hạ, là cả đời.”

“À, vậy được, sau này theo ta đi. Ta chuộc thân cho ngươi!”

Ly Thu kinh ngạc, gì cơ? Cứ thế quyết định vận mệnh cả nửa đời về sau của y hay sao? Muốn y đi theo Ninh vương sao? Hắn điên rồi đúng không?

Kỳ thực vài năm nay số tiền y kiếm được cũng đủ tự mình chuộc thân, nhưng là giữa biển người mịt mờ, một con hát như y một khi bước chân ra khỏi gánh hát rồi làm sao có thể sống được?

Y cũng chấp nhận số mệnh như thế mà tiếp tục sống rồi, vậy mà giờ y lại bỗng nhiên bị người đang ngồi trước mắt này mua đi?

Y có thể nói không được không?

Đương nhiên là không, nhìn xem một bên Tướng quân một bên Thừa tướng đều đang ngây ngốc cả ra thế kia, giờ phút này họ cũng chẳng dám lao ra nói một chữ không.

Y chỉ là một linh nhân mà thôi, sao có thể có gan mở miệng nói “không”? Người đó là Ninh vương, là Nhị hoàng tử được lão Hoàng đế sủng ái nhất, thậm chí còn có thể là chủ nhân tương lai của giang sơn này!

Nhìn Ly Thu mở miệng lại không trả lời, Ninh vương ôn nhu nói “Vậy cứ định như thế, ủy khuất ngươi lưu lại gánh hát vài ngày, chờ ta cho người tìm kiếm một căn nhà tốt liền đưa ngươi tới ở.”

Dưới đáy lòng Ly Thu thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ cũng may hắn không đưa y vào Ninh vương phủ, để y ở lại một biệt uyển cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Nhưng mà nói như thế, coi như là y đã có nhà của mình? Tuy rằng y đối với chữ “nhà” này vẫn thấy thật xa lạ, nhưng cũng lần đầu có cảm giác thực yên tâm không biết từ đâu mà có.

Cũng được, là phúc thì không phải họa, đã là họa thì tránh cũng không thoát, đành đi tới đâu tính tới đó vậy.

Dù sao bây giờ trong mắt kẻ khác, y coi như đã tìm được chủ nhân tốt, hẳn là khiến mọi người ghen tị rồi!

Cứ như thế, phảng phất mơ màng, y, Ly Thu trở thành người của đương kim Nhị hoàng tử Ninh Vương.

Kịch kia vẫn diễn, chẳng qua nơi ở thay đổi, kẻ có thể chạm vào y cũng khác.

Khắp kinh thành ai ai cũng biết người này là người của Ninh vương. Ai dám chạm vào y? Đầu không cần trên cổ nữa?

Mà phải rồi, Nhị hoàng tử Ninh vương tên gì nhỉ?

Chậc chậc chậc, điều này cũng không biết sao? Nhị hoàng tử phong lưu phóng khoáng, dung mạo tựa Phan An, không, còn đẹp hơn cả Phan An kia,

Hoàng Phủ Kỳ, là như vậy.

————————————-

[1] Tử sĩ: chỉ những thuộc hạ trung thành nguyện chết vì chủ nhân

[2] Túy ông chi ý bất tại tửu: ý Túy Ông không ở rượu – ý muốn nói không nằm trong lời

Trích từ “Túy ông đình ký” của Âu Dương Tu đời Tống:

“Túy ông chi ý bất tại tửu,

Nhi tại hồ sơn thủy chi gian.”

(Nguồn: An Dương)

[3] Đoạn trích Màn 10 hồi Kinh mộng của vở Mẫu đơn đình hay còn gọi là Hoàn hồn ký, là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Hoa, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598.

Nội dung có thể tìm hiểu kỹ hơn ở đây: Mẫu đơn đình

[4] Đỗ Lệ Nương: tên nhân vật nữ chính trong vở Mẫu đơn đình. Chi tiết cụ thể có thể tìm hiểu ở link trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.