Linh Nhân Lệ

Chương 21



Nửa đêm, Ly Thu canh gác phía ngoài cung điện của Tiểu Khúc,

Bởi lẽ đêm nay Hoàng thượng nghỉ lại nơi này.

Hoàng thượng nói rằng, trẫm ở đâu, ngươi phải ở nơi đó canh giữ cả đêm.

Vậy là, lúc này y ngồi lặng trên những bậc thang bằng đá ngoài cửa điện, ngẩng đầu nhìn lên vầng nguyệt chẳng tròn vành trên trời cao.

Ngồi rồi lại ngồi, sự mệt mỏi lần lượt kéo đến vây lấy y, dù sao cũng đã lâu đến thế y chưa từng một lần ngủ ngon, nếu không phải gác đêm tại cung điện của kẻ khác, thì cũng là đồng sàng cùng Hoàng thượng trong tẩm cung nọ.

Chỉ là, trong tẩm cung dù sao cũng còn có điểm tốt.

Ít nhất khi xong chuyện, Hoàng thượng sẽ đuổi y xuống giường, lúc đó y có thể yên ổn trở về giường của chính mình ngủ nốt nửa giấc còn dang dở.

Mặc dù kỳ thực cái gọi là ‘trắc điện’ đặt giường ngủ của y, cũng chỉ là dùng một tấm liêm sa mỏng ngăn cách với chính phòng.

Hay nói trắng ra, giường của y cách long sàng to rộng kia của Hoàng đế, xét cho cùng chỉ là vài bước chân.

Tiết trời thu về đêm đặc biệt lạnh lẽo, không như mùa hè nhiều lắm chỉ là thêm vài con côn trùng ruồi muỗi.

Ly Thu khép chặt lại cổ áo, hai cánh tay đan chéo nhau ôm lấy bả vai chính mình, đầu chôn vào giữa hai đầu gối đang co gập lại.

Bất tri bất giác y chầm chậm khép mắt lại, y nghĩ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút thôi, dù sao lúc này Hoàng thượng cũng không thể ra ngoài này nhìn thấy y được.

Nghĩ vậy, mí mắt y liền đóng sập lại.

Hàng mi dày rợp bóng che khuất đi đôi mắt tĩnh mịch mịt mờ, như tấm rèm vải giấu đi những tan vỡ thế gian.

Hoàng Phủ Kỳ nửa đêm tỉnh giấc,

Nhìn thấy Tiểu Khúc bên cạnh đã say giấc mộng đẹp, hắn khẽ thở dài gỡ ra cánh tay y còn đang vắt lên người mình.

Tiểu Khúc khiến hắn nhớ đến Hỉ nhi trước kia, làm cho bao nhiêu áy náy hổ thẹn của hắn thế nào cũng không tiêu tán nổi.

Hắn biết Hỉ nhi đã dùng cả đời gửi gắm cho hắn, mặc dù khi trước hắn cũng chỉ là tiện tay mà cứu y.

Hỉ nhi vì hắn mà không tiếc thân làm thái giám, vì hắn ngày ngày hầu hạ Đại Hoàng tử, lại cũng vì hắn, tình nguyện vứt bỏ sinh mệnh chính bản thân mình.

Hắn đối với Hỉ nhi, có quý mến, có hổ thẹn, có chẳng đành, có buồn lo, duy chỉ một thứ không có, ấy là yêu.

Yêu, trong lúc mơ mơ hồ hồ, đã trao cả cho bóng hình tiếu khán hồng trần nọ, người một mực muốn rời xa hắn, kẻ đã phản bội lại hắn.

Yêu như thế, mỏi mệt là thế, hắn vẫn là buông tay chẳng được.

Chỉ còn cách giày vò y, cũng là dằn vặt bản thân mình.

Ngày lại ngày, đã chẳng thể thu tay, vô phương vãn hồi.

Nâng tay mở cửa phòng, Hoàng Phủ Kỳ nhìn người đang ngồi nơi ngưỡng cửa đưa lưng về phía hắn mà nói “Mang cho trẫm một chén trà nóng.”

Thế nhưng người nọ không quay đầu lại, cũng không đáp lại lời hắn.

“Ly Thu, ngươi có phải đang ngủ hay không? Gác đêm cho trẫm ngươi cư nhiên lại dám ngủ?” Giọng Hoàng Phủ Kỳ nâng cao lên mấy phần.

Vẫn như cũ vô thanh vô tức [1], không thấy y có chút phản ứng nào.

Hoàng Phủ Kỳ nghĩ thầm trong bụng rằng y còn ngủ thực ngon! Ấy vậy nhưng cũng không đành lòng đánh thức y dậy.

Khẽ khàng bước tới trước mặt y ngồi xuống, ngắm nhìn đôi mắt đã khép, thân hình gầy yếu nhẹ nhàng chuyển động phập phồng đều đặn theo từng hơi thở.

Đột nhiên hắn nhớ đến cảnh tượng lúc xưa,

Ngày nào cũng vậy, Thu nhi của hắn luôn ngồi trong vườn Ly Thu uyển chờ hắn trở về,

Cũng là tiết trời thu, cũng là đêm tối như thế, cũng là chờ đến cả người lạnh cóng.

Hoàng Phủ Kỳ nhịn không được nâng tay lên chạm vào khuôn mặt gần trước mắt, không hề lạnh băng như trong trí nhớ của hăn, mà là nóng tới mức tưởng như làm bỏng được bàn tay hắn.

Bất giác hắn cảm thấy được có gì đó không ổn, liền vội vàng vừa lay động thân thể Ly Thu vừa gọi lớn, “Thu nhi? Thu nhi? Tỉnh lại đi, ngươi tỉnh lại đi!’

Hắn cuống quít vỗ lên khuôn mặt y, hòng làm y mở mắt ra, thế nhưng không thể.

Cả người Ly Thu nóng hừng hực mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, vẫn chẳng có chút phản ứng nào.

“Người đâu, mau tới đây! Truyền ngự y!”

Hoàng Phủ Kỳ ôm lấy Ly Thu, áo choàng chưa kịp mặc đã vội vã lao về hướng tẩm cung.

“Thỉnh Hoàng thượng an tâm, Ly Thu công tử chỉ là sốt cao, lại vừa lúc thân thể hư nhược, tinh thần bất ổn cho nên mới hôn mê bất tỉnh. Chờ hết sốt rồi tự nhiên sẽ không có việc gì.”

“Khi nào sẽ tỉnh?” Hoàng Phủ Kỳ bất an mà hỏi.

“Hồi Hoàng thượng, xem tình hình hiện tại có lẽ chậm thì một hai ngày sẽ tỉnh, thần sẽ kê một đơn thuốc, hàng ngày cho công tử uống sẽ không có gì đáng ngại.”

“Được rồi, ngươi đi đi, Tiểu Ngọc theo ngự y đi bốc thuốc đi.”

“Dạ, nô tì tuân chỉ.” Tiểu Ngọc lo lắng nhìn chủ tử đang hôn mê của mình một lúc mới chậm chạp theo gót ngự y ra khỏi tẩm cung.

Hoàng Phủ Kỳ đứng nhìn Ly Thu đang nằm trên giường một thân đổ đầy mồ hôi lạnh, thân thể dù sốt cao nóng đến bỏng tay lại vẫn run rẩy không ngừng, làm lòng hắn rối bời đến gần như hoảng loạn.

“Thu nhi, ngươi tỉnh lại có được hay không?”

Hoàng Phủ Kỳ ngơ ngẩn nhìn dung nhan tiều tụy vì mang bệnh ngay trước mắt mình, vô thức lại hồi tưởng khuôn mặt ấy đã từng nhu thuận cười với hắn, đã từng biểu lộ đủ loại cảm xúc vui buồn với hắn, chỉ thấy trong lòng dâng lên mùi vị khổ đau chua xót.

——————————-

[1] Vô thanh vô tức: không tiếng động, không phản ứng

From → Linh Nhân Lệ – Thiên Na


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.