Linh Quan Dạ Hành

Chương 2



“Sư phó ngươi xem……”

Hai thùng gỗ lớn được đặt nên xe ở phía trước, một ông già đang vật lộn để đi lên ba bánh.

Hai thùng gỗ lớn được đặt trên xe ba bánh. Chúng trông rất nặng nề. Cái thùng được phủ bằng vải trắng, và không khí nóng từ dưới tấm vải trắng

Phía trước lên sườn dốc, một cái lão già cật lực đang đạp ba lượt đi lên.

Hóa ra đó là một ông lão đi đến chợ để bán đậu phụ.

Sư phó thấy lão vui mừng quá đỗi, nói với tôi: “Đem áo khoác cởi ra. “

Mẹ tôi đã mua cho tôi chiếc áo khoác khi tôi mới đi làm. Đó là lời chúc mừng vì tôi đã tìm được một công việc. Một bộ quần áo như vậy có giá hơn một trăm tệ, đó không phải là một khoản tiền nhỏ cho gia đình tôi.

Tôi hỏi: “Tại sao?”

Sư phó nhướng mày tuc giận nói: “Bảo ngươi cởi, thì ngươi cứ cởi, nói lời vô dụng làm gì. “

Tuy nhiên tôi không muốn, nhưng sư phó mà nói tôi làm sao dám không nghe, thành thành thật thật cỡi ra, đưa cho hắn.

Sư phó dặn dò tôi trong xe đừng nhúc nhích, hắn xuống xe, đi đến lão già di xe xích lô và giúp lão đẩy lên sườn dốc, lão cúi đầu cuống quít cảm ơn.

Tôi nghe được sư phó khách khí mà hỏi thăm lão: “cho cháu hỏi đường về, làm thế nào để đến Ngô Gia thôn”

Tôi rất nghi hoặc mà nghĩ:sư phó là lão lái xe, vùng lộ này hắn nhắm hai mắt đều có thể đi được, làm sao mà không biết Ngô gia thôn ở nơi nào?

Lão nở nụ cười: “Ngươi lái xe vậy mà không biết đường, ngươi mở sai phương hướng rồi, Ngô gia thôn tại phía tây,phương hướng của ngươi sai rồi. “

Sư phó đắn đo tỏ ra rất xấu hổ biểu lộ: “, cảm ơn lão ta ở chỗ này lượn nửa đêm, may lão chỉ cho ta điểm sai, lão họ gì??? “

Lão nói: “không giám, ta họ Trương, tất cả mọi người hay gọi ta là Trương Lão Hán. “

Sư phó nói: “Trương đại gia, buổi sáng ẩm ướt nặng sao lão lại mặc quần áo ít như vậy,nhỡ may bị cảm làm sao bây giờ, lão nhân gia cũng không thể cảm mạo, ngươi bán đậu hũ kiếm được cũng không đủ tiền đi chữa bệnh. “

Nói xong, sư phó đem y phục của tôi đưa tới.

Trương Lãoo Hán nhìn bộ quần áo mới, vươn tay ra đến một nửa, cười hắc hắc: “Cái này làm sao ta giám nhận. “

Sư phó đem y phục của tôi cứng rắn nhét vào trong tay hắn: “Lão chỉ cho ta điểm sai lầm, ta tặng lão một bộ y phục, đây không phải rất công bằng đấy sao. “

Trương Lão Hán cũng là người tham lam chứng kiến sư phó cho hắn quần áo, chẳng qua là từ chối cho có lệ thoáng một phát xog yên tâm thoải mái chấp nhận, lão không chờ đợi gì nữa mà mặc nên ngườii, chất phác cười nói:” Quả thật rất phù hợp. “

Trong nội tâm của tôi đang rất chán nản….

Nó phù hợp ở đâu??? tôi cao 1m8, lão Hán này cũng không biết có đủ 1m7 không, cái này gọi là phù hợp??

Sư phó đi tới trên xe, không nói mộti lời liền đã khởi động ra xe, hắn không đi tiếp nữa, mà đi về nhà.

Sư phó nắm tay lái, tay không ngừng run.

Tôi cho là hắn là sợ hãi nhưng sư phó lại nói hắn lạnh, rất lạnh.

Mặc dù đêm mùa hè hơi lạnh, nhưng nó sẽ không cảm thấy lạnh. Tôi bỏ áo ngoài bên trong vẫn còn cái áo ba lỗ tôi cũng có cảm giác lạnh, huống chi sư phó còn mặc áo khoác.

Sư phó sắc mặt biến thành rất yếu ớt, tựa như trên vách tường vôi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nữ tử kia đột nhiên biến mất, không xuất hiện nữa.

Quay về thôn không lâu, trong thôn liền truyền tiếng gà trống gáy, sư phó nhẹ nhàng thở ra, tôi ngồi phịch ở tay lái phụ bên trên.

Trời, cuối cùng cũng sáng!

Tôi mở cửa xe nhảy xuống xe, tôinnhịn không được hỏi sư phó: “Vì cái gì đem y phục của tôi đưa cho một lão già lạ lẫm không quen không biết??. “

Sư phó thở dài: “”Đây là một điều tồi tệ, đừng nói điều này, đừng nói với ai về những điều tối nay, đặc biệt là khi ta đưa quần áo cho lão Trương điều đó nhất định không thể nói, nếu mẹ ngươihỏi về áo ngươi cứ bảo ta đã làm mất nó. “

Tuy nhiên tôi không rõ sư phó vì cái gì không cho tôi nói, nhưng tôi biết rõ nếu muốn tiếp tục đi theo sư phó lái xe, phải nghe hắn mà nói.

Về đến nhà, mẹ của tôi lại thức dạy chờ tôi, thấy tôi trở về mẹ tôi có chút oán giận nói: “Hôm nay như thế nào mà về muộn như vậy? “

Lập tức trông thấy tôi chỉ mặc một áo ba lỗ lại hỏi: ” áo khoác mới mua đâu?. “

Tôi nói: “Sư phó đã làm mất nó. “

Mẹ của tôi nhíu nhíu mày.

tÔi nói như vậy là hoàn toàn kín kẽ, mẹ tôi sẽ không đến mức đối đầu với sư phó,

“Cơm trong nồi, mẹ đã sưởi ấm cho con, ăn nó và đi ngủ thật nhanh”

Tôi thấy mẹ của tôi không có truy cứu về chuyện quần áo nữa, rồi cao vui vẻ đi ăn cơm và ngủ.

“A Đồng Tử……”

“A Đồng Tử……”

Sáng hôm sau ( chính xác mà nói chính là hơn ba giờ) tôi ngủ mơ mơ màng màng, bạn thân tiểu Hầu Tử kéo tôi: “Mau dậy …dậy, xảy ra chuyện lớn. “

Hầu Tử sốt ruột nói: “Thực đã xảy ra chuyện, sư phó của ngươi bị xe đụng chết. “

Aaaaaaaaa…Tôi hét nên.

Đầu của tôi thoáng cái nổ tung, đập tay mạnh xuống giường kích động kéo lấy cổ áo Hầu Tử: “Ngươi nói cái gì sư phó ta lại để cho xe cho đụng chết? “

Hầu Tử gật đầu nói: “Ở ngay tại cửa thôn, ngươi mau đi xem di, ba mẹ ngươi đều đi ra đó rồi. “

Đầu của tôi bị ứ đi, sư phó…sư phó làm sao mà bị xe đâm chết?

Nhà của sư phó ở cuối thôn nhà thờ tổ phía trước, tôi tận mắt nhìn thấy sư phó dừng xe xog đi bộ về nhà, tại sao bị xe đâm chết ở cửa thôn.

Tôi cùng tiểu hầu tử đi đến đó, cửa thôn vây đầy người, mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận về cái chết của sư phó.

Chúng tôi lấn vào trong đám người rồi đi vào.

Tại bên lề đường nằm một cỗ thi thể, máu tươi chảy trên đất.

Mùi máu tươi sộc nên mũi tôi nó rất khó ngửi,thân hình hình dạng là sư phó không thể nghi ngờ, người một mét bảy, nhưng mặc một bộ lớn hơn hai cái áo khoác màu xanh da trời, bị máu tươi nhuộm đỏ……

Áo khoác của tôi!

Đêm qua sư phó rõ ràng đem y phục của tôi cho Trương lão hán, làm sao mà giờ mặc trên người của sư phó.

Mẹ của tôi tới gắt gao ôm lấy tôi

Mẹ tôi nói: “con trai, đừng nhìn, đừng nhìn……”, nhưng ánh mắt của toi vẫn nhìn theo sư phó nhìn chằm chằm mà không chớp mắt.

Sư phó cái chết rất thảm, con mắt trừng đều muốn rơi ra, giống như thấy được gì đó cực kỳ khủng bố.

Nhị thúc công đi ra phía trước, lấy tay vuốt mặt và nói: “A Kiên an tâm đi đi lão bà ngươi, con gái trong thôn hương thân sẽ giúp ngươi chiếu cố. “

Nhị thúc công phủi đi một tay, lấy thêm khai mở, sư phó con mắt đã nhắm lại.

Con gái của hắn lại đang ở tỉnh thành học đại học.

Sư phó đi lần này, trong nhà trụ cột liền sụp, tất cả mọi người thổn thức không thôi, trước một cái gia đình tốt, lập tức liền rớt xuống ngàn trượng.

Tôi có cảm giác sư phó nhìn chằm chằm vào tôi, theo phản xạ tôi đã quay đầu nhìn lại.

Tôi bị hù thiếu chút nữa kêu to lên, sư phó nhắm lại khóe mắt đột nhiên mở trừng ra.

Bố tôi sợ tôi bị làmsao nhảy dựng nên hỏi tôi làm sao vậy, tôi nói sư phó lại trợn mắt.

Cha tôi không có…

Mẹ tôi nói không có.

Mọi người cũng đều nói không có.

Tôilại nhìn chăm chú vào sư phó con mắt đã nhắm, tôi có cảm giác như sư phó muốn nói gì với tôi.

Nhị thúc công nói: “Sau khi chết trợn mắt, đây là chết không nhắm mắt a…, A Kiên chỉ sợ có chuyện gì hoặc là tâm nguyện chưa xong. A Kiên không có con trai chỉ có a Đồng Tử là đồ đệ, a Đồng Tử phai chăm sóc sư phó trước lúc lâm chung. “

Cha tôi nói: “phải đấy, phải đấy. “

Nhị thúc phân công một người cầm một cái vải trắng đắp nên mặt cho sư phó.

Hiện tại dù sao cũng liên quan đến pháp luật xã hội, sư phó bị xe đâm chết, việc này nhất định phải báo cảnh sát có thể tìm tới gây chuyện hung thủ, cho sư phó được an nghỉ.

Cũng không lâu lắm cảnh sát đã tới rồi, trải qua sơ bộ điều tra, sư phó là đã chết tại rạng sáng3 đến 4 giờ.

Làm sao có thể!

Lúc đó, tôi vẫn ở với sư phó. Chúng tôi trở về làng vào khoảng 4:30, và sau đó sự phó vẫn còn sống và khỏe mạnh.

Chỉ chốc lát có một cảnh sát tới hỏi tôi: “Ngươi là đồ đệ của người này sao? ngày hôm qua máy giờ quay về thôn. “

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, tôi hơi lo lắng và tôi không biết trả lời thế nào.

Tôi không thể luôn nói rằng tôi vẫn ở với sư phó lúc 3:30phut, và sự phó chết quá quá kỳ lạ. Làm thế nào hắn có thể xuất hiện ở lối vào làng và bị xe đâm chết? Lạ hơn nữa, hắn ta vẫn mặc áo khoác của tôi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, mẹ của tôi liền giành nói: “Rạng sáng 2giờ. “

Tôi không hiểu nhìn về phía mẹ của tôi.

Mẹ của tôi nói ra: “Con trai ta vẫn còn chút sợ hãi. “

Cảnh sát nhìn sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt của tôi,nhẹ gật đầu: “Mang hắn đi về trước đi, có việc bọn ta sẽ đi tìm các ngươi. “

Sư phó chết tựa như vẻ lo lắng bao phủ tại trong lòng của tôi, để cho tôi đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là sư phó trừng mắt ánh mắt nhìn tôi, lái đi không được thật giống như là muốn nhắc nhở tôi cái gì, nhưng lại nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.